Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng

Chương 19

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Các vị hoàng tử giục ngựa lại gần đó, cùng xuống ngựa hành lễ, thấy hai người thân mật, không khỏi cười nói: "Thập nhị muội và Tam ca vẫn còn thân cận." Ánh mắt kia lạc dừng ở vết sẹo uốn lượn trên mặt Thượng Quan Mạn, trong ánh mắt hàm chứa vài phần ý vị thâm trường, làm cho người ta nhìn liền thấy ghét.

Thái tử nhíu mày, vừa xuống ngựa vừa nói: "Các đệ sao cũng tới đây?"

Ngũ hoàng tử hì hì cười nói: "Tam ca giận chúng ta phá hủy nhã hứng với thập nhị muội sao." Xoay mặt nói với Hách Liên Du: "Tử Thanh nói có đúng hay không?" Như hắn thấy, lời đồn đãi cũng không hẳn là sai, không có lửa thì sao có khói. Cố Tiệp Dư đột nhiên được xá, trừ hắn ra không người có thể làm được. Hai người này rõ ràng có cái gì tồn tại, đôi mắt hẹp nhíu lại, cố gắng tìm kiếm dấu vết. Hách Liên Du chỉ cười không nói.

Tứ Hoàng Tử âm mặt trách mắng: "Ngũ đệ, chớ nói lung tung, hoàng tẩu còn ở đây này." Mọi người giương mắt, lúc này mới thấy Thái Tử Phi thản nhiên đi tới, vội thi lễ. Thái Tử Phi tự nhiên hào phóng đáp lễ, cười nói: "Thật sự là trùng hợp, bình thường khó gặp nhau một lượt, bây giờ lại có thể đi chung."

Thượng Quan Mạn còn ở trên lưng ngựa, như vậy thật sự là vô lễ, nghiêng thân muốn xuống ngựa, nhưng gặp thân ngựa cực cao, không khỏi nhíu mày. Thái tử cười đưa tay vịn nàng: "Ta đỡ muội xuống."

Mắt phượng của hắn chau lên, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ, ngược lại quả thật cực kỳ giống thiếu niên lo lắng dưới gốc cây năm đó. Nàng trong thất thần đã đưa tay tới. Thái tử cầm lấy tay, chỉ cảm thấy bàn tay mềm yếu như không xương, hương thấm vào, cật lực kìm nén cảm xúc khác thường trong nội tâm, chú ý che chở nàng xuống ngựa. Nàng kéo váy dài, nghiêng người có phần không lưu loát, duy thấy nàng xách váy cúi đầu, thân hình ẩn hiện dưới cẩm y rộng thùng thình, mọi người nguyên bản đang cùng Thái Tử Phi nói chuyện phiếm, cùng kìm lòng không được liếc mắt qua.

Thượng Quan Mạn chợt cảm thấy không khí quái dị, hơi chút thất thần, dưới chân vừa trợt, nghiêng thân liền té xuống. Thái tử cũng không phòng bị, thấy thế hô nhỏ một tiếng, vội giương hai tay ra đón nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, sau một khắc liền nhào vào trong ngực thái tử.

Ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, Thượng Quan Mạn giật mình đứng nguyên tại chỗ, thái tử nháy mắt mặt ửng đỏ.

Mọi người ngơ ngác nhìn hai người, nhất thời ai cũng chưa từng lên tiếng, chỉ nghe gió lớn xẹt qua, o o rung động tại bên tai.

Ánh mắt sắc bén của Hách Liên Du rơi xuống thần sắc thái tử, như là có điều suy nghĩ.

Thái Tử Phi không khỏi mỉm cười, dời bước qua cầm khuỷu tay Thượng Quan Mạn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lôi kéo: "Thập nhị muội đã ổn rồi, may mà Điện hạ kịp thời đỡ được, nếu như bằng không, biết làm thế nào đây?"

Thượng Quan Mạn đã khôi phục trấn định, cố gắng tách xa bờ ngực của Thái tử, đứng xa xa, cười nhạt nói: "Thật sự là đa tạ Tam ca."

Hai tay Thái tử ngưng lại giữa không trung. Dư hương vẫn còn tại. Cảm giác buồn vô cớ như mất vật quý, nghe nàng cảm ơn, "Uhm" một tiếng, dừng một chút lại nói: "Lần sau cẩn thận chút."

Thượng Quan Mạn trả lời: "Vâng!"

Ngũ hoàng tử kịp thời cười ha ha: "May mắn thập nhị muội vô sự, bằng không chúng ta làm ca ca thật đắc tội lớn."

Nếu như không phải liên quan huyết thống, Thượng Quan Mạn và hoàng tử này giống như người lạ. Mặc dù Ngũ hoàng tử này tận lực xây dựng quan hệ, há lại có thể nói thân là thân ngay được. Lúc này Thượng Quan Mạn mới ngước mắt nhìn lại từng người.

Thân ảnh thường phục màu lam... Trong nội tâm nàng chấn động, nghiêng đầu chỉ đưa ánh mắt xẹt qua. Ngũ hoàng tử Thượng Quan Huyền, quần áo người hồ bằng gấm màu đen, lông mày thô mắt to, có phần thanh tú, nhưng lại không phong tuấn giống Hoàng đế, mang theo vài phần hẹp hòi của Chân phi mẹ hắn. Tứ hoàng tử Thượng Quan Tứ (ban thưởng), mặc trường bào xanh đen, mặt mày lại ẩn có vài phần thâm thúy của Hoàng đế, ánh mắt băng hàn, làm cho người ta chùn bước. Duy nhất một người mặc gấm y màu đen linh hoạt, đứng chắp tay trong đám người, mặt mày nhu hòa như xuân, nghĩ đến chính là thất hoàng tử Thượng Quan Húc trong truyền thuyết. Bên người hắn có cửu và thập, và vài nhi tử của Hoàng đế, cùng tề tựu. Liền hạ thấp người yên lặng thi lễ.

Chúng hoàng tử cũng âm thầm thấy kỳ lạ. Lâm Quan này trước kia ít lộ diện ở chỗ đông người, trước kia chỉ nhìn thấy xa xa, cũng chỉ nhớ hình dáng mơ hồ. Lần trước ánh nhìn mãnh liệt, đâm chết Ly Tử vẫn còn đó. Hôm nay thân thể bé nhỏ kia còn đi không vững. Thái tử lại vì nàng đại náo Phượng Tê cung, lần này lại theo thái tử đến trại ngựa, then chốt trong đó thật sự là ý vị sâu xa.

Nhất thời mọi người tâm tư khác nhau, lại nghe xa xa vang lên tiếng xe loan linh, từng loạt tiếng móng ngựa. Mọi người chuyển con mắt nhìn lại, ô đỏ quạt xanh, lụa mỏng mạn vũ, theo gió bay bay. Chiêu Dương Công chúa mặc váy xoáy gấm màu lam vịn cung nữ xuống xe, ngẩng mặt hướng chỗ này thản nhiên cười, rút đi cung trang hoa phục. Chiêu Dương trên người mặc váy người Hồ như ánh nắng ngày xuân làm người bỏng mắt.

Ngũ hoàng tử chậc chậc vài tiếng, liếc nhìn Hách Liên Du cười: "Lỗ tai bát muội thật thính."

Chiêu Dương rất xa đã nghe thấy, cười mắng: "Ngũ Ca huynh lại giễu cợt ta!"

Ngũ hoàng tử liên tục cười mỉa: "Ta nào dám." Chiêu Dương không nhìn ai, mang theo ánh mắt hướng Hách Liên Du khoan thai đi tới. Cung nữ bên trái bưng đồ ăn, bên phải lại bưng bồn vàng khăn ướt, chậm chậm từ từ, giống như đi dạo.

Thái tử nhìn thấy liền chán ghét, trách mắng: "Muội đến đây có chuyện gì?"

Chiêu Dương đối thái tử thường cũng không thân thiết. Nhưng có Hách Liên Du ở bên nên không tiện phát tác, lại thấy Thượng Quan Mạn bên cạnh Thái Tử Phi, sắc mặt có phần trầm xuống: "Ngươi sao cũng ở đây." Mạnh mẽ nhìn về phía Hách Liên Du, ngực phập phồng, khăn lụa trong tay chỉ sợ bị nắm rách.

Ngũ hoàng tử vội thay Hách Liên Du giải thích: "Tam ca đưa thập nhị muội tới, ai ngờ trùng hợp như vậy, đúng là gặp phải."

Lúc này trên mặt Chiêu Dương mới có vài phần vui vẻ, mềm giọng nói: "Đại nhân, nghe nói chàng theo các ca ca đến trại ngựa, thiếp mang theo chút đồ ăn, chúng ta đến một chỗ nghỉ ngơi được không?"

Hách Liên Du hờ hững nhíu mày: "Vi thần sao dám độc hưởng." Mắt màu lam của hắn đảo qua các hoàng tử: "Chư vị Điện hạ có cùng đi không?" Các hoàng tử nói lý ra đều là cố gắng lôi kéo Hách Liên Du đến đây, nhìn thấy rõ Hách Liên Du cũng không muốn cùng Chiêu Dương ở cùng một chỗ, sao có thể không cho hắn chút tình người, cũng không để ý ánh mắt tức giận của Chiêu Dương, cười đáp: "Cùng đi cùng đi." Hách Liên Du cong môi, ánh mắt phút chốc dừng lại trên mặt Thượng Quan Mạn, mới chậm rãi nhìn về phía thái tử, thích thú cười: "Thái tử Điện hạ không bằng cũng cùng đi."

Thái tử đối Hách Liên Du còn tính khách khí, nhàn nhạt nói: "Cô còn muốn dạy thập nhị muội cưỡi ngựa, không đi." Thế nên Thái Tử Phi ở một bên muốn nói lại thôi.

Hách Liên Du cười khen ngợi: "Phong Trì chính là ngựa tốt ngàn vàng, đương nhiên là ngựa tốt để dạy." Thái Tử Phi đột nhiên cười chen miệng nói: "Nếu là con ngựa bên cạnh, vừa rồi chỉ sợ sớm đã bị chọc giận rồi." Ngũ hoàng tử làm như đột nhiên nhớ lại cái gì, lấy làm lạ hỏi: "Thập nhị muội vừa rồi bị kinh hãi, không nên nghỉ tạm một lát sao?"

Thái tử khẽ giật mình, cuối cùng nhìn sang, ân cần hỏi: "Còn có chỗ nào không khỏe?"

Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy có ánh mắt như mũi nhọn nhìn đến. Đêm đó triền miên, cơ thể giao triền, tiếng thở dốc, giống như đèn kéo quân không tự giác biến hóa trước mặt, đáng hận nàng muốn quét không còn một mảnh, lại không thể nào rũ bỏ được sự ràng buộc này, kìm lòng không được nhíu mày: "Tam ca yên tâm, ta cũng không sao."

Bạn đang đọc truyện được copy tại

TruyệnFULL.vn

Thái tử do dự vài phần, thấy nàng nhíu mày, chỉ cho là nàng không chịu nói, nhất thời lại vội vàng đứng dậy: "Vậy cùng đi." Thái Tử Phi nhẹ giọng nói, một lát, lại lo lắng.

Thái tử đối với Đế Cơ này, ân cần quá mức cần thiết.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 19
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...