Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Địa Cầu Online

Chương 132

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai ngày sau, ba người Đường Mạch lại tìm một điểm dừng chân khác,  tiếp tục quan sát động tĩnh của Hắc tháp.

Hai ngày này bọn họ không hề ra khỏi cửa, vẫn luôn trốn ở nơi an toàn mà quan sát Hắc tháp biến hóa. Con số trên thân Hắc tháp giảm cực mạnh ở ngày đầu tiên, sau khi nhanh chóng giảm xuống chỉ còn 19 triệu trong vòng một giờ, tiếp đó tốc độ giảm xuống đã chậm dần. Sau khi con số cán mốc 13 triệu, số lượng giảm bớt đã ổn định hơn rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, con số dừng lại ở mức 11 triệu, hầu như cũng không biến động quá lớn.

Trong thời gian ba ngày này, đã có một số ít người chơi trở lại trái đất. Đường Mạch tránh trong một nhà dân bình thường, từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới liền thấy được một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xuống dưới toàn bộ đều là máu, phịch một tiếng ngã ra từ trong không khí. Anh ta thống khổ kêu lên một tiếng, nhưng lại không có thời gian để kiểm tra vết thương trên cơ thể mình, giãy giụa vài cái liền đứng lên chạy thẳng. Không bao lâu sau, thân ảnh anh ta biến mất ở tòa nhà phía đối diện, hiển nhiên là đi tìm một nơi an toàn để chữa trị vết thương.

Người chơi thông quan trò chơi công tháp cứ từng người lần lượt xuất hiện. Trong số bọn họ có người bị trọng thương, cũng có người trên dưới lông tóc không tổn hao gì. Nhưng không hề có ngoại lệ, bọn họ khi vừa mới trở lại địa cầu, hai mắt đều sắc bén, lập tức nhìn quét bốn phía. Tựa như có thứ gì đó khác với lúc trước, người chơi bước ra từ trò chơi công tháp càng thêm cẩn thận, cảnh giác hết thảy động tĩnh xung quanh.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ở trong căn phòng không người này đợi đủ năm ngày.

Hiện tại đang là thời gian cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp, hai người không cần đi công tháp, nhưng Hắc tháp xảy ra biến cố khiến bọn họ quyết định ở lại quan sát thêm một thời gian nữa, sau đó sẽ lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Suốt năm ngày này, chỉ có một người chơi công tháp thành công đi qua trước mặt bọn họ, ngoài ra không còn ai khác.

Phó Văn Thanh chế tạo được rất nhiều nước khoáng, Phó Văn Đoạt bỏ toàn bộ vào ổ gà.

May mắn làm sao, Đường Mạch phát hiện ra nước khoáng của Phó Văn Thanh thế nhưng lại có thể uống được.

Nước khoáng mát lạnh, hương vị không giống với nước lọc bình thường, nhưng uống xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Trước kia khi còn ở Nam Kinh tổ chưa ai từng thử uống qua loại nước này, Đường Mạch lại uống thêm một ngụm, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cảm giác sức lực mạnh hơn một chút, ngay cả thị lực dường như cũng được nâng cao lên.”

Ba người đều thử uống nửa bình.

Phó Văn Đoạt kiểm tra một chút: “Hiệu quả khi uống một ngụm với một bình là như nhau, đại khái có thể nâng cao tố chất thân thể trong vòng một giờ. Sức mạnh tăng lên ước chừng 20%,” trên vách tường bị đập thủng một lỗ lớn cỡ khoảng bàn tay, đây là kết quả sau khi Phó Văn Đoạt uống xong nước khoáng liền thử nghiệm ra. “Tốc độ tăng lên 10%, thị lực và khả năng phản xạ cũng được cải thiện chút ít.”

Đường Mạch ném bình nước rỗng vào thùng rác: “Tiểu Thanh, lúc trước khi anh xem xét dị năng của em, nó chỉ nói nước khoáng của em có tác dụng trị liệu.” Suy tư trong chốc lát, Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Chẳng lẽ dị năng của em đã thăng cấp rồi?”

Phó Văn Thanh gãi gãi đầu: “Em cũng không biết.”

“Để anh xem.”

Việc này không nên chậm trễ, Đường Mạch giữ chặt tay Phó Văn Thanh, lại lần nữa kiểm tra dị năng của cậu nhóc.

Dị năng: Nước quý trong núi trăm tuổi

Người sở hữu: Phó Văn Thanh

……

Cấp bậc: Cấp 4

……

Quả nhiên đã thăng cấp!

Đây là một tin tốt.

Từ trước kia Đường Mạch đã bắt đầu có chút suy đoán, dị năng của người chơi là có thể thăng cấp, nếu không sẽ không có cái gọi là “Cấp bậc dị năng” kia. Nhưng sổ dị năng một khi thu thập dị năng của người chơi, liền không thể thay đổi được nữa, hết thảy sẽ bảo trì nguyên dạng. Cho nên Đường Mạch cũng không có cách nào biết được tình huống của cấp bậc dị năng thông qua sổ dị năng.

Đường Mạch lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hắn hiện tại có chút muốn biết tình trạng cấp bậc dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng hắn lại chỉ nhìn trong chốc lát, kế đó liền dời tầm mắt đi. Hắn mỗi ba ngày mới có thể kiểm tra đo lường dị năng của người khác, trong vòng 3 ngày tới sẽ không thể xem xét dị năng của Phó Văn Đoạt được nữa, chỉ có thể cứ thế mà từ bỏ.

“Ba ngày sau hãy kiểm tra lại dị năng của tôi một lần nữa.”

Đường Mạch bỗng chốc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt im hơi lặng tiếng hơi nhếch môi: “Có lẽ dị năng của tôi cũng đã thăng cấp rồi? Hai bên đều xác nhận một chút, sẽ có thể đưa ra được kết luận chính xác nhất.”

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt, một lát sau, cười gật đầu. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thần sắc trên mặt bỗng nhiên biến đổi. Ánh mắt Phó Văn Đoạt cũng ngưng lại, hắn xoay đầu, nhìn về phía sau. Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng đen đột nhiên phá cửa lao vào trong phòng, tiếng cửa kính vỡ vụn theo đó vang lên. Ánh mặt trời chiếu lên thủy tinh trên đất phản xạ ra ánh sáng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không tự giác mà nheo lại hai mắt, ngay sau đó, bóng đen kia liền giơ tay túm lấy Phó Văn Thanh đang đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại.

“Thủ lĩnh! Bắt được rồi!”

Hai mắt còn chưa kịp mở ra, Phó Văn Đoạt dưới chân vừa giẫm, thân thể đã như hỏa tiễn, vèo một tiếng lao ra ngoài. Tay phải Phó Văn Đoạt ngay tức khắc biến thành vũ khí, mũi nhọn lặng lẽo cắt qua đùi phải của đối phương, lộ ra xương trắng bên trong. Người này túm lấy cổ áo Phó Văn Thanh, dùng sức vứt cậu nhóc ra ngoài cửa sổ. Phó Văn Đoạt một quyền đánh xuống, người kia phát ra tiếng kêu thống khổ, sau đó cả người bay ngược ra ngoài, nện lên mặt tường.

Hết thảy chỉ mới phát sinh trong vòng 3s.

Từ khi bóng đen kia lao vào trong phòng, cho đến khi bắt được Phó Văn Thanh, đem cậu nhóc ném ra ngoài cửa sổ. Sự tình phát triển quá nhanh, ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không thể cứu được Phó Văn Thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn em họ mình bị bắt đi. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch liếc nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng gật đầu. Phó Văn Đoạt nhanh chóng nhằm về phía người đàn ông ngã nhoài trong phòng, Đường Mạch ngay tức khắc nhảy ra cửa sổ, đuổi theo Phó Văn Thanh.

Trong nháy mắt khi thân thể Đường Mạch vừa rời khỏi cửa, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên cất lên ——

“Anh hiện tại đang ở giữa không trung.”

Đường Mạch trong lòng cả kinh, hắn chưa kịp tiếp đất, trọng lực mạnh mẽ liền áp xuống, nặng nè đè lên vai hắn, ép hắn dính sát lên mặt đất. Nền xi măng dưới chân bị lún xuống thành hai cái hố nhỏ, Đường Mạch trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư từ hai bên trái phải đồng thời lao lên tấn công Đường Mạch. Ngay trước mặt hắn, Lý diệu bắt lấy cánh tay Phó Văn Thanh, quay sang Đường Mạch cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Ngay sau đó, cô ta căn bản không cho Đường Mạch thời gian chuẩn bị, trực tiếp móc ra dao bạc, không nói hai lời cứa một nhát vào tay phải mình.

Dao nhỏ đâm thủng lòng bàn tay Lý Diệu, rất nhanh liền nhiễm đỏ chiếc áo blouse trắng. Cô ta tựa như không hề cảm thấy đau đớn, mà tay phải Đường Mạch lại trực tiếp tê rần. Đường Mạch vừa khom lưng tránh đi công kích của Luyện Dư Tranh, ngay giây tiếp theo Nguyễn Vọng Thư đã lại xông lên. Người trước không ngừng tấn công phần thân dưới của Đường Mạch, khiến hắn không thể không rời khỏi mặt đất. Chỉ cần hắn nhảy lên, Nguyễn Vọng Thư liền sử dụng dị năng, dùng trọng lực áp chế Đường Mạch.

Cùng lúc đó, còn có Lý Diệu ở bên cạnh một dao lại một dao chơi trò tự mình làm đau mình.

Trên người Đường Mạch không có lấy một giọt máu, nhưng hắn cũng đã bị đâm bốn nhát dao. Đường Mạch run rẩy ngón tay gian nan phản kích, Phó Văn Đoạt và Tề Hành bên kia còn chưa phân thắng bại. Luyện Dư Tranh bắt được một lần sơ hở của Đường Mạch, chân trái cô ta dùng sức, chân phải vung ra một đường trên không trung, bổ về phía đỉnh đầu Đường Mạch.

Đường Mạch đang muốn né tránh, Lý Diệu không nói hai lời một đao đâm vào đùi phải của mình. Đường Mạch lảo đảo, không thể né tránh. Nhưng ngay một khắc khi chân Luyện Dư Tranh sắp sửa đá xuống, một tiếng súng chói tai bất ngờ vang lên. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác đau đớn trên người Đường Mạch đều biến mất, hắn nhanh chóng tránh đi một kích này.

Ở bên kia, phần đầu Lý Diệu bị viên đạn bắn sượt qua tạo thành một miệng vết thương khá dữ tợn. Cô ta chậm dãi quay đầu, hỏang sợ nhìn sang cậu nhóc mình đang xách trong tay.

Phó Văn Thanh nhấp miệng, một tay giơ súng, mắt cũng không chớp mà bắn ra một phát.

Lý Diệu: “Mày……”

Đoàng! Đoàng! Đoàng

Liên tục ba phát súng. Phó Văn Thanh gần như không cần nhắm chuẩn, cậu nhóc một súng bắn ra, tất nhiên là nhắm ngay giữa trán Lý Diệu. Ngay khi đạn rời khỏi họng súng, tia lửa bắn tóe lên, viên đạn quét qua lửa nóng bắn về phía Lý Diệu. Lý Diệu chỉ có thể không ngừng tránh né. Cô ta muốn phản kích lại, nhưng Phó Văn Thanh ỷ vào thân thể bé nhỏ, chạy trốn cực nhanh. Cô ta muốn sử dụng dị năng, nhưng đạn từ súng của Phó Văn Thanh lại chưa từng ngừng, khiến cho cô ta cũng không dừng được.

“Đáng chết, thằng oắt con kia! Chị đây mà bắt được mày, nhất định sẽ đem mày lột da rút gân!!!”

Không có Lý Diệu trợ giúp, Đường Mạch nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư hợp sức xông lên, Đường Mạch cũng rất khó đối phó. Hắn sử dụng dị năng lửa liên tiếp ngăn lại sát chiêu trí mạng của đối phương. Bỗng nhiên Đường Mạch nhớ tới lần trước khi giao thủ với Nguyễn Vọng Thư, đùi phải của tên này dường như có chút bất tiện, di chuyển không được linh hoạt cho lắm,.

Hẳn là đùi phải bị trọng thương rồi!

Đường Mạch không chút do dự múa may cây dù nhỏ, đâm vào đùi phải của Nguyễn Vọng Thư.

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Nguyễn Vọng Thư vậy mà lại bị một kích này đánh cho phải quỳ một gối xuống đất. Luyện Dư Tranh thấy thế liền muốn tới cứu cậu ta, Đường Mạch lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, lại lần nữa xông lên tiếp chiêu. Hai bên chiến đến khó phân thắng bại, trên người hai người đều xuất hiện không ít vết thương. Ngay sau đó chỉ thấy Đường Mạch nhanh chóng móc ra súng bạc, nhắm ngay về phần đầu của Nguyễn Vọng Thư.

Nếu chỉ là viên đạn bình thường, Nguyễn Vọng Thư khẳng định sẽ trốn thoát được, Luyện Dư Tranh cũng không để trong lòng.

Đường Mạch hé miệng, chuẩn bị nói ra chú ngữ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang truyền ra từ trong khu hoa viên, cùng với đó là một bóng đen nện về phía cánh tay đang cầm súng của Đường Mạch. Hắn nhanh chóng tránh đi, sau đó mới phát hiện đó chỉ là một viên đá nhỏ bình thường.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không trực tiếp đối mặt với một súng này của cậu ta đâu.” Ánh mắt Nguyễn Vọng Thư sắc bén hẳn lên, quay đầu nhìn về phía sau. Một tiếng cười quỷ dị vang lên trong lùm cây rậm rạp, tiếng cười này rất kỳ quái, Luyện Dư Tranh vừa nghe thấy liền hơi nhíu mày. “Một phát này bắn ra, cậu nhất định sẽ phải chết. Là một thứ đạo cụ cực kỳ lợi hại…… Hì hì hì, hay lại là dị năng nhỉ?”

Nghe thấy tiếng cười này, thân thể Đường Mạch ngay tức khắc liền cứng đờ lại.

…… Trong đầu hắn tức thì hiện ra một khuôn mặt trẻ con.

Trong lòng Đường Mạch dâng lên một trận dự cảm bất thường, lúc này Phó Văn Đoạt một chân đem Tề Hành đá bay ra ngoài, từ trên lầu hai rơi xuống đất. Trên người Phó Văn Đoạt có chút màu sắc lẫn lộn, trên người Tề Hành toàn bộ lại đều là vết thương. Đối phương sau khi rơi xuống cũng không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại chờ mong nhìn về phía nhà thủ lĩnh và đồng đội mình.

Bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên xa lạ xuất hiện ở nơi này, Tề Hành kỳ quái mà “Di” một tiếng.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang, một người thanh niên xa lạ mang khuôn mặt trẻ con mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay đút trong túi áo, cười hì hì bước ra từ lùm cây. Anh ta vừa đi, tầm mắt một bên gắt gao dừng lại trên người Đường Mạch. Sau khi đi đến quảng trường ở trung tâm của tiểu khu, anh ta đứng dưới bóng cây, hơi hơi nghiêng đầu: “Có người bắt chước gương mặt của tôi, điệu cười của tôi, nhưng người đó lại không phải là tôi……”

Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: “Đường Đường, tôi có nghe được một việc. Tên B tiên sinh kia…. Giọng điệu nói chuyện và tính cách giống hệt như tôi vậy. Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, bọn họ đều nói là do tôi làm, còn gặp mặt liền đánh tôi nữa.”

Thời điểm nói ra những lời này, Bạch Nhược Dao cố ý rút tay phải ra khỏi túi áo. Anh ta vặn vẹo cổ tay, vẻ mặt nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén lại cảnh giác mà đảo qua Phó Văn Đoạt, rồi nhìn sang đám người Nguyễn Vọng Thư, cuối cùng mới lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Đường Mạch.

“Hì hì, Đường Đường, cậu nói thử xem…… Loại chuyện xấu xa này, rốt cuộc là ai làm đây?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Hơn 6 tỷ người biến mất
Chương 8
Chương 8: – Dị năng của Đường Mạch (Part 1)
Chương 9
Chương 10
Chương 10: – Dị năng của Đường Mạch (3)
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 15: Trò chơi sinh tồn 7 người (Part 3)
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (Part 1)
Chương 19
Chương 19: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (Part 2)
Chương 20
Chương 20: Tác dụng của Trứng Gà Tây
Chương 21
Chương 21: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (Part 1)
Chương 22
Chương 23
Chương 23: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (Part 3)
Chương 24
Chương 24: Tổ chức dị năng "Attack"
Chương 25
Chương 25: Quái nhân Que Diêm
Chương 26
Chương 26: Phó bản – Giết chết Bill trong 20 phút (Part 1)
Chương 27
Chương 27: Phó bản – Giết chết Bill trong 20 phút! (Part 2)
Chương 28
Chương 28: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 1)
Chương 29
Chương 29: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 2)
Chương 30
Chương 30: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 3)
Chương 31
Chương 31: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 4)
Chương 32
Chương 32: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 5)
Chương 33
Chương 33: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 6)
Chương 34
Chương 34: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 1)
Chương 35
Chương 35: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 2)
Chương 36
Chương 36: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 3)
Chương 37
Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 4)
Chương 38
Chương 38: Phó bản – Merry Christmas (Part 1)
Chương 39
Chương 39: Phó bản - Merry Christmas (Part 2)
Chương 40
Chương 40: Phó bản - Merry Christmas (Part 3)
Chương 41
Chương 41: Phó bản - Merry Christmas (Part 4)
Chương 42
Chương 42: Phó bản - Merry Christmas (Part 5)
Chương 43
Chương 43: Phó bản - Merry Christmas (Part 6)
Chương 44
Chương 44: Phó bản - Merry Christmas (Part 7)
Chương 45
Chương 45: Tháp Đen 2.0 (1)
Chương 46
Chương 46: Tháp Đen 2.0 (2)
Chương 47
Chương 47: Tháp Đen 2.0 (3)
Chương 48
Chương 48: Tháp Đen 2.0 (4)
Chương 49
Chương 49: Tháp Đen 2.0 (5)
Chương 50
Chương 50: Phó bản Thợ Giày Sắt (1)
Chương 51
Chương 51: Phó bản Thợ Giày Sắt (2)
Chương 52
Chương 52: Phó bản Thợ Giày Sắt (3)
Chương 53
Chương 53: Phó bản Thợ Giày Sắt (4)
Chương 54
Chương 54: Phó bản Thợ Giày Sắt (5)
Chương 55
Chương 55: Công tháp Tầng 2 (1)
Chương 56
Chương 56: Công tháp Tầng 2 (2)
Chương 57
Chương 57: Công tháp Tầng 2 (3)
Chương 58
Chương 58: Công tháp Tầng 2 (4)
Chương 59
Chương 59: Tôi là Phó Văn Thanh
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 132
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...