Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng

Chương 37

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khói trắng như sương lượn lờ khắp mặt hai người.

Hàn gia không thèm đáp trả, có vài phần ý khinh thị.

Thủ hạ đi quấy rối, mặc dù không phải hắn cho phép, nhưng cũng không định can thiệp. Thứ nhất, người này tự tiện làm ăn trong phạm vi hắn khống chế, rõ ràng không coi trọng hắn. Thứ hai, hắn tự cho mình kỳ nghệ tinh xảo, chưa có đối thủ, người này lại mở kỳ xã, thực là múa rìu qua mắt thợ, liền sinh ra chán ghét, từ đó để mặc thủ hạ lộng quyền.

Một nén nhang qua, hắn thắng nàng một quân cờ nào, lại xem cách ra cờ thận trọng, bố cục tinh diệu, mới biết đã gặp đối thủ, cũng có hứng thú muốn thắng, chuyên chú đáp trả.

Nhất thời, cuộc cờ như chiến trường, tứ bề báo hiệu bất ổn, đao quang kiếm ảnh, vung tay chém giết trong bàn cờ trắng đen nho nhỏ này.

Bóng đêm dần dần sâu, canh ba đã qua, đèn trong phòng đã thay vô số. Hai người chuyên chú trên bàn cờ, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió.

Đêm khuya, bóng tối càng sâu thẳm, Hàn gia đột nhiên cười: "Công tử đêm không về ngủ, người biết chuyện sợ sẽ hiểu lầm ngươi đã chết trong này."

Nàng lại giống như không có nghe thấy, mi tâm trắng nõn nhẹ nhàng vẽ vài đường. Hàng mi dày rung động như cánh bướm, vẽ thành cái bóng nhạt dưới mắt, chỉ thấy đôi môi mỏng mím chặt, ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm, ngưng thần trầm tư.

Có lẽ ánh đèn quá mức nhu hòa, áo trắng như tuyết, tư thái đẹp đẽ thoát tục kia, lại làm cho hắn có chút thất thần. Ánh mắt đảo qua cổ áo che khuất cao cao của nàng, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức như hiểu ra nở nụ cười.

Hai canh giờ trôi qua.

Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua.

Sắc trời tảng sáng, tia nắng ban mai đã tới, bóng đêm dần tan. Trong không gian một mảnh thanh nhuận, dần dần từng đám mây hồng xuất hiện. Một thoáng tựa như nhuộm đỏ không trung, cũng ánh hồng gò má tái nhợt của Thượng Quan Mạn.

Cuối cùng một quân cờ rơi xuống, như tuyên bố đáp án cuối cùng, tuyên cáo sự thành bại.

Ánh mắt Thượng Quan Mạn đông lạnh, nhìn thẳng bàn cờ không nhúc nhích.

Trên bàn cờ, thế lực cờ đen trắng ngang nhau.

Trong sảnh yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở không cam lòng của nàng.

Nguồn truyện:

TruyệnFULL.vn

Hàn gia không khỏi nở nụ cười: "Cờ hoà, thật là tốt."

Ánh mắt nàng nặng nề không thấy một tia gợn sóng, thản nhiên nói: "Chuyện nào có đáng gì, lại đánh tiếp" xách tay áo vội nhặt quân cờ. Một bàn tay tà tà cầm cổ tay nàng, quả thật mịn nhẵn như son, ánh phấn tinh tế. Bên tai nàng bỗng nhiên nóng lên, theo bản năng hất bàn tay hắn ra, một đôi mắt lưu ly, cảnh giác nhìn hắn.

Hàn gia nắm lòng bàn tay bị đánh của mình mỉm cười: "Đã hứa rồi, sao có thể làm lại. Việc đã đến nước này, chuyện cũ không tính, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, được chứ?"

Những lời này, giống như là hứa hẹn sẽ không gây khó dễ với nàng.

Lưng sớm đã cứng ngắc cuối cùng được buông lỏng, trong lòng nàng vui vẻ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, chắp tay nói: "Đa tạ Hàn gia."

Ánh mắt Hàn gia lóe sáng, chứa đựng sự chế nhạo vui vẻ: "Phản ứng của công tử vừa rồi, giống như là một cô nương."

Trong nội tâm nàng lập tức chấn động, lại cười nói: "Hàn gia nói đùa, tại hạ chỉ là không thích bị người ta đụng chạm." Sắc trời đã sáng, nếu mấy người Cố Tiệp Dư phát hiện nàng không ở trong điện, chỉ e không biết giải thích như thế nào, lại làm nàng lo lắng, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Hàn gia nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Lâm Bình dẫn nàng ra ngoài.

Trong phòng trống không, một ngọn gió mát lướt qua, từng sợi khói lan tỏa trong lò đã tàn, giống như vẫn xen lẫn hương vị ngọt ngào trên người nàng, tràn ngập mũi. Hàn Ngọc Sanh tà tà nghiêng người trên chiếc giường êm, vẫn nở nụ cười:

"Nữ nhân thật to gan."

Dừng một chút, bỗng nhiên một thoáng vui vẻ mập mờ không rõ hiển hiện trên khóe môi: "Thật thú vị."

Gà đã gáy, mặt trời vừa lên, mây màu diễm lệ chiếu lên bóng dáng Hình bộ lang trung vội vàng đi qua. Các loại án kiện do Hình bộ lang trung đưa lên giao cho Thị Lang phân loại, các ti xử lý, chọn lấy án kiện quan trọng rồi mới giao cho hình bộ thượng thư. Thanh Thụy mang theo một chồng công văn đến chủ điện Hình bộ, liền thấy Đỗ Minh ngồi xổm dưới kệ màu đỏ loay hoay chơi đùa với những con cá đủ màu trong hồ sen. Bầy cá màu sắc sặc sỡ bơi chập chờn theo dòng nước chảy, càng hoa mắt. Cá này đều là từ nước ngoài chuyển đến, diễm lệ vô cùng, nhưng lại hung ác tàn bạo, thường thường giết người vô hình. Thanh Thụy thấy hắn chơi đùa cực kỳ vui vẻ, không khỏi nói: "Chú ý kẻo bị ăn mất tay." Chân bước qua cánh cửa cao cao, chưa đi được vài bước, quả nhiên vang lên tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Đỗ Minh, to tiếng hùng hổ: "Thanh Thụy, ngươi cái mỏ quạ đen này!"

Trên mặt Thanh Thụy bỗng lướt qua một tia vui vẻ. Xuyên qua bóng tối nhàn nhạt trong phòng, đã thấy Hách Liên Du một thân quan phục màu tím đắm chìm trong ánh nắng ấm dần ngoài cửa sổ. Sách chồng chất như núi trên bàn, lộ ra hình dáng như điêu khắc của hắn.

Thanh Thụy nhìn qua từng cái công văn, không khỏi nhăn mày rậm lại, nói: "Tả thị lang này đầu óc có vấn đề rồi hay sao, lại đưa những án nhỏ này lên."

Hách Liên Du nhíu mày: "Trái lại người này làm việc nghiêm cẩn, ít phạm sai lầm, đã chọn ra tức là đều có lý riêng của hắn."

Thanh Thụy tiện tay lật ra: "Một kỳ xã trong phố Thiên Khuyết bị cướp..." Hắn nói: "Đích thị là người của Hàn Ngọc Sanh làm. Gia chủ này ngược lại bướng bĩnh, cứ thế mãi, chỉ sợ đến xương cũng không còn."

Hách Liên Du như không nghe thấy, ánh mắt lập loè, khẽ lặp lại: "Kỳ xã?"

Thanh Thụy không biết vì sao hắn sinh ra hứng thú với việc này, nói: "Dạ, mở cách đây không lâu, bị phá không còn một mảnh."

Hách Liên Du nheo nheo đôi mắt màu lam, bỗng nhiên cười khẽ: "Chúng ta đi xem một chút nào."

Dừng lại phía sau cửa, vừa xuống xe ngựa, chỉ nghe một tiếng: "Điện... Không, công tử!" Thanh âm chấn đến hàng ngói loạn run, thật khiến nàng kinh ngạc.

Một cái bóng đen cấp tốc đến trước mặt nàng, nàng chỉ kịp nhìn thấy Hồng Phi hai mắt đỏ lên. Hắn đứng bảo vệ sau lưng nàng, tư thái giương cung bạt kiếm trừng mắt nhìn Lâm Bình đang không cam lòng làm người đánh xe. Hồng Phi trầm giọng nói: "Công tử, xin ngài cách xa một chút."

Lâm Bình nhướng lông mày: "Sao thế, muốn đánh nhau phải không. Ta đã ngứa tay từ lâu rồi." Một đôi mắt tuấn lãng của hắn đảo qua trên người Hồng Phi, cười nói: "Ơ, là quan gia, không sợ bị cách chức sao?"

Sắc mặt Hồng Phi âm trầm, trừng mắt nói: "Tiểu tử, ngươi muốn chết sao!" Đã muốn rút kiếm, liền bị người ngăn trở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào bên tai, lại làm cho lòng của hắn buông lỏng. Thượng Quan Mạn nói: "Không được xằng bậy, hắn cũng không làm gì ta."

Hồng Phi mới chậm rãi thu hồi binh khí, Lâm Bình "Hứ" một tiếng, nhe răng với Thượng Quan Mạn, cười ha ha đánh ngựa nghênh ngang rời đi.

"Điện hạ không sao chứ."

Hồng Phi chưa tỉnh hồn, lại không dám tùy ý đụng chạm, ánh mắt đảo quanh thân nàng, chỉ sợ có một tia sơ suất. Thượng Quan Mạn sầm mặt không vui. Hồng Phi mới phát giác mình thất thố, đỏ mặt cúi đầu xuống.

Thượng Quan Mạn phất phất ống tay áo: "Đi tìm lão trượng cho ta, ta về trước."

Hồng Phi mới nhớ tới: "Điện hạ, Hình bộ thượng thư Hách Liên Đại nhân đang chờ ngài ở phòng khách."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 37
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...