Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 192

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Qua hơn mười giây im lặng, Côn Bằng bỗng lên tiếng, giọng điệu vương nét hồi niệm:

"Lý do ư? Hừ! Dù sao thì hôm nay các ngươi sẽ chết tại nơi này, kể cho các ngươi biết cũng chẳng sao... Gần một vạn năm trước, xét về thiên phú, tư chất hay là ngộ tính, Dương Ngọc Lăng đều vượt xa các tu sĩ lúc bấy giờ. Vì vậy, vào một ngày kia, rốt cuộc nàng ta đã phá vỡ được gông xiềng, bước chân vào Vũ Hóa Cảnh. Thế nhưng còn ta, vẫn chỉ dừng lại ở Chân Đan Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, trong khi thọ nguyên lại sắp hết... Mặc dù ta đã thử mọi cách có thể nhưng tu vi vẫn không sao tiến thêm được một bước nữa. Cuối cùng, ta dùng một biện pháp. Đó là thái âm bổ dương chi thuật."

"Ngươi... Không lẽ ngươi..."

Tuy trong lòng đã có đáp án nhưng Cổ Mị Sanh cảm thấy thật khó để chấp nhận nó. Đối với nàng là vậy, riêng với Côn Bằng thì lại không. Hắn cười lạnh:

"Đúng vậy! Ta đã hấp thu một nửa tu vi của Dương Ngọc Lăng. Nếu như ta không làm như thế thì nàng ta sẽ phá toái phi thăng lên tiên giới, sẽ bỏ lại ta ở Thiên Vũ đại lục này và đợi chờ thọ nguyên hao tận rồi chết đi. Ta không muốn mất nàng! Các ngươi có biết là ta yêu nàng nhiều đến thế nào không? Vì vậy nên ta phải hấp thu tu vi của nàng, ta phải đột phá Vũ Hóa Cảnh! Huống chi ta đã để lại một nửa tu vi cho nàng rồi, với thọ nguyên còn hơn năm trăm năm của nàng nhất định có thể lần nữa tu luyện tới Vũ Hóa. Tới lúc đó, chúng ta sẽ là một đôi thần tiên quyến thuộc được người người ngưỡng mộ! Ha ha ha... Ha ha ha ha..."

Càng nói, Côn Bằng càng kích động, sau cùng thì cười to lên. Những tiếng cười mà trong con mắt Cổ Mị Sanh, nó biến dạng đến nỗi nàng không ngừng lắc đầu thốt lên rằng:

"Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự điên rồi!"

"Điên? Kẻ điên không phải là ta mà là Dương Ngọc Lăng! Ta chỉ muốn được mãi mãi sống cùng nàng ta mà thôi! Ta chẳng làm gì sai cả! Người sai là Dương Ngọc Lăng kia! Nàng ta đã giam cầm ta suốt gần một vạn năm! Là gần một vạn năm! Ngươi có biết cảm giác đó là như thế nào không?"

Đúng lúc này thì một giọng nói cất lên:

"Ngụy biện."

Côn Bằng quay phắt người lại nhìn Thiên Ma với ánh mắt sắc như dao:

"Tiểu tử. Ngươi vừa nói gì?"

"Ta nói ngươi dám làm mà không dám nhận. Là một kẻ ngụy biện lừa người dối mình."

Thiên Ma chẳng chút nào e ngại, nói tiếp:

"Vì quá yêu, vì muốn sống mãi bên cạnh Dương Ngọc Lăng nên mới sử dụng thái âm bổ dương chi thuật để hấp thu tu vi của nàng ư? Ta cảm thấy thật buồn cười. Tại sao ngươi không bảo là do ngươi sợ chết, do muốn tăng cường tu vi để kéo dài thọ nguyên, để phá toái phi thăng mà hãm hại đạo lữ của mình? Ta nghĩ với kiến thức của ngươi thì hẳn là phải hiểu rõ trùng tu là một việc khó khăn cỡ nào chứ? Đừng nói là năm trăm năm thọ nguyên mà dù còn một ngàn năm thọ nguyên đi nữa thì khả năng Dương Ngọc Lăng có thể tu luyện tới Vũ Hóa Cảnh lần nữa cũng vô cùng thấp. Tóm lại thì mọi việc ngươi làm chỉ là vì sự tham lam và lòng ích kỷ của bản thân mình mà thôi."

"Nói bậy!"

Côn Bằng quát lớn.

"Ta làm sao có thể hại nàng! Ta yêu nàng như vậy, mọi việc ta làm đều là vì muốn được sống bên cạnh nàng! Ngươi dám phỉ báng tình yêu của ta đối với nàng? Ta phải giết chết ngươi!"

Không đợi hết câu thì Côn Bằng đã lao vào tấn công Thiên Ma tới tấp. Tốc độ của hắn cực nhanh, những nơi hắn đi qua đều chỉ kịp lưu lại tàn ảnh. Cũng chẳng thấy hắn sử dụng pháp khí gì, chỉ với một đôi tay không tấc sắc nhưng đã khiến cho Thiên Ma phải chật vật chống đỡ.

"Keng keng"

"Rầm"

Chứng kiến Thiên Ma bị đánh bay lên vách tường đá, ánh mắt Cổ Mị Sanh vô cùng nghi hoặc. Tuy vậy thì nàng cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.

"Oành Oành"

"Tiểu cô nương, ngươi cần gì phải vội! Đợi ta giết tiểu tử này xong sẽ cùng ngươi vui vẻ! Ha ha ha..."

Những tiếng cười dâm ô của Côn Bằng càng làm cho Cổ Mị Sanh tức giận. Bởi vì nó đã gợi lại cho nàng một đoạn ký ức tồi tệ nhất, một cơn ác mộng mà nàng đã cố quên. Nhớ năm đó, kẻ đã bắt cóc nàng cũng từng cười y hệt như thế. Giờ phút này nàng chỉ muốn giết chết hắn cũng như từng giết chết kẻ kia vậy. Dù hắn có thật sự là Côn Bằng, là tổ sư của nàng thì nàng cũng giết!

Nàng liên tục kết quyết, thoáng chốc, trên tay phải nàng xuất hiện một quả quang cầu màu trắng, trên tay trái thì là một quả quang cầu màu đen. Kế đến, nàng đem chúng dung hợp lại. Nháy mắt, một quả cầu trắng đen xen lẫn với những tia lôi điện lập lòe được hình thành. Đây chính là thần thông nàng từng thi triển trong khi đuổi giết Thiên Ma năm xưa. Tuy nhiên, so với thời điểm đó thì uy lực hiện giờ của nó đã mạnh hơn rất nhiều.

Giơ quả cầu lên, Cổ Mị Sanh ném về phía Côn Bằng với tiếng hô ngập tràn sát ý:

"Diệt!"

Ngay khi quả cầu sắp chạm vào người thì Côn Bằng đưa một tay ra cản lại, bộ dáng hết sức nhẹ nhàng. Tiếp đó, hắn đẩy ngược quả cầu về lại.

Chứng kiến thần thông của mình lại dễ dàng bị đối phương thao túng như vậy, Cổ Mị Sanh kinh hãi. Nàng vội điều động toàn bộ linh lực tạo thành một màn sáng, chưa hết, nàng còn gọi ra một tấm thuẫn che chắn trước người. Vào lúc nàng hoàn tất phòng ngự thì cũng là khi quả cầu kia đánh tới.

"O... à... n... h..."

Sau tiếng nổ kéo dài, cả thân người Cổ Mị Sanh bay ngược ra sau, va vào vách đá.

"Rầm"

"Phốc"

Đưa tay lau vết máu vừa tràn ra nơi khóe miệng, Cổ Mị Sanh gắng gượng đứng dậy.

Cùng lúc ấy, một tiếng "Rầm" khác lại vang lên.

Thiên Ma vừa bị đánh bay.

"Ha ha ha... Bọn nhãi nhép các ngươi mà nghĩ muốn đấu với ta?"

Nhìn qua Cổ Mị Sanh, Côn Bằng cười tà dị:

"Tiểu cô nương, ngươi quên ta là tổ sư của ngươi sao? Đối với Âm Dương Cực Kinh, ngoài Dương Ngọc Lăng ra thì không ai có thể hiểu nó hơn ta. Đợi giết tiểu tử kia xong ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị người thái bổ là như thế nào."

"Ti tiện! Ngươi là thứ... Khục khục..."

Chưa mắng hết câu thì máu từ trong miệng Cổ Mị Sanh lại trào ra. Nàng vô lực ngã quỵ xuống.

"Tiểu cô nương, cứ ngồi đó mà đợi nếm trải lần đầu tiên của ngươi đi!"

Côn Bằng tiến lại gần Thiên Ma hiện giờ còn đang nằm trên đất, giọng điệu trêu ngươi:

"Ồ! Sau đòn vừa rồi của ta mà ngươi vẫn còn sống được. Thật không tồi! Thật không tồi!"

Hắn nói tiếp:

"Ta không biết làm sao mà một tiểu tử Chân Đan Cảnh sơ kỳ như ngươi lại có thể nhìn thấu thực hư của ta. Nhưng mà rất nhanh thôi ta sẽ rõ."

Lời vừa dứt, một bàn tay của Côn Bằng đã vỗ xuống đầu Thiên Ma. Cũng chính lúc này, Thiên Ma động.

Từ người hắn, một cổ khí tức cuồng bạo đột ngột bộc phát. Cảm nhận được cổ khí tức kia, Côn Bằng biến sắc, theo bản năng nhanh chóng lui lại với tốc độ nhanh nhất. Đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước. Một ấn ký hình đầu lâu đã đánh vào người hắn.

Chính là Toái Hồn Đệ Nhất Ấn!

"A!"

Côn Bằng hét lên đau đớn. Hắn cảm thấy linh hồn mình như đang dần nứt vỡ.

Nhân cơ hội ấy, Thiên Ma đâm ra một kiếm cực nhanh.

Kiếm Ảnh Lưu Tinh!

"A... A..."

Vết thương trên ngực làm Côn Bằng lấy lại một chút phản ứng. Hắn tung ra một chưởng với tất cả linh lực có thể điều động được lên người kẻ vừa đâm mình, kế đó thì thoái lui đến cạnh chiếc quan tài đá.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 192
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...