Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 20

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vụ ủy thác nguy hiểm

John cố gắng hết sức để kiểm soát tay chân đang co giật của mình, nặn ra một nụ cười xấu xí: “Tôi chỉ là một thám tử bình thường ở Luân Đôn, danh tiếng trong ngành cũng rất kém. Ngài đây có thể trả một khoản phí ủy thác hậu hĩnh thế này, tôi khuyên ngài nên tìm đến những thám tử nổi tiếng gần phố Regent, ngài thậm chí có thể thuê mười người cùng một lúc, để họ cùng nhau để tìm ra… người mà ngài nhìn thấy trong giấc mơ.”

Còn lâu ấy, không có thám tử có đầu óc nào lại chấp nhận một yêu cầu nghe có vẻ điên khùng như vậy!

“Ngài chỉ cần thể hiện sức mạnh một chút, giống như cách mà ngài vừa làm, sau đó họ sẽ vui lòng phục vụ ngài.”

Ai không sợ chết chứ?

Thám tử ở Luân Đôn còn đông hơn cả lũ quạ trên Tháp Luân Đôn*, đi lang thang ngoài đường thôi cũng có thể gặp một người, trong số đó chắc chắn phải có người chịu phục vụ cho sức mạnh huyền bí.

*

Tên chính thức là Cung điện và pháo đài của Quốc vương Bệ hạ là một lâu đài lịch sử nằm ở bờ phía bắc của sông Thames ở trung tâm Luân Đôn, Anh.

Dù sao thì anh cũng sẽ không làm. Còn sống không tốt sao?

John nhếch khóe môi, chân thành đề nghị: “Ngài không cân nhắc sao? Xét về mặt hiệu quả, cái này rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với đi tìm một thám tử tào lao.”

Gymir không hiểu được ý đồ tự giễu ẩn chứa trong câu nói của John. Hắn chỉ nói được tiếng Anh chứ không hiểu được hài đen** của người Anh.

** Hài đen (tiếng Anh: black comedy, black humor, dark humor hay dark comedy) là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm

kỵ và được xem là tương đương với bối cảnh trước đây của thể loại “gallows humor”.

Về phần sự tức giận và kiêu ngạo nổi loạn trong lòng John? Kiến khỏe mạnh đều như thế cả. Vì người hèn nhát sẽ không có ý chí kiên cường, người kiên định sẽ tìm cách chiến đấu khi đối mặt với tà thần không thể miêu tả, nên Gymir không hề tức giận.

Thần cổ xưa không quan tâm thái độ của con người có tôn trọng, hoặc ngôn ngữ có vượt quá giới hạn hay không. Bất cứ ai có thể đến gần họ, nói chuyện với hóa thân của họ mà không mất ý thức đều tốt. Dù những người này có nói gì thì họ cũng sẽ không tức giận, mà chẳng đáng phải tức giận. Suy cho cùng, con người không gây ra mối đe dọa nào, sức chiến đấu của loài người chỉ ngang bằng với loài kiến.

Có thể con người không nghĩ như vậy, nhưng trong mắt thần, không có sự khác biệt giữa rất yếu và cực kỳ yếu.

“Thám tử khác? Không, ta chỉ muốn ngươi nhận nhiệm vụ này. Khi đi ngang qua bậu cửa sổ này, ta tình cờ nhìn thấy phí ủy thác mà ngươi nhận được, dường như đến từ đồng loại của ta. Theo lời trên báo chí của loài người,

Danh tiếng của một tiệm may được xây dựng dựa trên lời khen ngợi của người khác, chỉ cần đứng trước tiệm nửa ngày, nhìn đẳng cấp của người bước ra từ những chiếc xe ngựa dừng tại đó, là sẽ biết mình có nên bước vào cửa tiệm đó, giao phó tiền bạc và lòng tin của mình hay không

.” Gymir đọc lại nguyên văn đoạn quảng cáo của tiệm may trên tờ The Times ngày hôm nay.

John trợn mắt, há hốc miệng.

Johnson thì thôi, người ta đọc báo vì vụ kiện tài sản thừa kế của gia tộc Brandon, còn tên này thì sao, đọc báo để xem quảng cáo?

Ngoài ra, anh ở trên tầng ba, làm sao có thể

đi ngang qua tình cờ nhìn thấy

được? Đang bay giữa bầu trời đêm?

Cuối cùng, tà thần

giao phó tiền bạc và lòng tin

?

Da đầu John tê dại, tay chân cũng tê dại, anh thề là cả đời này chưa bao giờ tê liệt như vậy!

Johnson thì thôi, ít ra cũng từng qua lại, y cũng rất hiểu lý lẽ, nhưng John nhớ rằng bút ký của mục sư Cornell viết lời cảnh báo rõ ràng hơn bao giờ hết, dù là thần cổ xưa hay một vị thần mới sinh ra thì cũng đều vô cùng nguy hiểm. Nếu là một tà thần có khả năng suy nghĩ, cũng không có nghĩa là có thể giao tiếp, mà là nguy hiểm hơn!

Anh không biết lai lịch của kẻ trước mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, John cũng không dám đặt cược vào điều đó.

Anh vắt óc tìm lý do, dự định tiếp tục thoái thác: “Như ngài thấy, trong tay tôi còn có một nhiệm vụ khác…”

“Ta không vội, ba mươi ngày thậm chí ba tháng cũng được.” Gymir nâng tay lên, móng tay sắc nhọn lướt qua đống đá quý và tiền vàng trong hộp, động tác nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ nguy hiểm.

John ngậm miệng lại.

Nguyên nhân là vì hối hận đã không đóng hộp lại. Ai mà biết được rằng một cái rèm cửa quá cũ, không thể kéo chặt lại có thể gây rắc rối chỉ bằng một khe hở!

John nhặt cuốn sổ tay trên sàn lên, lật đến trang cuối cùng, miễn cưỡng cầm bút lên hỏi: “Được rồi, xin cho phép tôi vô lễ, tôi cần biết ý trung nhân mà ngài đang tìm trông như thế nào.”

Gymir chìm vào dòng suy nghĩ.

Những chiếc tua màu đỏ vàng ở mép mũ trùm đầu đung đưa nhẹ theo chuyển động của Gymir.

Dây thần kinh của John căng lên. Mặc dù chiếc áo choàng ngăn anh nhìn thấy  vẻ mặt của Gymir nhưng trực giác cảnh báo lại khiến đầu anh phình lên muốn nứt ra, nhắc nhở anh rằng nếu nhìn thấy khuôn mặt của vị khách không mời này thì sẽ có chuyện nguy hiểm xảy ra.

Hiển nhiên là Gymir cũng biết điều này, nếu không hắn cũng sẽ không chọn trang phục kỳ quặc này. Phù thủy Ả Rập hay nhà chiêm tinh Gypsi chân chính thường để lộ nửa dưới khuôn mặt, người khác cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của họ.

Vì vậy, John nghi ngờ rằng dưới mũ trùm đầu và áo choàng của kẻ ngồi đối diện mình có thể không phải khuôn mặt con người, mà là một cái đầu quái vật hung dữ đáng sợ.

Một tà thần không rõ thân phận, không rõ hình tướng như vậy nói rằng đã nhìn thấy ý trung nhân trong giấc mơ… Có quỷ mới biết ý trung nhân này là thứ gì. Ngay cả sư tử châu Phi và voi Ấn Độ trong rạp xiếc cũng không phải là bất khả thi.

Không không không, John nhanh chóng sửa lại suy đoán của mình, sư tử và voi quá rõ ràng, dễ tìm. Tà thần không cho tiền chỉ vì hắn tốt bụng, đây là một vụ ủy thác, có nghĩa là anh đi tìm người sẽ hiệu quả hơn, anh có những ưu thế mà tà thần không có.

Vậy đó là gì?

John nhanh chóng đưa ra câu trả lời: Những tồn tại huyền bí tà ác này sẽ không cảnh giác với con người, mà sẽ tránh né đồng loại trong tiềm thức.

Đây là một công việc có thể lấy mạng anh như chơi!

John không thể tưởng tượng được làm thế nào mà anh có thể bước tới trước mặt một tà thần, rồi truyền đạt tình yêu của một tà thần khác mà không chọc giận kẻ kia, hoặc là không bị nuốt chửng… Được rồi, cứ tạm gọi là yêu đi, phải biết rằng cho dù đối tượng của vụ ủy thác này có đổi thành một quý ông hay một quý cô thì vẫn có khả năng thất bại! Và nếu mục tiêu là con người, nhiều nhất thì tên thám tử đang “cố hủy hoại danh tiếng” chỉ bị đuổi đi, chứ không bị xé thành từng mảnh.

Ngay khi John ngày càng sợ hãi, giọng nói du dương và kỳ lạ của Gymir vang lên.

“Em ấy quyến rũ, thanh lịch và mảnh mai, mỗi tấc trên cơ thể đều rất linh hoạt, và chạm vào sẽ rất mềm mại… Tất nhiên, khi gặp kẻ thù sẽ mọc ra rất nhiều gai và răng sắc nhọn.”

John: “…” Những ngón tay cầm bút trở nên cứng ngắc.

Gymir nói tiếp: “Em ấy có màu đen sẫm, và theo cách nói của con người các ngươi, có thể trông như một lốc xoáy tối tăm không đáy, bởi vì các ngươi không thể nhìn thấy bộ mặt thật của em ấy. Em ấy cũng không thực sự thích sử dụng những hình tượng này, em ấy thích… ván gỗ nhỉ, gỗ sồi và gỗ tếch khá phù hợp với sở thích của em ấy. Bằng cách này, em ấy có thể tự do nổi lên trên mặt biển tắm nắng. Em ấy còn trẻ, không quá thích việc chìm xuống đáy biển, và ngủ ở rãnh sâu không có ánh sáng mặt trời.”

“Vậy nên tôi phải đi tìm một chiếc thuyền đang di chuyển trên sông Thames vào một ngày quang đãng? Cho phép tôi nhắc nhở, ở Luân Đôn, chỉ có thể được nhìn thấy mặt trời không quá hai mươi ngày một năm.” John nói với mí mắt giật giật.

Đồng thời, anh có một dự cảm chẳng lành, dù sao vòng xoáy tối đen, ván gỗ, thuyền… những miêu tả này gộp lại khiến anh nhớ đến Johnson.

John nhanh chóng suy nghĩ, anh nên giả vờ ngu ngốc như thế nào, làm cách nào để chuyển tin tức cho Johnson và làm cách nào để cứu lấy mạng sống của chính mình.

“Ngài có biết tên người kia không?” John giả vờ ghi chép một cách nghiêm túc.

“Không biết tên thật, nhưng em ấy thường dùng một cái tên của con người.” Gymir nhìn trái tim John chợt đập rất nhanh, giả vờ như không biết gì rồi thì thầm: “Johnson.”

“À, tên là Jason? Một cái tên rất hay.” John gật đầu, đó là do tên này phát âm kỳ quá, nói tiếng Anh không tốt, dù sao cũng không thể trách anh nghe nhầm được. “Còn tên của ngài thì sao? Khi bày tỏ tình cảm thay ngài, tôi phải giới thiệu ngài đúng không? Ý tôi là… trong hoàn cảnh như vậy, con người cũng thường nói về xuất thân và tài sản, thu nhập hàng năm, cuộc sống mà họ có thể cung cấp sau khi kết hôn, nơi họ sẽ sống…”

John gần như chọn cách hỏi thông tin chi tiết về Gymir theo bản năng, vừa vì sự an toàn của bản thân vừa để nhắc nhở Johnson tốt hơn. Dù thám tử không có tình cảm gì với Johnson, nhưng cũng không cần phải đắn đo khi chọn một trong hai tồn tại huyền bí tà ác.

John miệng thì nói qua loa bừa bãi, nhưng mặt thì cố gắng hết sức để ra vẻ chân thành: “Ngài thấy đấy, ngay cả khi con người thể hiện tình yêu với nhau, họ vẫn phải trải qua một quá trình phức tạp! Nếu ngài muốn có một mối quan hệ lâu dài và ổn định, thì phải cho ngài Jason kia biết ưu điểm của ngài nằm ở đâu.”

Gymir biết chính xác con người này đang làm gì.

Trước nguy hiểm, thám tử quyết định cố gắng hết sức xoay vần, để tự cứu mình đồng thời tìm cách lấy thêm nhiều bài tẩy, sau đó chuyển sang Johnson quen thuộc hơn, dùng tồn tại huyền bí để đối phó với tồn tại huyền bí, sau đó nhân cơ hội này để cắt đuôi những sức mạnh huyền bí.

Rất thông minh, nhưng đáng tiếc là những con kiến ​​thông minh luôn giống nhau, John không phải là con đầu tiên và chắc chắn không phải là con cuối cùng.

Gymir muốn lợi dụng sự thông minh của thám tử.

Thần cổ xưa hùng mạnh và xa cách luôn vừa khoan dung vừa khinh thường sự tinh ranh và miệng lưỡi trơn tru của con người, giống như đang xem một diễn viên nhào lộn.

Tuy nhiên, diễn viên nhào lộn đột nhiên hô biến, bắt đầu nói về những triết lý sâu sắc. Dù là về đời của loài kiến, ​​nhưng càng nghe càng cảm thấy trong đó có điều gì đó hay ho?

Biểu cảm của Gymir xuất hiện sự thay đổi tinh tế.

“… Một số ưu điểm không thể phát hiện ngay từ cái nhìn ban đầu, có thể người kia đã nghe được một vài tin đồn không hay, có thành kiến ​​với ngài, vì vậy tôi khuyên ngài nên tìm hiểu thêm trước khi gặp mặt để tránh hiểu lầm.”

John đang nói thì cả người bỗng nhiên run lên, đầu nặng trĩu, những ảo ảnh chồng lên nhau trước mắt.

Kế hoạch mọi thông tin của anh bị phát hiện? John ngay lập tức ngừng nói những điều lung tung vô nghĩa, co ro trên ghế, cố chạm vào vũ khí.

“Nói tiếp đi.”

Gymir nhìn chằm chằm vào John qua chiếc áo choàng trùm đầu.

“Hở?” John khựng lại, không nhớ vừa rồi mình đang nói bậy đến đâu rồi, chỉ có thể thận trọng hỏi: “Tìm hiểu thêm trước khi gặp mặt?”

“Em ấy có thể nhìn thấy bản thể của ta trong nháy mắt, cũng như ta có thể nhìn thấy em ấy.” Gymir nghiêm túc nói.

“Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, xin lỗi, bởi vì con người cũng vậy. Con người luôn dễ dàng bị thu hút bởi vẻ bề ngoài, rồi nhận ra là không hợp nhau…”

John chưa kịp nói xong, cả căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, đồ đạc rung chuyển, tường rơi rớt bụi.

Những người thuê nhà ở tầng dưới chung cư phát ra tiếng la hét hoảng loạn vì tưởng rằng có động đất.

John: “…” Những khách hàng có tâm trạng thất thường thực sự rất khủng khiếp.

Sự rung chuyển đột ngột dừng lại, trước khi John kịp hoàn hồn, anh nghe thấy những tiếng hét chói tai phát ra từ một con hẻm gần chung cư.

Dù nghe thấy những tiếng than khóc tưởng như đến từ vực sâu địa ngục trong cơn ác mộng biển máu ở thị trấn Đá Ngầm Đen, John vẫn cho rằng tiếng hét hiện tại đủ tiêu chuẩn để được chọn vào những cơn ác mộng. Chỉ cần nghe âm thanh này, người ta có thể tưởng tượng được sự tra tấn khủng khiếp mà người đó đang phải trải qua.

John lao tới cửa sổ.

Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một người đàn ông loạng choạng bước ra khỏi hẻm rồi ngã xuống. Những sợi dài màu tím sẫm thò ra từ con hẻm tối tăm, nhảy múa theo một cách kỳ dị.

John lùi lại một bước theo bản năng, lúc này, những sợi kia dường như ngửi thấy mùi gì đó, đột nhiên rút lại.

John vô thức nhìn Gymir, quả nhiên, kẻ bí ẩn  ngồi trên ghế không nhúc nhích nói với giọng thờ ơ: “Không phải nó, đó chỉ là một loại đồng loại khác đi ngang qua, có thể là đi săn.”

John: “…”

Chuyện gì đang xảy ra? Ở đâu ra nhiều tà thần như vậy?

Thám tử quên mất sợ hãi, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Anh chỉ biết việc kiên trì làm thám tử ở Luân Đôn là điều không hề dễ dàng, nhưng anh không ngờ rằng nó lại khó đến vậy.

Luân Đôn là một thành phố nguy hiểm đến thế sao?

——————–

Tác giả nói thế này:

Chúc mừng thám tử đã bước vào cốt truyện chính của phần, vụ án xảy ra ngay trước cửa nhà anh đó.

……

Ở chương này Gymir như một con rồng hung ác.

Ở trên cao nhìn xuống con người trước mặt.

Để thoát thân, con người nói bậy một đống.

Kết quả, đầu rồng càng ngày càng cúi thấp, cuối cùng chân thành thúc giục: “Còn gì nữa? Cẩm nang tình yêu loài người còn nói gì nữa? Làm sao để con rồng mà ta thích có thể hiểu được ta xuất sắc đến thế nào?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 20
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...