Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một bức điện khẩn

“Rẹt… tin vui làm lòng người rạo rực đây, máy thăm dò mặt trăng số 3 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, nó đã chụp được bức ảnh mặt sau của mặt trăng… Đây là hình ảnh mà con người chưa từng được thấy…” Radio đang phát chương trình phát sóng tiếng Nga với giọng điệu vô cùng sôi nổi xen lẫn từng đợt nhiễu sóng nặng.

Một đĩa bánh mì phết bơ được đặt phịch một cái trên bàn, đánh thức chàng trai đang nghe radio.

“Thuyền trưởng?” Cậu thanh niên vội đứng dậy.

“Nên đổi xách xưng hô đi, bây giờ chúng ta không còn thuyền nữa, chiếc thuyền đánh cá chúng ta thuê mùa này cũng phải trả lại, bão tuyết sắp đến, không thích hợp để ra khơi nữa.”

Hans Fisher chủ động lấy chai rượu từ trong tủ ra. Ông vừa mới cạo râu, trông trẻ hơn bình thường nhiều. Gió lạnh ngoài cửa sổ cuốn theo những bông tuyết đập vào kính, Hans nhìn qua rồi kéo lớp lông dày chống gió lên để che đi những khe hở của cửa ra vào và cửa sổ. Căn phòng không rộng rãi, Hans phải hơi cúi đầu mới bước đi được, nếu không đầu sẽ đập vào mái nhà. Ngọn lửa cháy hừng hực trong lò in bóng dáng cao lớn của Hans lên tường, trông như một con gấu Bắc Cực đang kiếm ăn.

Người ngồi bên bếp lửa sưởi ấm cười ha ha.

“Thôi được, đội trưởng, chúng tôi luôn lo lắng rằng anh có thể vô tình bị thợ săn bắn phải khi ra ngoài trong thời tiết như thế này.”

Có ba người trong phòng. Hans, học giả huyền bí học sợ lạnh, và cậu thanh niên gầy yếu đang vọc radio. Cậu thanh niên tên Tom, cậu ta có đôi bàn tay rất khéo léo, thích cải tạo mọi thứ, thường nghĩ ra những điều mới mẻ cùng học giả huyền bí học trong nhóm.

“Hôm nay có nghe thấy đài nào thú vị không?” Hans kéo ghế ra, ngồi xuống và múc cho mình một tô khoai tây hầm.

“Không, có điều…” Học giả huyền bí học William nhún vai, xòe tay nói: “Người Nga muốn lên mặt trăng.”

“Người Mỹ cũng muốn đấy.” Tom cầm bánh mì lên nhúng vào nước súp đặc, vừa nói vừa cắn.

Đây là trận đấu giữa hai nước lớn. Chỉ sử dụng trái đất làm địa điểm thi đấu không còn làm họ hài lòng nữa, thế là kế hoạch không gian đã được đưa vào chương trình nghị sự. Nếu là một người bình thường, chắc chắn anh ta sẽ có niềm yêu thích đặc biệt với tên lửa, vệ tinh nhân tạo, máy thăm dò mặt trăng, mong rằng ngày con người đặt chân lên mặt trăng sẽ đến thật sớm. Thám tử chuyên điều tra sự kiện huyền bí thì không thoải mái như thế. Biết quá nhiều là một gánh nặng, cũng là một lời nguyền.

“Tôi xem qua sách cổ, hỏi tất cả

bạn bè

mà tôi có thể liên lạc.” Học giả huyền bí học William nghiêm túc nói: “Họ đều nói có tà thần ngủ trên mặt trăng.”

Hans nhai càng lúc càng chậm.

Tom lặng lẽ di chuyển vị trí của mình, rụt cổ vào gặm bánh mì.

Sau vài phút im lặng, Hans đột nhiên hỏi: “Các cậu nghĩ có thể là ai?”

“Ờ, tà thần đó sao? Ghi chép rất mơ hồ, có đủ loại giả thiết, nếu muốn nói phản ứng đầu tiên… tôi đoán trên mặt trăng phải là thần Trí tuệ Thoth.”

Nghe được câu trả lời của học giả William, Tom nháy mắt, bắt đầu cười thầm. Thần Trí tuệ Thoth? Quả nhiên là đáp án chuẩn mực của học giả huyền bí học!

Mặc dù tà thần này mang đến vô số tai họa nhưng kiến ​​thức mà gã mang lại cũng khiến vô số người phát điên. Ngay cả khi những ghi chép về việc con người thành công nhận được “ân huệ” cũng có ở Ai Cập cổ đại và Hy Lạp cổ đại, nhưng học giả huyền bí học hiện đại vẫn sẽ đặt thần trí tuệ Thoth lên hàng đầu, dù có điên cũng khó có thể kiểm soát được niềm khao khát này. Nói cách khác, phát điên là kết cục có thể đoán trước được của hầu hết học giả huyền bí học, mà nếu đã vậy, sao lại không chọn sức mạnh mà mình mong muốn?

“Thoth… Biểu tượng của Thoth là trăng non, và trong số các tà thần, Thoth cũng sẵn sàng nói chuyện với những kẻ hèn mọn hơn mình.”

“Không, William, kỳ thực có rất nhiều tà thần mang biểu tượng mặt trăng.” Hans nghiêm túc nói.

Nghi lễ mời tà thần giáng lâm và sự kiện huyền bí thường diễn ra vào ban đêm, gắn liền với tai họa, chết chóc, loạn lạc, nếu “mặt trăng” thực sự được sử dụng để sàng lọc, Hans – người quen thuộc với sách cổ của giáo phái Màu Xám – có thể kể tên hơn chục tà thần một lượt. Trong đó có thần cổ xưa, cũng có thần mới. Tất nhiên có cả vị mà Hans rất quen thuộc… thần Biển Gymir.

Hans xoa xoa lông mày, gạt vị tà thần khó lòng miêu tả đó ra sau đầu, rồi quay lại vấn đề nghiêm trọng trước mắt. Chắc chắn họ không thể làm gì để ngăn cản các nhà khoa học của hai đất nước kia khám phá mặt trăng. Không nhiều người biết đến sự tồn tại của đội họ, và người có ảnh hưởng nhất hiện nay có lẽ là chính phủ Anh. Điều này cũng là do Sự kiện sương khói khổng lồ ở Luân Đôn năm 1952 và những ảnh hưởng tiêu cực kéo theo sau đó.

“Máy thăm dò mặt trăng chỉ chụp vài tấm ảnh thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, tà thần không dễ tỉnh ngủ đến vậy.” Là học giả huyền bí học trong đội, William cũng kiêm nhiệm thư ký, anh ta chủ động an ủi Hans, sẵn đó yêu cầu đội trưởng lo liệu công việc. “Hôm qua tôi nhận được một bức điện khác từ Luân Đôn, yêu cầu chúng ta tới quần đảo Bermuda để điều tra vụ việc tàu Elizabeth xảy ra cách đây hơn một tháng.”

“Ủa? Tôi chưa từ chối vụ này sao?” Hans nghi ngờ hỏi.

Tom ngồi bên cạnh loay hoay với chiếc radio, lẩm bẩm: “Đúng thế, nghe nói chính phủ Anh đã thuê rất nhiều người để giám định dấu vết.”

Có xác của một sinh vật đột biến trên tàu. Thứ này là báu vật quý giá của mọi giáo phái bí mật, Hans không có hứng thú cạnh tranh với các “đồng nghiệp” của mình, ông đã chọn con đường khác từ nhiều năm về trước.

“…Chú còn chưa biết phải không? Đội trưởng, đảo Sable mất tích rồi!” Tom làm một cử chỉ cường điệu, cố tình hạ giọng: “Tin tức này đã bị che giấu từ lâu, nhưng gần đây nó mới bị lộ ra ngoài. Người Mỹ sắp lật tung cả vùng biển đó lên rồi mà vẫn không tìm thấy hòn đảo đang di chuyển đó. Không có gì dưới đáy biển, không có gì trên không trung cả! Người Mỹ đã đuổi theo nó đến tận quần đảo Bermuda, giờ thì đang đòi xác tàu Elizabeth.”

Hans không quan tâm đến chủ đề này. Ông biết chính phủ Anh cuối cùng sẽ buông tay, và sau đó sẽ có sự trao đổi lợi ích. Ông không có hứng thú trở thành con bài mặc cả trên bàn cược của các chính trị gia. Hans mở chai whisky, im lặng lắng nghe cuộc thảo luận sôi nổi giữa hai thành viên trong nhóm.

“Nghe nói ngày hôm đó quân Mỹ bị tổn thất nặng nề lắm, có một chiếc tàu bị chìm.”

“Bọn họ muốn lấy được manh mối từ những người sống sót trên tàu Elizabeth, những người này đã được chính phủ Anh sắp xếp chữa trị, họ không thể nhúng tay vào.”

“Không phải tất cả những người sống sót đó đều điên sao? Họ không nhớ gì cả!”

“Không, có một vị giáo sư già đã hồi phục tốt, ông ấy kể lại một phần trải nghiệm tương đối hoàn chỉnh, nhưng dường như ông ấy đã tận mắt chứng kiến tàu Elizabeth bị cát lún nuốt chửng, ông ấy trốn thoát lên hòn đảo cùng với những người sống sót khác, gặp phải một con quái vật to bằng một ngôi nhà, rồi bằng cách nào đó mà ông ấy đã quay trở lại tàu.”

Đối với một bác sĩ tâm thần, đây là bằng chứng cho thấy bệnh nhân đang bị ảo giác, nhưng những người như Hans lại không nghĩ vậy, họ biết rằng đó là một mô tả hoàn toàn đúng sự thật. Trong hàng trăm năm, các học giả huyền bí học và các giáo phái đã nhiều lần nghiên cứu về hòn đảo Chết Chóc này, nhưng chỉ có thể khám phá những bí ẩn của nó chứ không thể tiếp cận được sức mạnh của nó. Cuối cùng mọi người đều thống nhất ở đó có một vị tà thần đang ngủ say. Bây giờ thì tà thần tỉnh lại rồi.

“…Có vẻ như bọn họ đang muốn bới móc bí mật của đảo Sable nên để mắt tới khả năng của đội trưởng chúng ta, muốn tìm ra manh mối nào đó trong giấc mơ của những người sống sót đó.”

“Cơ quan bí mật của Mỹ được thành lập khi nào? Kỳ lạ, sao trước đây chưa từng nghe nói đến?”

“Đừng nhắc tới nữa, là do vụ tàu ngầm trôi dạt ở Bắc Cực năm ngoái chứ sao.”

Học giả huyền bí học William với tay lấy chai whisky trên bàn ăn, mỉa mai nói: “Nếu người Mỹ sẵn sàng ra giá thì sẽ có người sẵn sàng bán mạng cho họ. Nhưng tôi nghe nói đó là một nhóm người Salem*.”

* Salem là một thành phố thủ phủ quận Essex trong tiểu bang Massachusetts, Hoa Kỳ. Các phiên tòa xét xử phù thủy Salem là một loạt các phiên điều trần và truy tố những người bị buộc tội là phù thủy ở Massachusetts từ tháng 2 năm 1692 đến tháng 5 năm 1693. Hơn hai trăm người đã bị buộc tội. Ba mươi người đã bị kết tội, mười chín người trong số họ đã bị xử tử bằng cách treo cổ (mười bốn phụ nữ và năm người đàn ông). Một người đàn ông khác đã chết dưới sự tra tấn sau khi từ chối nhận tội, và ít nhất năm người đã chết trong các nhà tù đầy bệnh tật.

“Tín đồ tà giáo?” Hans hơi bất ngờ.

Tom khẽ nói: “Ai chà, chú nghĩ đi là sẽ biết, phương pháp của tín đồ tà giáo là trực tiếp và hiệu quả nhất, đồng thời bọn chúng còn cung cấp cách đạt được sức mạnh dễ dàng và nhanh chóng nhất. Nếu chúng ta đi theo đám tín đồ tà giáo đó vào làm việc cho các chính trị gia thì chắc chắn chúng ta sẽ bị đào thải!”

Phát hiện ra đội trưởng Gấu Nâu đang trừng mắt với mình, Tom ngậm miệng ngay.

Ngọn lửa vẫn cháy đượm trong lò. Hans đặt ly rượu xuống, xử lý đống thư trên bàn. Thư từ khắp nơi trên thế giới gửi về, đều liên quan tới “tồn tại huyền bí”.

“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Hans buột miệng hỏi.

William lấy sổ tay ra, nghiêm túc nói: “Ban đầu dự định cuối năm là chúng ta sẽ nhận việc, vì năm ngoái ở Bắc Cực tiêu hao quá nhiều, bùa hộ mệnh bị hỏng hết, thậm chí còn phải bồi thường một chiếc thuyền, ngay cả số tiền chính phủ Anh chi trả tiếp theo cũng không đủ bù đắp chi phí lắm đâu. Nhưng hai tháng trước, đội trưởng, anh đột nhiên nhặt được một khoản tiền và một cặp kính ở cạnh gối.”

Hans cau mày, sửa lại: “Là thù lao của tà thần, tôi đã hoàn tất một nhiệm vụ huấn luyện trong giấc mơ.”

“Được rồi, tôi sẽ ghi vào sổ sách như thế.” Giọng điệu của William không hề chân thành chút nào.

Tom thò đầu sang, rồi vặn đi một cách buồn cười để nhìn sổ tay, phát hiện William thực sự viết như vậy. Hiển nhiên, Tom còn nhớ Johnson và Gymir. Cậu ta còn từng làm nhân viên pha chế tạm thời cho hai tà thần này, dù cho “tiếp đãi” không thành công nhưng quả thật là “có quen”.

Cũng nhờ sự xuất hiện của hai tà thần đó, Tom mới phát hiện ra rằng thế giới của Hans Fisher thực chất được chia làm hai phần. Một phần đen tối, đáng sợ và không may mắn, như cái cây mọc bừa bãi trên những chiếc gai mang tên tồn tại huyền bí. Phần còn lại là tia nắng xuyên qua những đám mây, chiếu xuống đống đổ nát phi lý và hỗn loạn này.

Cũng như bây giờ, rõ ràng mọi người vẫn đang nói hai chữ “tà thần”, nhưng tâm trạng và giọng điệu đã hoàn toàn khác trước.

William hỏi tiếp: “Nhân tiện, sáng nay tôi cũng nhận được một tấm séc từ Anh, trong thư có ghi lời cảm ơn nhà trị liệu giấc mơ, tôi nên ghi chép khoản này như thế nào?”

Hans lại cầm ly rượu lên, nói nghèn nghẹt: “Đó là công việc do tà thần giới thiệu, khách hàng là một bà lão, cùng một quý cô. Họ cứ mãi mắc kẹt trong một tầng hầm trong cuộc không kích ở Luân Đôn năm 1940.”

Tom kinh hãi: “Tà thần cũng có thể giới thiệu công việc? Đợi đã, có ai trả phí môi giới cho tà thần không?”

Hans: “…”

Nói một cách chính xác, tà thần không “giới thiệu”, đó là một liên hệ được tự động tạo ra, khách hàng tự tìm đến cửa nhà. Hans vẫn chưa hiểu tại sao cô Cindy Fresnel lại gia nhập câu lạc bộ thám tử của tà thần này nữa! Dù sao đi nữa, cô Fresnel là người rất kín tiếng, rất giỏi giữ bí mật.

Cộc cộc cộc.

Cửa bị gõ vang.

Ba người đồng thời nhìn ra cửa, thấy một chữ Rune hình con nòng nọc sáng lên trên giá treo áo bằng gỗ, màu xanh lục. Điều này có nghĩa người gõ cửa là bạn bè, có mang cùng loại bùa hộ mệnh.

Hans sải bước tới, mở cánh cửa nặng nề ra.

Người bước vào mang theo một cơn gió lạnh. Anh ta lấy ra một bức điện từ trong tay và đưa cho Hans.

“Điện khẩn, gửi từ Luân Đôn.”

Người khách bước đến bàn, cầm chai whisky lên uống hết chỗ rượu còn lại, sau đó xoa xoa những ngón tay lạnh cóng rồi thở một hơi thoải mái.

Hans rút bức điện tín ra, phát hiện trên đó chỉ có hai chữ.

Mặt trăng

, cùng với biểu tượng tượng trưng cho nguy hiểm trong lĩnh vực huyền bí.

“Họ đã tìm thấy gì?” Hans hỏi một cách vô cảm.

“Không biết, nhưng nhất định là một rắc rối lớn, nếu không tin tức sẽ không truyền đến chỗ chúng ta.”

Hans khoác lên mình chiếc áo khoác lông dày, ra hiệu cho những người khác đi theo.

Năm giờ sau, họ đợi trực thăng đến đón tại một thị trấn nhỏ ở Greenland.

“Tôi cần biết tình hình cụ thể.” Hans đứng trong tuyết, tóc rối tung vì gió mạnh nhưng vẫn nhất quyết không cử động, không cho các thành viên trong nhóm lên máy bay.

“…Ông Fisher, ở đây gió và tuyết quá lớn nên ông không thể nhìn thấy mặt trăng, nếu thấy rồi thì ông sẽ không hỏi tôi câu hỏi này! Lạy Chúa, thủy triều đang dâng cao trên khắp trái đất, bắt đầu từ đêm qua!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...