Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 114

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trời nóng nực lợi hại, bởi vì vào đông năm trước Dương Thiết Trụ tồn rất nhiều băng cho nên năm nay việc mua bán đồ sấy tiên làm rất thuận lợi, không phải buồn rầu về chuyện giữ tươi. Chỉ là mấy nam nhân đưa hàng càng thêm bận, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng ném con trai tự mình ra trận.

Trải qua Mã thẩm nhi không ngừng cố gắng, Lâm Thanh Uyển lại có thêm mấy thứ có thể ăn. Tuy rằng không thể dính đồ ăn mặn nhưng ít nhất nôn nghén không còn nghiêm trọng như vậy nữa, dưỡng không được miếng thịt nào nhưng may mắn là không tiếp tục gầy đi nữa.

Nặc Nặc đã được 10 tháng tinh lực tràn đầy.

Lâm Thanh Uyển hiện tại bụng lớn sợ con trai không cẩn thận đạp vào bụng mình nên không dám ôm nó. Lúc Dương Thiết Trụ không có ở đây, ngoại trừ Mã thẩm nhi thỉnh thoảng hỗ trợ ôm nó, thường ngày cái tiểu tử xui xẻo này bị mẹ mình không có lương tâm nương ném ở trên kháng cho chơi một mình. Trên mép kháng có các lan can nên không sợ đứa nhỏ bị ngã xuống.

Bởi vì khí trời nóng bức, đệm dày trên kháng đã được đổi thành chăn mỏng, Lâm Thanh Uyển chải một lần chiếu lên trên. Chỉ cần chú ý không cho đứa nhỏ ngủ ngay trên đó là không sợ bị cảm lạnh.

Giống như lúc này, Nặc Nặc chỉ mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ, trần truồng bò tới bò lui trên kháng.

Bò mệt mỏi thì túm món đồ bên tay chơi. Các món đồ chơi này có cái là cha nó mua về, cũng có cái là búp bê vải Lâm Thanh Uyển làm thủ công. Bởi vì tài liệu khuyết thiếu, cho dù tay nghề Lâm Thanh Uyển không tệ, sáng ý rất nhiều, nhưng cũng bị không bột không gột nên hồ. Mấy cái búp bê vải không tính là đẹp đẽ gì nhưng lấy ra để dỗ trẻ con thì vẫn được.

Nặc Nặc chơi món đồ chơi trong chốc lát, nắm một cái đồ chơi vung trước mặt mẹ, miệng nói a a a.

Lâm Thanh Uyển nằm trên ghế nghỉ, mí mắt nhìn như nhắm chặt, kì thực dư quang của khóe mắt vẫn luôn đặt trên người con trai. Thấy con trai nói chuyện với nàng thì mở to mắt cho nó một nụ cười thật to.

Nặc Nặc thấy mẹ để ý đến nó, nó lại vùi đầu tiếp tục chơi một mình.

Nhìn con trai trắng trắng mập mập đáng yêu vô địch, tâm Lâm Thanh Uyển hóa thành một bãi nước. May mà nhóc con Nặc Nặc này dễ dụ, bằng không nàng đau đầu rồi. Bản thân lớn bụng không thể ôm nó, để nó một mình trên kháng chơi, nó cũng không khóc, chỉ cần thấy được bên cạnh có người lớn là được rồi.

Nặc Nặc chơi một mình thêm một hồi, tựa hồ mệt nhọc, lấy tay nhỏ mập lên dụi dụi mắt, vươn tay a a a đòi ôm đi ngủ.

Lúc này Lâm Thanh Uyển mới đứng dậy đi qua thu dọn các búp bê vải. Cầm gối đầu lên giường lò ngủ cùng con trai. Tiểu Nặc Nặc rúc vào ngực mẹ, Lâm Thanh Uyển cẩn thận nâng cái bụng tránh xa con một chút, sau đó hai mẹ con ngủ chung. Thấy Nặc Nặc ngủ, nàng kéo cái chăn nhỏ bên cạnh đắp lên bụng nhỏ của nó.

Tuy rằng khí trời nóng bức nhưng trần nhà rất cao, hơn nữa cửa sổ mở ra, có gió mát thổi nhẹ vào, nên không có cảm giác nóng.

Lâm Thanh Uyển ngáp một cái cũng nhắm mắt lại ngủ một hồi.

Cảm giác mình không ngủ bao lâu thì nghe được có người gọi.

Vừa mở mắt ra thấy là Mã thẩm nhi. Mã thẩm nhi cũng biết Nặc Nặc ngủ, cho nên thanh âm rất nhỏ.

Thấy Lâm Thanh Uyển tỉnh, Mã thẩm hơi nhỏ giọng nói: “Điền gia lại có người tới, là cái lão bà tử lần trước kia.”

Lâm Thanh Uyển biết nói đó là Điền thẩm tử, nàng nhíu mày: “Ngươi hỏi một chút bà ta tìm ai, nếu như tìm Thiết Trụ thì nói hắn không có ở nhà.”

Mã thẩm nhi quay người đi ra ngoài.

Đây đã là lần thứ hai Điền thẩm tử đến nhà bọn họ, hôm kia tới một chuyến, nói là tìm Dương Thiết Trụ. Lúc ấy Dương Thiết Trụ không có ở nhà đi ra ngoài đưa hàng, Lâm Thanh Uyển bảo Mã thẩm nhi đuổi bà ta đi, ai biết hôm nay lại tới nữa.

Một lát sau Mã thẩm nhi tiến vào nói: “Bà ta nói Thiết Trụ không có ở nhà thì gặp ngươi cũng được.”

Lâm Thanh Uyển trầm ngâm một chút: “Vậy ngươi dẫn bà ta tiến vào, ta đi gặp, ở nhà chính đi.”

Mã thẩm nhi đi ra ngoài, Lâm Thanh Uyển cẩn thận ngồi dậy, chuẩn bị đi gặp Điền thẩm tử kia, xem bà ta có chuyện gì.

Bởi vì đi gặp người ngoài nên nàng quấn tóc lại cho cẩn thận, đến lúc Lâm Thanh Uyển đi ra, Điền thẩm tử đã ngồi trong nhà chính.

Mã thẩm nhi đi pha trà cho bà ta, bưng tới đặt ở bàn con bên cạnh.

Điền thẩm tử thoạt nhìn rất quẫn bách, mông chỉ ngồi ở mép ghế. Lâm Thanh Uyển không ngồi vào chủ vị tạo cảm giác áp bức cho người ta, mà là ngồi vào cái ghế dựa đối diện Điền thẩm tử.

Bởi vì song phương đều không quen thuộc, nhất thời trong lúc đó không khí có chút xấu hổ.

Lâm Thanh Uyển ôn hòa cười mở miệng nói: “Không biết Điền thẩm tử tìm ta có chuyện gì vậy?”

Điền thẩm tử nhìn ánh mắt của nàng có chút lóe ra thì cười khan hai tiếng, “Ta, ta nghe nói vợ Thiết Trụ thân mình có chút không tốt, mọi người đều là hàng xóm láng giềng cũng nên quan tâm chút. Chỉ là trong nhà trước đó vài ngày bề bộn nhiều việc không có thời gian, ngày hôm này có thời gian trống ta tới đây thăm ngươi.”

Miệng nói như vậy nhưng ánh mắt luôn quan sát Lâm Thanh Uyển, quan sát thực cẩn thận. Hai tay đặt trên đùi nắm rất chặt, ẩn ẩn trắng nhợt.

Không thể không nói người này thực không biết nói, trước mặt người ta mà nói người ta ‘Không tốt’, không biết là ngươi nghe nói ‘Không tốt’, hay là muốn người khác ‘Không tốt’.

Lâm Thanh Uyển đương nhiên nhìn ra đối phương đang quan sát nàng, nàng không tức giận chỉ là bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết ai ở bên ngoài lảm nhảm vớ vẩn, ta chỉ là có thai nôn oẹ lợi hại, không có gì không tốt.”

“Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, vậy ta an tâm, vợ Thiết Trụ ngươi ở trong phòng nha, nhà ta còn có việc cần phải làm, không làm phiền ngươi nữa.”

Điền thẩm tử nói xong lời này đứng lên đi như chạy.

Mã thẩm nhi tiễn bước bà ta xong trở về đầy mặt tức giận mắng: “Người Điền gia này, tiểu nhân không biết xấu hổ, mụ ta cũng là cái không biết xấu hổ. Vào nhà người ta mà nói người ta không tốt, ta thấy bà ta nói đến thăm ngươi là giả, đến tìm hiểu xem Thanh Uyển ngươi có phải thật sự ‘Không tốt’ hay không mới là thật sự.”

Lâm Thanh Uyển không nói gì, đầy mặt không lời gì để nói.

Việc này cách hơn một tháng, Điền gia vẫn không có động tĩnh gì, làm sao bỗng nhiên Điền thẩm tử này lại tới cửa, tới rồi lại nói câu không nên nói. Lâm Thanh Uyển không hiểu bà ta tới làm gì, nghe thấy Mã thẩm nhi nói như vậy, nàng cảm thấy có phải hay không nghĩ người ta quá xấu rồi, ngược lại mở miệng trấn an vài câu.

“Mã thẩm nhi, ngươi đừng nghĩ nhiều, việc đã cách hơn một tháng rồi, sự tình đã đi qua, nào có ai nhàm chán như thế?!”

Mã thẩm nhi nhất thời do dự nói: “Nhưng bà ta biểu hiện như vậy làm cho người ta không thể không nghĩ nhiều.”

Lâm Thanh Uyển cũng hiểu được này đó, nhưng nàng vẫn cảm thấy không nên nghĩ quá xấu về người ta.

“Thôi, không cần nói những thứ này, ai có thể biết tâm tư trong lòng người ta thế nào, có lẽ người ta là thật tâm tới hỏi thăm ta đấy.”

Nói như vậy không sai nhưng Mã thẩm nhi vẫn có chút chán ghét Điền thẩm tử kia. Nói chuyện không biết điều, cho dù ngươi là đến thăm người khác, nhưng cũng không thể trước mặt người ta nói người ta không tốt, đó không phải là xui à! Huống chi trong mắt Mã thẩm nhi vẫn còn biết tính cả đấy, cảm giác ý nghĩ của mình không sai đâu.

Nhưng thấy Lâm Thanh Uyển không muốn nói thêm nên cũng không nói cái gì nữa.

********

Không thể không nói, Mã thẩm nhi đoán đúng rồi, Điền thẩm tử chính là đánh cái chủ ý này đấy.

Ra cổng nhà Dương Thiết Trụ, Điền thẩm tử chạy chậm về nhà, dọc theo đường đi cảm thấy mặt già xấu hổ đến lợi hại.

Chỉ là bà không có biện pháp, bà bị khuê nữ Điền Thúy Lan cầu đến.

Từ lúc sự kiện sữa dê lần đó qua đi, Dương Thiết Trụ không tới Điền gia, người Điền gia cũng nghe được hắn trả giá cao mua một con dê sữa bên ngoài về.

Cứ tưởng rằng việc này đã tính xong rồi, ai ngờ không phải là như vậy.

Điền Thúy Lan từ ban đầu hy vọng càng về sau càng thất vọng, đến tuyệt vọng, mới hiểu được Thiết Trụ ca thật sự không tới nhà ả nữa, bởi vì dê mẹ nhà ả ‘không sữa’.

Tâm tình hối hận không nói thành lời, Điền Thúy Lan suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, liên tục rất nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Mĩ Phương thấy ả rất nhiều ngày không đến tìm mình nói chuyện, tốt bụng đến hỏi thăm.

Đối với tâm tư của người bạn tốt này, Mĩ Phương hiện tại đã nhìn ra một ít. Nàng thậm chí có chút hối hận lúc trước sao mình không biết giữ mồm giữ miệng vậy, trước mặt Thúy Lan nói rất nhiều chuyện về hai người Dương Thiết Trụ. Lúc ấy nàng thấy bộ dáng Thúy Lan không có nhớ thương người kia, nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ suy nghĩ một chút, những lời này không phải là cứa dao vào ngực Thúy Lan sao.

Sau này bên ngoài lời đồn đãi nhiều, nói cũng khó nghe, Mĩ Phương cũng rõ ràng. Nàng tuy là người lắm mồm, không tim không có phổi, nhưng tâm địa lại tốt, trong lòng có chút áy náy, cũng không bởi vì lời đồn đãi bên ngoài khó nghe mà xa cách Điền Thúy Lan, mà là thường xuyên tới cửa thăm Điền Thúy Lan lúc này không còn hay ra ngoài nữa.

Lần này đến thấy bộ dáng Điền Thúy Lan khô gầy thương tâm muốn chết. Nàng cực kỳ hoảng sợ rất nhiều, mở miệng khuyên Điền Thúy Lan nghĩ cho thoáng.

Nếu Điền Thúy Lan là người nghe khuyên bảo thì sẽ không rơi xuống tình trạng hiện tại này. Ả tuy rằng ngại ngùng trầm mặc nhưng cố chấp lợi hại.

Mĩ Phương liên tiếp tới cửa vài lần, mặc kệ khuyên như thế nào đều thấy bộ dáng Điền Thúy Lan thương tâm muốn chết. Nhịn không được mở miệng nói, khuyên ả phấn chấn lên, không nên suy nghĩ nhiều, bên ngoài đều truyền Dương vợ Thiết Trụ lần này mang thai bị giày vò lợi hại không ăn được gì, lại mắc bệnh nặng, có khả năng không tốt. Ngươi tỉnh lại chút, có lẽ còn có cơ hội đấy, chớ đem thân mình làm hỏng rồi, về sau cho dù có cơ hội cũng không được.

Người ta nói lời này chỉ là trấn an ả, chung quy Mĩ Phương cũng không rõ ràng lắm đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ là dựa vào nghe bên ngoài tới nói thôi.

Nhưng Điền Thúy Lan lại phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, ở mặt ngoài không có phản ứng gì, kỳ thật trong lòng thầm mắng mình sao lại mải khổ sở về việc Thiết Trụ ca không tới mà lại quên mất điều này.

Mĩ Phương đi rồi, Điền Thúy Lan đổi bộ dáng thương tâm muốn chết, tỉnh lại không ít. Những người khác Điền gia thấy ả phấn chấn lên, trong lòng cũng mừng thầm, nghĩ rằng rốt cuộc khuê nữ nghĩ thoáng rồi.

Nhưng đến cùng có nghĩ thoáng hay không chỉ có trời mới biết.

Không mấy ngày sau, Điền Thúy Lan tìm đại tẩu trước giờ dễ nói chuyện, cầu nàng đi tới nhà Dương Thiết Trụ hỗ trợ tìm hiểu một chút.

Về phần tìm hiểu cái gì, không cần nói cũng biết.

Vợ của Điền Tráng là Mã thị sao làm được chuyện này đâu, cực kỳ hoảng sợ từ chối. Sau đó còn khéo léo nói cho nam nhân mình, Điền Tráng không tin, còn răn dạy vợ mình không cần nói bậy.

Mã thị vốn trầm mặc ít nói, làm người thành thật, không nói thêm việc này nữa.

Nào hiểu được Điền Thúy Lan thấy đại tẩu từ chối, lại đến cầu nhị tẩu Cao thị. Cao thị càng ngày càng phiền chán vị tiểu cô này, không muốn che giấu cho ả.

Lần này người cả nhà đều biết tâm tư Điền Thúy Lan.

Trong đó người Điền gia tự biết xấu hổ, cảm giác không có mặt mũi gặp người, còn có khuê nữ, muội muội vì sao sẽ có tâm tư như vậy, ở trong này không ai hiểu nổi.

Dù sao Điền Thúy Lan tựa hồ biết người trong nhà chiều mình nên ai cũng cầu. Mọi người muốn răn dạy ả, lại suy xét đến trước đó vài ngày ả có tâm tư muốn chết, sợ nàng chịu không nổi đả kích nên không nói thành lời.

Điền Thúy Lan thấy trong nhà không ai răn dạy nàng, hoặc là cảm thấy cho dù răn dạy ả thì ả cũng sẽ bỏ mặc không để ý, lại tiếp tục cầu xin.

Người Điền gia đều muốn mặt mũi, trước đó vài ngày trong thôn truyền khó nghe như vậy, cộng thêm chuyện sữa dê, giờ lại có ý tứ tới nhà Dương Thiết Trụ tìm hiểu vợ người ta có phải là thật ‘Không tốt’ hay không. Không cần người ta phỉ nhổ bọn họ tư tưởng dơ bẩn, bọn họ vừa nghĩ đến sẽ làm chuyện như vậy, thì xấu hổ hận không thể đút mặt vào đũng quần.

Người Điền gia ý chí kiên quyết không tệ, nhưng không chịu nổi Điền Thúy Lan mỗi ngày ở nhà làm ầm ĩ. Điền thẩm tử phòng tuyến trong lòng là kém cỏi nhất, cuối cùng bị Điền Thúy Lan cầu được, vác cái mặt già nua đi gõ cổng nhà người ta.

Lần đầu tiên tới cửa, Điền thẩm tử trong lòng kích động, bà không có giao tình với vợ Thiết Trụ, chứ đừng nói tới nói chuyện, vì thế bà lấy cớ là tìm Dương Thiết Trụ có việc. Trong lòng tính toán chỉ cần nhìn thấy vợ Thiết Trụ một chút là đạt mục đích.

Ai ngờ Dương Thiết Trụ không có ở nhà, bà không thể không biết ngượng ngùng lại nói muốn gặp Lâm Thanh Uyển. Trở về nói với Điền Thúy Lan, Điền Thúy Lan chưa từ bỏ ý định, lại cầu bà đi một chuyến.

Tới lần đầu tiên, lần thứ hai tựa hồ dễ dàng hơn nhiều, dù sao cũng là tới cửa, Điền thẩm tử hôm nay lại tới một lần nữa. Lần này Dương Thiết Trụ vẫn không có ở nhà, nhưng mà bà nhìn thấy chính chủ, đáng tiếc phỏng chừng trở về làm khuê nữ thất vọng rồi.

Điền thẩm tử người già nhưng mắt không già, vợ Thiết Trụ kia tuy rằng gầy một chút nhưng tinh thần rất tốt, không nhìn ra chỗ nào ‘Không tốt’.

Bà không khỏi thầm oán người trong thôn thích lảm nhảm vớ vẩn đi nói như vậy, truyền người ta cũng coi như xong, mấu chốt lại làm khuê nữ bà tin, còn ở trong phòng giằng co lâu như vậy cầu người nhà tới cửa hỏi thăm.

Vậy mà bà cũng tới cửa!

Điền thẩm tử dọc đường nỗi lòng hỗn loạn về đến nhà, người trong nhà đều đang đợi bà.

Bà uể oải lau cái mặt già, kể lại sự tình mình đi qua nhìn thấy Lâm Thanh Uyển. Nói không nhìn ra vợ Thiết Trụ có chỗ nào không tốt, đều là người trong thôn nói bậy, người ta chỉ là nôn oẹ nghiêm trọng mà thôi.

Điền thẩm tử biết nói như vậy khả năng làm khuê nữ lại không chịu nổi, nhưng cũng không thể để cho ả luôn đánh cái ý niệm kia! Gần đây nháo cái này đúng là kì cục, Điền thẩm tử có ý tứ đánh tỉnh khuê nữ mình.

Quả nhiên, Điền Thúy Lan nghe xong, khóc chạy về buồng, tiếng khóc kia gọi là thương tâm muốn chết, tâm như tro tàn.

Hai người Điền Tráng và Điền Đại Xương không đành lòng lại tiếp tục ở chung, hoặc là lại tiếp tục ở chung sẽ nhịn không được nói chút gì hoặc là mắng cái gì, đều kiếm cớ bận việc rời đi.

“Thật là oan nghiệt!” Điền lão hán lắc đầu thở dài, nhưng không nỡ để tiểu khuê nữ khóc thương tâm như vậy, “Bà đi vào khuyên nhủ nó, bảo nó không cần suy nghĩ nữa.”

Điền thẩm tử bất đắc dĩ đành phải vào phòng khuyên khuê nữ mình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 114
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...