Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 200

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Mommy, dì xấu bụng kia đâu ạ?"

Như Lẫm ngồi trên giường, nhìn Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.

"Cô ta? Chết rồi a." Lạc Giáo Chủ nói như gió thoảng mây bay, không chút để tâm đến chuyện người đang đối thoại với mình chỉ là một đứa nhỏ sắp lên bốn.

"Sao mommy lại muốn ném bảo bảo và Thiên Tứ cho dì xấu bụng? Bảo bảo còn nhỏ, nghĩ không được." Gương mặt tươi cười của Như Lẫm tràn ngập khó hiểu.

Lạc Huyền Ca tiến lên sờ sờ đầu cô bé: "Bởi vì, hai đứa là con của Lạc Huyền Ca. Nếu sau này mommy và mama đều không còn nữa, con phải dựa vào chính mình để sống sót. Con còn phải bảo vệ bản thân, bảo vệ muội muội, bảo vệ người mình yêu thương."

"Bảo bảo còn nhỏ, bảo bảo không cần trải qua những chuyện này." Như Lẫm ôm gấu bông, quay lưng về phía Lạc Huyền Ca nằm xuống ngủ.

Lạc Huyền Ca liền ngồi xuống mép giường: "Thiên Tứ vừa sinh ra đã suýt chết, khi đó mẹ tìm rất nhiều dược liệu bảo bối, kết hợp rất nhiều thuốc mới cứu sống được em con, nhưng thân thể nó cũng bởi vì những loại thuốc này mà lưu giữ lại rất nhiều chất độc. Bây giờ còn nhỏ, mọi người đều không thể phát hiện nhưng chờ nó lớn thêm một chút, bí mật này sẽ dần dần nổi lên mặt nước. Chẳng qua chuyện này mẹ con không biết cho nên nàng mời bảo mẫu tới chăm các con, lúc chúng ta không ở nhà, dì bảo mẫu là người gần gũi các con nhất, bí mật này rất khó giữ kín được."

"Vì vậy mommy tìm một kẻ xấu dọa cho mẹ có ám ảnh tâm lý, mẹ sẽ không tiếp tục nhắc lại chuyện mời bảo mẫu nữa. Bí mật cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện, có đúng hay không?" Như Lẫm đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lạc Huyền Ca.

Lạc Giáo Chủ lắc đầu: "Đúng mà cũng không đúng. Có thể đưa các con bình an khỏe mạnh tới thế giới này, mẹ và mama các con đã cố gắng rất nhiều, nàng mười năm như một hằng ngày uống đủ loại dược vật mới điều chỉnh được thân thể, nhưng Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt nữa rời đi. Lúc ấy nàng vô cùng khổ sở buồn bã, mẹ không muốn về sau nàng phải trải qua chuyện đó thêm một lần nữa, ít nhất không được phát sinh chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

"Thiên Tứ vẫn sẽ chết sao?" Cô bé bắt đầu căng thẳng, tuy muội muội rất đần rất thích khóc nhè nhưng mình vừa sinh ra đã có muội muội ở bên, nếu sau này không còn được gặp muội muội, sẽ rất buồn phiền khổ sở.

"Kết cục của mỗi người đều là cái chết, Thiên Tứ dĩ nhiên cũng vậy." Lạc Giáo Chủ giơ tay lên xoa đầu Như Lẫm: "Trên thế giới này có một địa phương gọi là tổ chức nghiên cứu, nơi đó sẽ không bỏ qua cho mẹ, vĩnh viễn cũng không. Chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa động được mẹ. Nhưng mẹ không che chở hai đứa được cả đời, nếu về sau mẹ và mama các con đều không còn trên thế giới này, bọn họ sẽ không bỏ qua Thiên Tứ. Ở trong mắt bọn chúng, Thiên Tứ là vật thể sống đáng nghiên cứu còn hơn cả mẹ."

"Bảo bảo a, con đã bốn tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa, có một số chuyện lẽ ra không nên để con trải nghiệm, nhưng đã đến lúc con phải giải quyết rồi. Đây chỉ là mở đầu, đường đi sau này còn khó khăn hơn."

Tiểu Như Lẫm ôm gấu bông, mặc dù trong lòng lo lắng sợ hãi nhưng vẫn quật cường gật đầu một cái: "Con sẽ bảo vệ muội muội!"

"Nào, ngoắc tay. Đây là bí mật của mẹ và bảo bảo. Trừ hai chúng ta, không cho phép tiết lộ với những người khác." Lạc Giáo Chủ vươn tay tới, Tiểu Như Lẫm kiên định gật đầu, lát sau lại hỏi: "Mama cũng không thể biết?"

"Con muốn để mama mỗi ngày đều sống trong khủng hoảng sợ hãi sắp mất đi con mình sao?" Lạc Huyền Ca hỏi ngược lại, Tiểu Như Lẫm lắc đầu: "Không muốn!"

Cũng chính bởi cuộc nói chuyện ngắn gọn này, khiến cho tiểu nha đầu cả ngày ghét bỏ muội muội ngốc nghếch đần độn đột nhiên trưởng thành, làm An Nhược Thủy vô cùng kinh ngạc cảm thán, không ngừng kêu Như Lẫm giống như biến thành một người khác vậy.

Thậm chí nàng còn năm lần bảy lượt hỏi Lạc Huyền Ca, Tiểu Như Lẫm có phải bị người nào xuyên hồn, nếu không sao có thể thay đổi lớn như vậy?

Lạc Giáo Chủ chỉ cười không nói, con của sói, vĩnh viễn không thể quên thịt là mùi vị gì.

......

Sau mấy phen lăn lộn, Lạc Huyền Ca cũng đáp ứng tham gia show thực tế mà An Tuấn Phong đích thân giới thiệu.

Mang hai đứa nhỏ đến show thực tế, Tiểu Thiên Tứ ở trên xe nằm trên người Lạc Huyền Ca, ở trong ngực mommy cọ cọ một cái, tò mò ôm cổ Lạc Huyền Ca hỏi: "Tứ Tứ lên TV?"

"Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Thiên Tứ." Lạc Huyền Ca ôm chặt đứa nhỏ, Thiên Tứ nhìn về phía ống kính livestream, chớp đôi mắt to tròn ngập nước, cười khanh khách: "Để các tỷ tỷ xinh đẹp nhìn thấy Tứ Tứ, Tứ Tứ sẽ ngoan."

"Ừm, Tứ Tứ thật ngoan. Tứ Tứ là đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn nhất." Lạc Huyền Ca giơ tay xoa đầu Tiểu Thiên Tứ, kết quả Tiểu Thiên Tứ lắc đầu một cái: "Không phải không phải, tỷ tỷ cũng đáng yêu mà."

"Đúng rồi, hai đứa đều là bảo bảo đáng yêu ngoan ngoãn nhất của mommy."

Bên này Lạc Huyền Ca dẫn hai tiểu bảo bảo tham dự show thực tế, An Nhược Thủy thì hẹn chị dâu đến ngôi chùa nổi danh.

"Sao em lại đột nhiên để ý những chuyện này?" Phùng Thiên Linh thật sự tò mò, bất quá trước kia nàng từng đến những chỗ này thu thập tư liệu thực tế, hiện giờ An Nhược Thủy muốn đi, nàng cũng có thể quen cửa quen nẻo dẫn đường.

An Nhược Thủy nhíu chặt lông mày, nghi hoặc trong lòng còn lớn hơn Phùng Thiên Linh.

"Gần đây trong nhà luôn xảy ra chuyện, còn chẳng thể tìm được nguyên nhân. Hết người làm vườn muốn bắt cóc đám nhỏ, lại đến bảo mẫu ngược đãi, còn cả chó của bác quản gia, mèo của bác Lưu, rồi không biết làm sao lại có mấy thứ độc vật như rắn chuột linh tinh trong nhà." An Nhược Thủy nghĩ trăm lần cũng không rõ, thậm chí còn lắp cả cameras, thuê bảo vệ cho đám nhỏ nhưng một số chuyện vẫn khó lòng phòng bị, nàng hoài nghi không biết có phải trúng vận xui gì hay không.

"Loại chuyện này đều là tình cờ thôi, bất quá em muốn tới bái Phật cũng được, cứ cầu cho an lòng."

Phùng Thiên Linh thực đồng cảm với hai đứa bé, tuy rằng không phát sinh gì nhưng cứ lăn lộn như vậy e là người lớn cũng không chịu đựng được.

Hai tiểu bảo bảo thật là đáng thương.

......

Show thực tế đã chính thức bắt đầu nhưng vì đã quá nửa buổi chiều, khách mời không đói bụng mà bọn trẻ chịu không nổi nữa. Tổ đạo diễn liền quyết định ăn cơm trước, rồi tiến hành hoạt động sau.

Vì vậy Lạc Huyền Ca lại lần nữa khoe tài nấu nướng trước mặt khán giả, làm fan hâm mộ cảm thán không dứt, đã nhiều năm như vậy, Lạc Giáo Chủ vẫn như cũ lên phòng khách dọa sợ phòng bếp, đánh thắng quyền sư giành được quán quân, còn có thể một mình trông nom con cái, thực sự là một idol hoàn hảo. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, người ta thật sự có thể bay!

Hai đứa nhỏ đi theo bên cạnh Lạc Huyền Ca, Như Lẫm lạnh mặt nhìn cuốn sách mẹ đưa cho mình, Tiểu Thiên Tứ thì giống như đồ trang sức dính vào trên người Lạc Huyền Ca, mềm nhũn hỏi: "Mommy, Tứ Tứ có nặng không?"

"Không nặng, phải ăn nhiều thêm chút nữa." Lạc Huyền Ca gắp thức ăn cho con gái, khán giả ngồi trước màn hình liền hâm mộ không thôi.

Võng hữu 1: Tôi không biết nên hâm mộ hai đứa nhỏ có một mommy ôn nhu khí phách như vậy, hay là nên hâm mộ Lạc Giáo Chủ có hai cục bột đáng yêu ngoan ngoãn như thế đây?

Võng hữu 2: Chỉ có tôi hiếu kỳ, cô chị rốt cuộc đang xem sách gì sao? Cơm cũng không ăn, là quên ăn quên ngủ?

Võng hữu 3: Có thím nào nhìn rõ chữ trên đó không? Đại thần ơi mau đến giải thích một chút.

Hỏi thăm trên mạng một vòng, lại không ai biết rốt cuộc là chữ gì, cũng chẳng ai biết rốt cuộc là sách gì nữa.

Tiểu Thiên Tứ lùa hai miếng cơm, lại uống hai muỗng canh, sờ bụng một cái rồi hỏi: "Mommy, Tứ Tứ đã nặng hơn chưa ạ?"

"Để mẹ nhìn xem." Lạc Giáo Chủ đưa tay bế Tiểu Thiên Tứ, giống như ước lượng một phen, cuối cùng nghiêm túc trả lời: "Ừm...... Vẫn không có nặng."

"A, không muốn không muốn đâu." Tâm trạng Tiểu Thiên Tứ không vui, bĩu môi một cái: "Tứ Tứ lúc nào mới có thể lớn bằng tỷ tỷ? Mama cũng khen tỷ tỷ là người lớn rồi. Mà Tứ Tứ vẫn là con nít, không muốn không muốn đâu."

"Ngu ngốc, chúng ta là sinh đôi." Tiểu Như Lẫm buông cuốn sách trong tay, cầm đũa lên bình thản nhìn Tiểu Thiên Tứ: "Nếu em không thể tăng chỉ số thông minh đáng thương kia lên một ít, em vĩnh viễn sẽ không lớn nổi."

"Như Lẫm!" Lạc Huyền Ca đột nhiên lạnh mặt, nhìn Như Lẫm, hết sức nghiêm túc nói với con mình: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ở trước mặt em con mắng là ngu ngốc. Hơn nữa, nó còn nhỏ, con nói những thứ này nó hiểu được sao?"

"Ơ, mommy......" Tiểu Thiên Tứ túm túm ống tay áo Lạc Huyền Ca, cô bé thật sự không hiểu, ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ: "Mommy đừng hung dữ với tỷ tỷ."

"Ngoan. Mommy không hung dữ tỷ tỷ." Lạc Huyền Ca ôm Tiểu Thiên Tứ vào trong ngực, so với trẻ em cùng lứa khác thì Thiên Tứ thông minh hiểu chuyện hơn một chút, bất quá so với Như Lẫm nhà mình, Thiên Tứ xem ra vẫn ngơ ngác hơn rất nhiều.

Như Lẫm hết sức thương hại nhìn Tiểu Thiên Tứ, ngu xuẩn như vậy sao lại là muội muội của mình đây? Đã bốn tuổi rồi còn không biết khinh công, thật sự là cùng một mẹ sinh dưỡng? Muội muội sẽ không phải là được nhặt về đấy chứ?

"Mommy, con biết vẽ tranh. Vẽ hoa nhỏ, để con vẽ cho xem."

Tiểu Thiên Tứ từ trên đùi Lạc Huyền Ca giãy giụa hai cái nhảy xuống, thân thủ này so với đứa trẻ bình thường đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cô bé lại vẫn nhận được ánh mắt ghét bỏ do tỷ tỷ Như Lẫm ném qua.

"Bạn nhỏ Như Lẫm, mẹ cần nói chuyện với con một chút." Lạc Huyền Ca thấy Tiểu Thiên Tứ đã chạy xa, liền vô cùng nghiêm túc nhìn Như Lẫm: "Mẹ biết con rất ghét muội muội đần, tuy nó quả thật có chút ngây ngốc nhưng con không thể ở trước mặt nó nói những câu này, làm như vậy tâm linh trẻ thơ của em con sẽ chịu thương tổn."

"Dạ, giống như mommy vẫn luôn ghét bỏ dì Manh Manh rất ngốc, nhưng lại chưa từng nói trước mặt dì ấy đúng không." Tiểu Như Lẫm hướng về phía Lạc Huyền Ca hồn nhiên mỉm cười, Lạc Giáo Chủ nhìn mà hoảng hốt, lạnh giọng hỏi: "Lời này ai nói với con?"

"Dì Manh Manh nói với con." Như Lẫm cẩn thận hồi tưởng: "Dì nói 'Lẫm Lẫm a, con không thể đối với muội muội như vậy. Nó kỳ thực rất đáng yêu rất biết điều rất thông minh, chỉ là con không có phát hiện thôi. Giống như lúc trước dì gặp mẹ con, tuy dì làm bất kể cái gì đều biểu hiện rất ngốc, nhưng mẹ con cũng chưa từng ghét bỏ, lại luôn khích lệ an ủi dì.'."

Như Lẫm buông tay, bất đắc dĩ nói: "Sao không thể làm muội muội trở nên thông minh hơn một chút? Mà lại nhất định bắt con thay đổi quan điểm với nó?"

"......" Đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc Giáo Chủ bị công chúa nhà mình phản bác cho á khẩu không trả lời được.

Trên mạng sôi nổi --

Võng hữu 1: A ha ha, Lạc nhà tôi cũng có ngày hôm nay a. Tiểu Lẫm Lẫm siêu quá, thật thích nhìn vẻ mặt tức giận lại hết cách của Giáo Chủ.

Võng hữu 2: Vãi vãi, Như Lẫm cùng Thiên Tứ mới bốn tuổi? Nghe nói Như Lẫm đã học được khinh công, không chỉ vậy còn đọc được chữ cổ biết làm thơ cổ, Như Lẫm a...... Em phải thông cảm muội muội một chút. Nó có khả năng trèo tên lửa cũng không đuổi kịp em đâu.

Võng hữu 3: Thiên Tứ mới bốn tuổi đã biết vẽ tranh biết ca hát biết khiêu vũ, còn biết viết chữ biết đọc sách thơ truyện, mấy thứ đó đã đủ nghịch thiên rồi. Như Lẫm a, em không nên yêu cầu quá cao với muội muội, không phải tất cả mọi người đều là thiên tài loại 'biến thái' a.

Võng hữu 4: Đau lòng Tiểu Thiên Tứ a, có tỷ tỷ mạnh như vậy, sẽ không chịu ám ảnh tâm lý chứ?

Võng hữu 5: Giáo Chủ! Ngài nói đi, có phải ngài lén lút cho Như Lẫm khả năng vả mặt? Đều là con đẻ của ngài, lại chênh lệch lớn như thế?

Tuy rằng tin tức trên mạng rất hỗn loạn nhưng đều là ôn hòa, không nồng nặc thuốc súng như bình xịt đối đãi Lạc Huyền Ca lúc mới xuất đạo, dù sao, đặt hai đứa nhỏ đáng yêu một chỗ, nhìn thôi đã rất đẹp mắt, ai còn nhẫn tâm đi phun?

Cứ như vậy, tuổi thơ của Như Lẫm luôn trôi qua dưới sự huấn luyện lặng lẽ của Lạc Giáo Chủ.

Mà tuổi thơ của Tiểu Thiên Tứ thì trôi qua dưới đủ loại chê bai của tỷ tỷ, hồn nhiên chất phác lại vui vẻ thú vị.

Đoạn trưởng thành đó, chính là thời gian hai chị em đùa giỡn nhau hằng ngày.

MC: "Có thể chia sẻ một chút với mọi người không, các em bình thường sống chung với nhau thế nào?"

Thiên Tứ: "Không có, một năm trước từ sau khi tỷ tỷ hoàn thành việc học trước thời hạn rồi đi đến Cổ Võ thế gia, cuộc sống thường ngày của em và tỷ tỷ chỉ còn là: Em xem được tin tức của tỷ tỷ trên mạng trên TV, không phải tay đánh mãnh hổ núi Nam thì chính là chân đá giao long biển Bắc, nghe nói còn vừa giành được vị trí đại đệ tử Cổ Võ."

MC: "Nghe nói sau khi em đến Cổ Võ, suốt một năm không hề gặp muội muội, một năm qua có thấy nhớ không?"

Như Lẫm: "Có a, bất quá tuy không gặp muội muội, nhưng em vẫn luôn quan tâm tin tức của em ấy. Mấy ngày trước còn mở triển lãm tranh cái gì đó, còn có tranh tài vũ đạo cái gì đó, tham gia ca hát tài năng mới cái gì đó, kỳ thực không phải em ấy thật sự đần độn, chỉ là hứng thú yêu thích quá rộng rãi, nếu có thể tập trung chú ý chuyên môn vào một chuyện, vẫn có thể làm ra chút thành tựu."

MC mỉm cười, lại mỉm cười, căng mặt duy trì mỉm cười: "Vậy em có biết Thiên Tứ được quốc họa đại sư khen là quốc họa thánh tài ngàn năm một thuở hay không?"

"Hả? Chị nói là bức tranh chim bay nó vẽ?"

MC kích động gật đầu: "Đúng vậy."

"À, bức kia a. Đó là hồi bé em vẽ, treo ở phòng sách trong nhà. Muội muội nói sau khi em đi, nó ở nhà một mình nhàm chán quá mức, em liền để cho nó vẽ theo tranh của mình, nếu có thể bắt chước được bảy tám phần thì dẫn nó vào Cổ Võ chơi. Không ngờ còn chưa được năm phần công lực đã bị đại sư gì đó lừa gạt đi mở triển lãm, thật không biết nên nói thế nào."

"......" MC Mục Lăng hoàn toàn không duy trì mỉm cười được nữa.

Tạm biệt! Phỏng vấn này tôi xin kiếu, cả gia đình này có ác ý rất sâu đậm với tôi!

_Chính văn hoàn_

*Editor có lời muốn nói:

Ban đầu là tự công tự thụ, sau đó chơi 3some, rồi lại 1x1, cuối cùng quay trở về selfcest, cuối cùng đã lên được đỉnh, mừng chảy nước ahuhu~

Khó mà diễn tả hết mọi khoái cảm lúc này đây bằng ngôn ngữ!!!

♪☆(^^) ♪(^-^)☆

Mạn phép trích lời của một vị đồng đạo: "Không cần phải có H, không nhất thiết phải có chết chóc, đỉnh cao của chữ "tình" vẫn có thể làm cho núi sông phải mủi lòng, tiên thánh phải chùng tay, sắt thép phải tan chảy."

[26/12/2018]

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 200
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...