Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 98

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mạnh Tiểu Manh nhìn quét qua bàn ăn, Lạc Huyền Ca đang gắp thức ăn cho An Nhược Thủy, Giang Ý Hàm vừa đắc tội Từ Gia nên giờ phút này đang yên lặng gắp đồ ăn cho nàng để bồi tội. Lại nhìn tỷ tỷ và Bạch Liễu, hai người tựa hồ cũng đang thay phiên gắp thức ăn cho nhau.

Chớp chớp mắt, nhìn về phía Cố Tầm Tuyết……

Cố Tầm Tuyết nhướng mày cười: “Nhìn rõ chứ?”

“Ừm…… Nhưng mà, các nàng  là bạn bè a.” Mạnh Tiểu Manh luôn cảm thấy có chỗ không đúng.

Cố Tầm Tuyết vươn tay xoa đầu nàng: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”

“Phải!” Qua thời gian ở chung với nhau, Mạnh Tiểu Manh ngược lại đã tiêu trừ ám ảnh thơ ấu, bất quá có thể làm bạn với Cố Tầm Tuyết thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.

“Chúng ta cũng giống các nàng, đều là bạn của nhau.” Nụ cười mỉm vốn rất ôn hòa, nhưng ở trên gương mặt tà mị của Cố Tầm Tuyết, liền biến thành kiểu cười sau khi mưu kế thành sự.

Mạnh Tiểu Manh yên lặng cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn ngon cho đối phương. Cố Tầm Tuyết cũng không chút do dự ở trước mặt Giang Ý Hàm đoạt lấy đùi gà cuối cùng, thả vào trong chén Mạnh Tiểu Manh, không quên bổ sung một câu: “Kỳ thật, cô gặm lá cải thì hợp hơn.”

“Hả?!” Mạnh Tiểu Manh không hiểu lắm, chớp chớp mắt nhìn nàng: “Tại sao a?”

“Bởi vì tiểu bạch thỏ ăn như vậy càng thêm đáng yêu.” Hơi nâng cao âm điệu, ngữ khí còn mang theo ý cười ngọt ngào mê hoặc nhân tâm, khiến toàn bộ kênh trực tiếp đều thấy như gặp được mối tình đầu.

Lạc Huyền Ca nhìn Cố Tầm Tuyết, lại nghĩ một chút về bản thân mình, đột nhiên cảm giác có chỗ nào sai sai.

“Ăn ngon chứ?” Cố Tầm Tuyết hỏi.

Mạnh Tiểu Manh vừa ăn vừa gật đầu: “Ừm ừm, mấy thứ này thật sự rất ngon. Đừng nhìn tôi nữa,  cô cũng nhanh ăn đi.”

“Ha ha, thích ăn đồ dân dã sao. Chờ show thực tế kết thúc, tôi liền đưa cô đi ăn.” Cố Tầm Tuyết giống như lơ đãng hứa hẹn.

Mạnh Tiểu Manh sửng sốt một hồi: “Hả? Được a được a!”

Một lát sau lại mất mát lắc lắc đầu: “Không được, show này kết thúc tôi còn phải đi đóng phim.”

Mạnh Tiểu Manh chỉ vô tình nói một câu nhưng với quần chúng ăn dưa trên kênh trực tiếp mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức mang tính bùng nổ.

Dù sao hiện giờ Mạnh Tiểu Manh vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào cả, ngoại trừ tham gia tiết mục này, cũng không có bất cứ động thái nào chứng tỏ nàng sẽ bước vào giới giải trí trở thành diễn viên.

Cố Tìm Tuyết cười khẽ: “Vậy chờ cô rảnh, tôi sẽ đưa cô đi. Quyết định như vậy, ai đổi ý thì người đó cả đời không thể ăn đồ ngọt.”

Mạnh Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Tầm Tuyết dùng móng vuốt dầu mỡ ngoéo tay làm dấu.

Trong lúc nhất thời, không khí trên bàn ăn liền sinh động hơn hẳn, mọi người cũng không đắm chìm trong bi thương ly biệt sắp tới nữa.

……

Ăn xong, tiết mục phát ra thông báo cụ thể. Đám người Lạc Huyền Ca đều giống như lúc đến, bị trùm kín bịt mắt, thời điểm gỡ xuống bịt mắt, Lạc Huyền Ca đã ở trên xe Hứa Tụ.

“Cảm giác show thực tế ra sao?” Hứa Tụ hỏi Lạc Huyền Ca, nàng cũng thỉnh thoảng chú ý tiết mục, vốn tưởng rằng các nữ minh tinh sẽ lục đục với nhau rất nhiều, kết quả lại thấy quan hệ giữa Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm các nàng vẫn như cũ, thậm chí theo thời gian phát triển ngày càng hữu hảo.

Hứa Tụ từng dẫn dắt bốn người các nàng, thấy bọn họ có thể vui vẻ sống chung với nhau như vậy, nội tâm dĩ nhiên là cao hứng.

Chỉ là khi nàng nghe tới người đại diện mới của Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu, vị của Giang Ý Hàm còn khá, tuy năng lực nghiệp vụ không phải quá tốt nhưng nhiều năm như vậy cũng xem như cần cù chăm chỉ mưu lợi cho nghệ sĩ.

Mà vị dẫn dắt Bạch Liễu, thanh danh lại không tốt lắm, hơn nữa ở trong giới, còn thuộc kiểu người mà tất cả đều biết rõ nhưng thầm hẹn nhau không vạch trần.

Hứa Tụ cũng toát mồ hôi thay Bạch Liễu, còn đặc biệt gửi tin nhắn nhắc nhở, bất quá Bạch Liễu có thể tin nàng hay không thì lại là chuyện khác.

Lạc Huyền Ca xác thật có chút mệt mỏi, thời gian tham gia show này tuy rất ngắn nhưng tựa hồ mỗi ngày đều phải dùng đến nội lực, hiện giờ có cảm giác quá mức hao tổn.

“Hứa tỷ, tôi ngủ một lát. Về đến nhà phiền cô gọi tôi.” Lạc Huyền Ca ngáp xong, mơ màng lên tiếng, Hứa Tụ liên tục gật đầu: “Được, ngủ đi. Về đến nhà tôi tự nhiên sẽ gọi cô.”

Thời điểm Lạc Huyền Ca bị Hứa Tụ đánh thức còn đang nằm mộng, cô mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn đối phương: “Ừm? Tới rồi sao?”

“Đúng vậy. Xuống đây đi, trở về tắm một cái ngủ một giấc. Chuyện công việc tạm thời không gấp, An tổng nói đã có sắp xếp khác cho cô rồi. Ngày mai không có chuyện lớn thì tôi sẽ không liên lạc, cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hứa Tụ vừa nói vừa giúp Lạc Huyền Ca lấy đồ đạc.

Lạc Huyền Ca bị gió lạnh tạt vào người, thanh tỉnh rất nhiều, vội tiến lên cầm hành lý: “Hứa tỷ, không cần đâu, tôi tới là được.”

Lạc Huyền Ca lấy đồ xuống, mỉm cười cảm kích với Hứa Tụ: “Hôm nay phiền cô quá, khi nào rảnh tôi mời cơm.”

“Không tệ a, ra ngoài một chuyến liền thay đổi.” Hứa Tụ đối với chuyển biến này của Lạc Huyền Ca cảm thấy thật vui mừng, tuy rằng An Nhược Thủy giữ hình tượng băng sơn mỹ nhân rất được hoan nghênh ở showbiz, nhưng dù gì không phải ai cũng có thực lực giống nàng.

Chờ Hứa Tụ lái xe rời khỏi, Lạc Huyền Ca như suy tư gì đó, gật gật đầu, xem ra chiêu này của Cố Tầm Tuyết rất hữu dụng.

Sau khi Lạc Huyền Ca về nhà, lập tức thấy An Nhược Thủy gửi tin nhắn đến.

An Nhược Thủy: 【 Về nhà chưa? 】

Lạc Huyền Ca: 【 Vừa đến, hôm nay chị tới không? 】

An Nhược Thủy: 【  Ừm, chị và đại ca cùng qua đó. Em cứ đợi ở nhà, đừng đi đâu cả. 】

Lạc Huyền Ca: 【 Vâng, em biết rồi. 】

Kết thúc đối thoại, Lạc Huyền Ca nhanh chóng dọn dẹp hành lý.

Tuy rằng chỉ mới cách mấy hôm nhưng vẫn để người tới quét dọn hàng ngày, hôm nay trở lại, vệ sinh trong nhà không cần bận tâm.

Nằm trên sô pha, thời điểm Lạc Huyền Ca thấy tiếng bước chân ngoài cửa lập tức ngồi dậy, chờ chuông cửa reo tiếng thứ nhất liền tiến đến mở cửa.

An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca mang theo tiếu ý trên mặt mà trong mắt còn ẩn giấu chờ mong, tâm tình vẫn luôn u buồn của nàng bỗng trở nên tốt đẹp.

“Luôn đợi chị sao?” An Nhược Thủy hỏi.

Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Vừa lúc tỉnh dậy.”

An Nhược Thủy dĩ nhiên biết đối phương nói dối, bất quá cũng không vạch trần, từ bên cạnh Lạc Huyền Ca chen vào phòng, An Tuấn Phong xách túi lớn túi nhỏ đi theo.

“Cũng không biết em dùng bữa tối chưa, mấy thứ này mang cho em, đói thì ăn một chút.” An Tuấn Phong đặt đồ xuống bàn.

Lạc Huyền Ca rót chén nước cho hắn: “Đại ca, uống nước đi.”

“Hắc, thật đúng là hiếm có.” An Tuấn Phong vừa tiếp nhận vừa mỉm cười.

Tiếp đó, An Tuấn Phong đang muốn nói gì, nhìn nhìn An Nhược Thủy, lời đến miệng lại nghẹn trở về, không biết chuyện này nói ra có kích động muội muội hay không.

“Đại ca có gì muốn nói sao?” Lạc Huyền Ca phát hiện tâm tư của hắn, nếu An Tuấn Phong không tiện trực tiếp mở miệng, vậy cô cũng không ngại tự mình hỏi ra.

An Tuấn Phong thở phào nhẹ nhõm, có lời này của Lạc Huyền Ca, hắn liền thuận sườn núi leo lên tâm sự.

“Kỳ thật anh đến chỉ vì một chuyện. Sau khi tuyên bố mùa thứ nhất kết thúc, tộc trưởng Cổ Võ tìm anh, hắn nói……” An Tuấn Phong lời đến bên miệng lại do dự một hồi.

Lạc Huyền Ca không gấp, bởi vì cô biết An Tuấn Phong nhất định sẽ nói, nhưng An Nhược Thủy lại rất nóng vội: “Anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là chuyện gì, mau nói đi.”

“Hắn nói, bảo Tiểu Lạc nhất định phải tham gia đại hội Cổ Võ ba năm một lần. Hơn nữa……” An Tuấn Phong hít sâu một hơi, lấy thêm dũng khí: “Hơn nữa yêu cầu Lạc Huyền Ca trong thời gian thi tài, phế đi Trịnh Húc.”

“Cái, cái gì?”

Không chỉ có An Nhược Thủy không hiểu nổi, Lạc Huyền Ca cũng không lý giải được. Một môn phái muốn đích thân thanh trừ đại đệ tử, không thể nghi ngờ là tự đoạn đường lui, Cổ Võ là vì cái gì lại làm như thế?

An Tuấn Phong cũng thở dài: “Anh cũng không nghĩ ra, nhưng tộc trưởng nói với anh như vậy, hơn nữa nếu chúng ta không làm, hắn sẽ vạch trần Tiểu Lạc không phải là đệ tử Cổ Võ. Hiện giờ chúng ta cũng là tiến thoái lưỡng nan.”

An Tuấn Phong buồn đến độ sắp già đi mười tuổi, nóng ruột gãi gãi đầu: “Mấu chốt là, Tiểu Lạc có thể phế đi Trịnh Húc sao?! Trịnh Húc chính là thủ khoa đại hội Cổ Võ lần trước, Tiểu Lạc……”

“Anh! Không thể……” An Nhược Thủy thật sự không muốn Lạc Huyền Ca có quá nhiều liên quan đến Cổ Võ nữa.

Hôm nay tộc trưởng muốn Tiểu Lạc phế đi Trịnh Húc, không chừng ngày mai sẽ tìm những người khác hạ thủ với Lạc Huyền Ca.

Lúc trước cũng là bất đắc dĩ mới tìm đến Cổ Võ thế gia, mà hiện tại lại bị cuốn vào tranh đấu nội bộ Cổ Võ.

Lạc Giáo Chủ nhìn dáng vẻ hai người kia sốt ruột thay mình, liền thở dài: “Không cần lo lắng, em sẽ tham gia. Hơn nữa nhất định sẽ thắng.”

Muốn thoát khỏi khống chế của Cổ Võ, biện pháp duy nhất chính là đem Cổ Võ hoàn toàn bỏ vào trong túi, thi đấu lần này là một cơ hội.

Tộc trưởng muốn mình phế đi Trịnh Húc, có thể thấy những tộc nhân quan trọng đều đã biết chuyện này, mình dựa vào võ lực chiến thắng Trịnh Húc sau đó lên chức, là chuyện danh chính ngôn thuận.

Lạc Huyền Ca đã nghĩ rất kĩ, hơn nữa hiện tại cô mơ hồ cảm thấy Cố Tầm Tuyết biết nội tình bên trong, mà Cố Tầm Tuyết bước vào show thực tế, rất có thể chính là bởi chuyện này.

An Nhược Thủy duỗi tay nắm lấy tay Lạc Huyền Ca: “Tiểu Lạc, đừng xúc động. Chuyện này khả năng còn có cách khác.”

“Em không xúc động, em nói rồi, toàn bộ Cổ Võ tiến lên cũng không phải đối thủ của em.” Lạc Huyền Ca theo đúng sự thật: “Hơn nữa, em muốn thực sự danh chính ngôn thuận, ngoại trừ danh tiếng đệ tử Cổ Võ còn chưa đủ. Em muốn trở thành át chủ bài mà Cổ Võ thế gia dùng hết toàn lực cũng phải bảo vệ chu đáo.

Hiện tại Cố Tầm Tuyết có thể đánh hay không còn chưa rõ, mà Trịnh Húc vì một số nguyên nhân chúng ta không biết liền bị Cổ Võ vứt bỏ, hiện giờ toàn bộ Cổ Võ đều đang tìm một người có thể thay thế Trịnh Húc trở thành đại đệ tử. Em không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, dù gì em ở trong Cổ Võ chưa hề liên hệ với bất cứ ai trong đám trưởng lão, tộc trưởng muốn khống chế quả thực dễ như trở bàn tay, không chỉ vì nhược điểm của em trong tay hắn, càng bởi vì hắn tự mình đưa cho em cơ hội đứng lên trên đỉnh Cổ Võ.”

Nghe Lạc Huyền Ca phân tích một hồi, An Tuấn Phong tựa hồ cảm thấy bọn họ dường như cũng không rơi vào hoàn cảnh xấu.

“Ý em là, Cổ Võ thế gia muốn phế Trịnh Húc là bởi hắn phạm sai lầm?”

Đối mặt với nghi vấn này, Lạc Huyền Ca còn chưa kịp trả lời, An Nhược Thủy đã giành trước một bước: “Không phải phạm sai lầm, phải nói là hắn phạm tối kị của Cổ Võ. Nếu không thì nhân tài Cổ Võ vất vả bồi dưỡng nhiều năm, sẽ không dễ dàng vứt đi như vậy. Thậm chí dùng tới cái từ phế bỏ này.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 98
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...