Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Vương Công Lược

Chương 13

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ vương thành đến Giang Nam, trong lòng Sở Uyên đầy tâm sự.

Từ Giang Nam trở về vương thành, trong lòng Sở Uyên cũng đầy tâm sự.

Điều khác biệt chính là, lúc đi phải suy tính phòng bị nguy hiểm trên đường, rồi nghĩ xem Lưu phủ sẽ gây ra sóng gió gì. Lúc về lại càng phải nghĩ ngợi nhiều hơn, làm sao đem quyền thế trong triều bố trí ổn thỏa một lần nữa, chiến sự tây bắc đang trong tình trạng hết sức căng thẳng, và cả….Đoạn Bạch Nguyệt.

Đốt Tinh trong tay rất lạnh, cho dù nắm bao lâu cũng đều như mới lấy từ trong hầm băng ra. Sở Uyên có chút trầm tư nhìn ngoài cửa sổ, rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, khóe miệng bất giác cong cong.

“Hoàng—–” Tứ Hỉ công công bưng trái cây đẩy cửa vào phòng, thấy hắn như vậy thì vội vàng im lặng, cẩn thận để khay trái cây lên bàn rồi khom người lui xuống.

“Quay lại đây.” Sở Uyên nói: ” Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Dạ.” Tứ Hỉ công công lại đóng cửa lần nữa.

“Hạnh khô?” Sở Uyên tiện tay cầm lấy một loại quả khô trên khay.

“Đúng vậy, dùng mật hoa Lang Nha ngâm qua. ” Tứ Hỉ công công nói. ” Chắc Hoàng thượng không thích vị ngọt nhưng đây là tấm lòng của dân chúng, ăn một ít cũng không sao.”

“Mang về vương thành đi..” Sở Uyên nói. ” Lưu thị đã đổ, Lưu Đại Quýnh dù không bị liên lụy gì nhưng trong lòng khó tránh khỏi cũng lo sợ bất an, đem cái này trở về cho hắn xem như là an ủi một chút.”

“Dạ.” Tứ Hỉ công công gật đầu. ” Lão nô sẽ đi lo liệu chuyện này.”

“Từ giờ vương thành đã có thể yên tĩnh hơn rồi.”Sở Uyên xoa xoa ngón tay: ” Trở lại vương thành cũng đúng lúc thi đình vừa xong, không biết các sĩ tử năm nay tư chất thế nào, có thể đủ để bổ sung các chỗ trống trong triều hay không…”

” Lãnh thổ Sở quốc mênh mông rộng lớn, sợ gì tìm không được người tài giỏi.” Tứ Hỉ giúp hắn bóp vai:

“Hoàng thượng không cần lo lắng.”

Sở Uyên gật đầu, rồi lại nghĩ tới một việc, có chút mất tự nhiên hỏi: “Gốc mai kia….”

Tứ Hỉ công công nhanh chóng ngắt lời: ” Vẫn đang ở lãnh cung.” Không ném không ném.

Sở Uyên nói: ” Nha~~”

Một lát sau, Tứ Hỉ công công ra cửa gọi dịch quan tới, phái người ra roi thúc ngựa chạy về vương thành, đem gốc mai trồng lại chỗ cũ trong tẩm cung trước khi Hoàng thượng quay về.

Ngoài cửa sổ tuyền tới từng trận âm thanh huyên náo, Sở Uyên đưa mắt nhìn xuống thì thấy một đám người trông như sơn tặc bị gông xiềng trói lại, đang được nha dịch áp tải đi trên đường, dân chúng tụ tập hai bên đường xem náo nhiệt. Thị vệ hỏi thăm xong thì trở về bẩm báo, nói là có một thư sinh chân yếu tay mềm từ Giang Nam đi vương thành tham gia khoa cử, sau đó ở trên đường gặp phải nhóm sơn tặc này, cũng không biết làm cách gì mà không những không bị mất tiền mất tính mạng, mà còn kéo theo đám người đó tới nha môn – chủ động tự thú, vô duyên vô cớ được thưởng không ít ngân lượng.

“A?” Sở Uyên bật cười.

“Người đọc sách quả nhiên biết ăn nói.” Thị vệ cảm khái. ” Mọi người đến nha môn xem thử, nhóm sơn tặc đó còn chưa tỉnh ngộ, luôn miệng kêu gào đòi thư sinh kia làm đại đương gia, không cách nào khuyên giải.”

“Người đâu rồi?” Sở Uyên hỏi.

” Nghe dân chúng ở đó nói, sau khi đem nhóm người kia đến nha môn xong thì thư sinh dùng ngân lượng được thưởng mua một xe tải bánh mứt hoa quả, vô cùng vui sướng tiếp tục đi vương thành.” Thị vệ nói: ” Có cần tìm về không?”

“Thôi thôi.” Sở Uyên lắc đầu. ” Đã là đi thi thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp, trẫm cũng muốn xem xem có thể trong bài thi nào đó tìm thấy hắn hay không!”

Một nơi khác trên quan đạo, Đoạn Dao đá bụng ngựa tăng tốc đi song song với Đoạn Bạch Nguyệt: ” Có thật là cứ như vậy quay về không?”

“Nếu không thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Đương nhiên là phải cướp được người trong lòng ngươi mang về a! Đoạn Dao không thể nào hiểu được, tại sao mọi chuyện khác đều vô cùng bá đạo nhưng chuyện này lại không quả quyết như vậy? Huống chi lần này từ ngàn dặm xa xôi tới vương thành là đặc biệt giúp triều đình bảo vệ tâm phúc, trừ bỏ tai họa, nên nếu ngay cả một người cũng không đòi được thì Tây Nam Phủ còn mặt mũi gì? Còn mặt mũi gì? Còn mặt mũi gì?

“Khụ khụ!” Đoạn Dao hai tiếng thông cuống họng, chuẩn bị lý lẽ dài đằng đẵng định thuyết giáo ca ca thân yêu một phen.

Đoạn Bạch Nguyệt vung cương ngựa dẫm lên vô số vũng nước chạy như bay, bỏ đệ đệ lại tít đằng xa.

Đoạn Dao: “….”

Nam Ma Tà lần này không cùng quay về tây nam mà ở lại Quỳnh Hoa Cốc. Một ngày nọ, Diệp Cẩn đi dạo lung tung trên đường, lão bản trong một hiệu thuốc nhận ra hắn, cười ha hả chào hỏi, nói là từ tây nam vừa chuyển tới một ít thảo dược mới, trong đó có không ít kì hoa dị thảo. Diệp Cẩn nghe vậy thích thú, ghé vào chọn mua rất nhiều, lão bản tươi cười rạng rỡ giúp hắn gói kĩ thảo dược, lại cưỡng ép đưa hắn một quyển bí tịch võ công, nói rằng lái buôn kia lén trộm mang về đây bán, ở tây nam ai cũng muốn có nó, vô cùng quý hiếm.

Diệp Cẩn nhân tiện mở trang đầu tiên ra xem, trên giấy là bốn chữ lớn màu đen.

BỒ ĐỀ TÂM KINH.

……

Dĩ nhiên, tuy rằng tên giống nhau nhưng tâm pháp, chiêu thức lại không hề giống nhau. Cái của Bạch Lai Tài cho hắn viết rằng luyện xong có khả năng bị tiết tinh, cái này viết ngược lại rằng có thể tráng dương.

(Tiết là rút đi mà tráng là đắp vào nha *^_^*)

Diệp Cẩn lắc đầu, tiện tay nhét vào bao quần áo, mang về nhóm lửa.

Trong vương thành, chuyện về Lưu phủ đã truyền tụng xôn xao từ lâu, dân chúng đều thấy vô cùng xúc động, đương kim thiên tử quả nhiên lợi hại a, mới đăng cơ chưa đầy ba năm đã đem Lưu phủ chiếm giữ trong triều vài chục năm nay diệt trừ triệt để, đồng đảng của Lưu gia cũng không ai may mắn thoát khỏi, nhưng lại không giết vài người, chẳng hạn như Lại bộ đại nhân Lưu Đại Quýnh, dù là họ hàng xa của Lưu phủ nhưng vẫn là đại quan, vẫn được ngồi kiệu như trước, thậm chí còn được đích thân thiên tử ngự bút tặng danh hiệu sáng loáng, treo ngay giữa gian nhà khiến không ít bà mối trong vương thành đỏ mắt ước ao.

Chưa tới hai ngày sau khi hồi cung, Sở Uyên đã triệu tập quan viên lễ bộ tới ngự thư phòng thương nghị việc khoa cử.

Thẩm Thiên Phàm là võ tướng, đối với khoa cử dốt đặc cán mai, hơn nữa trọng thương vừa mới khỏi. Vì vậy may mắn có được khoảng thời gian thanh nhàn, mỗi khi thấy tiết trời tốt đẹp sẽ ở trong Ngự Hoa Viên đi dạo giải sầu, thuận tiện nghĩ xem có thể bớt chút thời gian về Giang Nam hay không. Nghe nói tứ đệ té, đầu bị thương, là ca ca nếu biết rồi thì cũng phải đi xem một chút. Nhưng hắn chưa kịp viết xong tấu chương xin nghỉ vài ngày thì đã có chiến thư khẩn cấp từ tám trăm dặm tây bắc đưa tới – Sau khi các bộ tộc Mạc Bắc nhận được tin Sa Đạt biến mất thì bắt đầu rục rịch không an phận, mấy ngày gần đây liên tục gây xung đột với Sở quân, ý đồ rất rõ ràng.

Sở Uyên thở dài: ” Khổ cực tướng quân rồi.”

“Hoàng thượng nói quá lời.” Thẩm Thiên Phàm cúi đầu nhận lệnh, hôm sau liền dẫn vệ quân thân tín lên đường tới tây bắc, cùng lực lượng Sở quân đóng ở đó trấn thủ biên cương.

Khoa cử đúng hạn tiến hành, năm ngày sau các bài thi đã qua sàng lọc được đưa tới ngự thư phòng. Sở Uyên mở từng bài thi tỉ mỉ duyệt lại, đọc qua đủ loại thi thư, người nổi bật đương nhiên có nhưng cũng không phải dạng đa tài, càng miễn bàn chuyện vừa liếc mắt đã coi trọng, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói: ” Thái phó đại nhân cầu kiến.”

“Tuyên.” Sở Uyên đặt bài thi trong tay xuống.

Đào Nhân Đức vào ngự thư phòng, nội thị mang ghế tới. Sở Uyên bảo hắn ngồi xuống, cười nói: ” Thái phó sao lại tới giờ này? Có chuyện gì gấp gáp, không thể đợi đến ngày mai thương nghị sao?”

“Hoàng thượng thứ lỗi, việc này vốn không hợp quy củ nhưng lão thần suy đi nghĩ lại cả ngày, cảm thấy bài thi này nếu không được Hoàng thượng xem qua thì thật sự đáng tiếc.” Đào Nhân Đức từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy tuyên thành, hai tay dâng lên.

“Vì sao không hợp quy củ?” Sở Uyên hỏi.

“Chẳng biết thí sinh này là ai, chỉ làm xong một nửa đề bài.” Đào Nhân Đức nói. ” Nhưng chữ viết đều đặn bay bổng, tinh thông thiên văn tài hoa hơn người, ý tưởng lại rõ ràng độc đáo, nếu có thể viết xong, e rằng Trạng Nguyên cũng không phải là Mạc Chúc.”

“A?” Sở Uyên nghe vậy hứng thú, tinh tế xem qua bài thi xong thì cười to: ” Thí sinh này tên gọi là gì?”

Đào Nhân Đức nói: “Ôn Liễu Niên, người Giang Nam.”

“Mang người lại đây!” Sở Uyên nói: ” Trẫm muốn đích thân triệu kiến hắn.”

Trong lòng Đào Nhân Đức vui vẻ, sau khi về phủ liền vội vã gọi quản gia tới, phân phó hắn mau chóng đi quanh trong thành tìm người. Quản gia tên là Đào Đại Kim, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, không lâu sau đã hỏi được khách điếm nơi thư sinh kia ở, sau đó tự mình dẫn người tới tìm.

“Các hạ là Ôn công tử?” Mặt Đào Đại Kim đầy tươi cười.

“Ngươi là ai?” Ôn Liễu Niên cảnh giác hỏi.

“Tại hạ họ Đào, là quản gia trong phủ của Thái phó đại nhân Đào Nhân Đức.” Đào Đại Kim cung kính nói: ” Lão gia nhà ta muốn mời Ôn công tử đến gặp, có chuyện phải thương lượng.”

“Ai da~~, chúc mừng Ôn hiền đệ nha!” Quản gia vừa nói xong, Ôn Liễu Niên chưa kịp hé miệng nói gì thì nhóm thư sinh xung quanh đã tranh nhau xông tới bắt chuyện kết thân, thậm chí còn có người kéo tay hắn.

Chẳng phải mới nãy còn không có người nào thèm để ý đến ta sao?… Ôn Liễu Niên kinh ngạc, nhanh chóng trốn sau lưng quản gia, cùng hắn rời khỏi khách điếm. Trước tiên là đến Đào phủ, sau đó theo Đào Nhân Đức vào cung gặp Hoàng thượng.

Dù trời đã khuya nhưng Sở Uyên vẫn ở thư phòng chờ hai người.

“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.” Ôn liễu niên hành lễ.

Khi Sở Uyên nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc. Bởi vì thư sinh trước mắt trắng trẻo sạch sẽ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Mà trước đó đọc bài thi với lời lẽ tư duy kín đáo, tầm nhìn sâu sắc của hắn liền nghĩ ít nhất hắn cũng tầm ba mươi tuổi.

Ôn Liễu Niên quỳ dưới đất, trong lòng nghĩ tại sao vẫn chưa được đứng dậy?

“Ôn Liễu Niên.” Sở Uyên gọi.

“Chính là thảo dân.” Ôn Liễu Niên hơi ngẩng đầu.

“Đứng lên đi.” Sở Uyên phân phó nội thị mang lên hai cái ghế, sau đó cầm bài thi trên bàn lên. ” Cái này thật sự là do ngươi viết?”

“Dạ phải.” Ôn Liễu Niên lo sợ gật đầu.

“Vì sao không chịu viết xong?” Sở Uyên lại hỏi.

Sao có thể không chịu được đây? Ta thật sự muốn thi đỗ Trạng Nguyên rạng danh tổ tông mà. Nội tâm Ôn Liễu Niên rất khổ sở, thành thật thưa: ” Bởi vì ngày thi hôm đó thảo dân đau bụng.” Còn chưa bắt đầu thi đã chạy nhà xí bảy tám lần, bước đi liêu xiêu không vững, còn choáng váng đầu hoa mắt. Sau lại không kiên trì nổi nữa đành phải vội vã nộp bài thi rồi nhờ người đỡ tới y quán.

“Thì ra là thế.” Sở Uyên hiểu rõ. ” Đêm nay lưu lại trong cung đi.”

Ôn Liễu Niên giật mình: “A?”

“Sáng sớm ngày mai theo trẫm lâm triều.” Sở Uyên nhướng mày nói: ” Nếu có bản lĩnh thuyết phục được đám cựu thần kia thì trẫm ban vị trí Thám hoa cho ngươi.”

Ôn Liễu Niên quỳ gối tạ ơn, thuận tiện tiếc nuối nghĩ sao chỉ cho làm Thám hoa?

Ta muốn làm Trạng Nguyên!!

Mật thám của Tây Nam Vương phủ trong cung cuối ngày hôm đó theo lệ thường đem mọi việc ghi lại, bữa sáng Hoàng thượng ăn một ít bánh bao hấp, bữa tối ăn mì trắng.

Lại viết, gốc mai hôm nay không bị đào, phát triển rất tốt.

Câu cuối cùng viết là, cho gọi một Giang Nam tài tử thanh tú trắng nõn vào cung…

Trò chuyện với nhau thật vui…

Trắng đêm không ngủ!

++++Google cho kết quả là:

@ Hạnh khô: hay còn gọi là bạch quả:

@ Hoa nanh sói:

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 13
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...