Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đừng Nên Gặp Lại

Chương 47

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người cứ vậy một ngồi một nằm chờ đến hừng đông, có lẽ khoảng sáu giờ, tia nắng ban mai đầu tiên đâm thủng tầng mây chiếu xuống. Doãn Ước ngủ rất say, Kỷ Tùy Châu cũng ý thức mơ màng, cho đến khi có bác nông dân đi làm ruộng phát hiện họ, đến gõ kính xe mới làm họ thức giấc.

Bác ấy nói giọng địa phương khá nặng, nói được mười câu cũng có tám câu nghe không rõ. Nhưng có một câu Kỷ Tùy Châu nghe hiểu, đại khái kêu họ đừng tiết kiệm tiền, thuê khách sạn mà ngủ, cuối cùng còn nói thêm:

– Người trẻ tuổi mà, chơi kích thích quá không tốt.

Doãn Ước đúng lúc này thức dậy, nghe nói như thế có hơi buồn bực. Thời tiết lạnh thế này, ai rãnh rỗi chạy ra đây chơi kích thích, não ngắn sao?

Kỷ Tùy Châu gọi mười mấy người nông dân vạm vỡ đến giúp nâng xe lên, mất một giờ mới kéo xe lên được đường đá. Sau đó anh ngồi vào vị trí ghế lái, lần nữa chạy vào thành phố.

Chạy một đoạn anh hỏi Doãn Ước:

– Hôm qua em định đi đâu, sao lại hướng dẫn đến chỗ này?

Doãn Ước nhìn bản đồ trên điện thoại, mông lung:

– Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng tôi chọn điểm đến là Như Gia mà.

– Cái gì Gia?

– Như Gia, đừng ghét bỏ, cũng là chuỗi khách sạn đó.

Kỷ Tùy Châu hình như có nghe qua cái tên này, nhưng ấn tượng không sâu, cầm điện thoại xem bản đồ, phát hiện cách chỗ này khoảng nửa giờ chạy xe, liền quyết định chạy theo hướng đó.

Sau anh lại vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân không nên hết lần này đến lần khác tin vào ‘tin vịt’ của Doãn Ước. Cái gọi là chuỗi khách sạn trong truyền thuyết kia, tại sao lại cũ thế này?

Doãn Ước lại cảm thấy tốt mà, chỗ này không khiến người khác có cảm giác gò bó, mấu chốt là giá cả phải chăng, thuê hai phòng cũng không quá đau lòng.

Hai người trở về hai phòng riêng biệt nghỉ ngơi, Doãn Ước ngủ một giấc thẳng đến hai giờ chiều, thức dậy ra ngoài liền đụng phải Kỷ Tùy Châu, vì thế hai người cùng nhau đi kiếm gì đó bỏ bụng. Đi vào một tiệm bán miến tiết vịt, phát hiện không mang theo ví tiền, chỉ có thể nhờ đối phương trả hộ.

Môi trường trưởng thành của Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước hoàn toàn khác nhau, anh là người vừa chào đời đã có vô số người chờ hầu hạ, chuyện gì cũng không cần phải động ngón tay vào. Lúc còn đi học bởi vì không hòa đồng, lại không thích mấy đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng, thời gian rất lâu cũng không có bạn bè, luôn cô độc một mình.

Anh chẳng quan tâm chuyện này, trái lại ông Kỷ có hơi lo lắng, cố tình sắp xếp mấy đứa con của cấp dưới vào trong lớp anh. Những người đó chủ động tiếp cận anh, mọi chuyện đều để anh quyết định, nịnh bợ theo đuôi vứt không xong.

Sau Kỷ Tùy Châu lại giận, về nhà nói với ba anh rút mấy người đó đi. Ông Kỷ nói rõ nguyên do với anh, anh lại ra vẻ khinh thường:

– Con như vậy, cho dù cả đời không có bạn, thì có làm sao?

Quả thật không làm sao cả, mang danh hiệu con trai Kỷ Chính Phong ra ngoài, bất luận đi đến đâu anh cũng không cần xem sắc mặt người khác.

Tất cả mọi thứ cho đến khi gặp được Doãn Ước mới thay đổi hoàn toàn.

Cô là người đầu tiên trên đời này anh phải hao tâm tổn trí để lấy lòng, tuy rằng mục đích không trong sáng, nhưng lúc trước khi theo đuổi cô, Kỷ Tùy Châu quả thật đã tốn không ít công sức.

Dù sao khi đó Doãn Ước vẫn chưa đến hai mươi tuổi, thanh xuân tuổi trẻ không xem ai ra gì, cũng không quan tâm anh có thân phận thế nào, chỉ dựa vào bản thân có thích hay không. Lần đầu tiên gặp gỡ, cô liền chán ghét Kỷ Tùy Châu, người này mắt mọc trên đầu, trong miệng nói thích mình, nhưng nhìn không ra được chút thành ý nào.

Khi đó cô đã hỏi anh thế này:

– Nếu tôi rủ anh cùng tôi đi ăn miến tiết vịt, anh có đi không?

Kỷ Tùy Châu không ăn mấy thứ này, nghe nói thế chỉ ngừng một lát, trả lời:

– Tôi có thể cùng em ăn súp ngô nấu bơ sữa.

Cảm thấy người này rất không có thành ý, vì vậy phất tay bỏ đi. Kỷ Tùy Châu sống gần ba mươi năm lần đầu tiên phát hiện, con gái đúng là sinh vật khó dỗ dành.

Sau đó cuối cùng vẫn phải ăn tiết vịt, mới có thể thu phục được cô.

Con người luôn có giới hạn, một khi giới hạn này bị phá bỏ, rất nhiều chuyển biến bất ngờ liên tiếp xảy ra. Từ khi đó, cả thể xác và tinh thần của Kỷ Tùy Châu bị giam cầm nhiều năm được phóng thích hoàn toàn, thế cho nên cả Bùi Nam nhiều năm quen biết cũng cảm thấy anh như đã thay đổi thành một người khác.

– Sức hấp dẫn của Doãn Ước mạnh vậy à?- Bùi Nam cảm thấy bất ngờ.

Kỷ Tùy Châu đáp trả anh một câu:

– Tôi chỉ là cảm thấy hương vị bánh bắp gì đó cũng không tệ.

Ăn xong, hai người quay về khách sạn, Doãn Ước nghĩ có nên đi thẳng về thành phố B không, Kỷ Tùy Châu lại nói:

– Ngày mai hẳn tính, hôm nay có việc.

Cô nghĩ chắc anh có vụ làm ăn phải bàn, liền quay trở về phòng. Ngồi khoảng nửa tiếng, bên ngoài có người gõ cửa. Mở ra vừa thấy là Kỷ Tùy Châu, trong tay xách túi to, giơ lên trước mặt cô.

Nhãn hiệu trên túi rất tầm thường, Doãn Ước mở ra xem, phát hiện bên trong là đồ Kỷ Tùy Châu mặc hôm qua.

Lại nhìn anh, trên người đã thay một bộ khác.

– Anh đi mua quần áo?

– Hôm qua đi gấp quá, chưa thay đồ, giờ em đang rãnh rỗi chứ, có nhận giặt quần áo không?

Doãn Ước đột nhiên nhớ đến hồi đó, hình như cô cũng từng giặt đồ cho Kỷ Tùy Châu.

Khi đó cô vẫn còn đi học, việc nhà rất dở. Có lần hẹn hò với Kỷ Tùy Châu, không cẩn thận làm dơ đồ anh. Tình hình lúc đó cũng giống bây giờ, anh mua đồ mới thay ra, giao quần áo bẩn cho cô giặt.

Doãn Ước đứng giữa trung tâm thương mại sững sờ, hỏi anh giặt ở đâu:

– Hay là vào nhà vệ sinh nữ?

Kết quả Kỷ Tùy Châu kéo cô lên xe, đến khách sạn gần đó thuê một căn phòng, dành riêng cho cô giặt áo.

Khách sạn không có gì có thể giặt áo được, chỉ có thể lấy xà phòng và dầu gội để giặt. Thứ này hoàn toàn không dùng để giặt đồ được, cô dùng tay vò mạnh đến đỏ rát cũng không sạch.

Kỷ Tùy Châu đứng tựa vào cửa phòng tắm nhíu mày hồi lâu, cuối cùng nói một câu:

– Em như vậy sau này làm sao gả đi được?

Lúc ấy cô tuổi trẻ nông nổi, da mặt cũng dày, đáp trả một câu:

– Không sao hết, anh có tiền mà, thuê người về giặt là được rồi.

Nói xong cũng không thấy ngượng.

Sau đó ngẫm lại lời anh nói có lẽ có thâm ý khác. Có lẽ từ trước đến nay anh chưa hề nghĩ sẽ kết hôn với cô.

Chuyện này sau đó gây ra chút dậy sóng.

Kỷ Tùy Châu là một doanh nhân thành đạt, thật sự rất mang tính đề tài, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính kinh tế, được xem như là người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Thời điểm hai người họ đi dạo trung tâm mua sắm bị một phóng viên nào đó bắt gặp, sau đó còn lái xe theo họ đến khách sạn.

Ban ngày ban mặt một nam một nữ đi vào khách sạn, có thể làm chuyện gì. Tên phóng viên nọ liền viết một bài báo sởn gai ốc, chuẩn bị giao cho tòa soạn.

Cùng may Kỷ Tùy Châu phát hiện kịp thời, anh vận dụng quan hệ ém nhẹm vụ này. Nghe nói cho đối phương một số tiền, hỏi mua lại bài viết đó của hắn.

Doãn Ước hỏi anh cho bao nhiêu, Kỷ Tùy Châu suy nghĩ rồi đáp:

– Hẳn là có thể mua được em.

Lời này lại làm cho người ta hiểu nhầm.

Cho nên nói, kỹ năng tán gái của Kỷ Tùy Châu, thật sự rất không tồi.

Nghĩ đến đây, Doãn Ước nói:

– Hay là quay về tôi giặt…

– Bác sĩ đã làm đánh giá tỉ mỉ cho Doãn Hàm rồi, bên nhà tù tôi mới vừa liên hệ xong, ý của họ là chờ vết thương lành lại sẽ cho cậu ta xuất viện, sau đó trực tiếp đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

– Cho nên…

Kỷ Tùy Châu lấy đồ ra nhét thẳng vào lòng Doãn Ước:

– Đây là giao dịch.

Giặt một bộ đồ là có thể để em trai ra khỏi nhà tù kia, đúng là có lời. Cô mau chóng cầm chiếc áo chạy vào nhà tắm, bắt đầu vặn nước vào bồn rửa tay.

Thứ khó giải quyết nhất vẫn là vấn đề nước giặt, cô lấy tiền ra dúi vào tay Kỷ Tùy Châu, sai bảo anh:

– Xuống lầu mua một chai đi.

– Không.

– Sát bên có siêu thị, anh tùy tiện chọn một chai là được. Anh điều hành tập đoàn lớn như thế, ngay cả một chai nước giặt cũng không mua được sao?

Nói xong liền dỗ Kỷ Tùy Châu ra ngoài. Doãn Ước xoay người trở vào nhà tắm, ngâm đồ vào nước xà phòng trước. Tâm trạng cô khá tốt, em trai thoát khỏi nguy hiểm còn gặp họa được phúc, tất cả cuối cùng cũng bắt đầu tiến triển theo chiều hướng tốt.

Đôi khi nhìn Kỷ Tùy Châu, hình như cũng không đáng ghét như lúc trước nữa. Nếu không phải thường xuyên nghĩ đến lời nói của Tùy Ý, Doãn Ước và anh khi ở chung với nhau, thậm chí có thể nói là hòa hợp.

Chỉ là cái gai ở chỗ đó, lúc nào cũng đau.

Cô chống tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Mặt hồng hào sóng mắt linh hoạt, đúng là mâu thuẫn.

Lắc đầu, cô thu mắt về. Đúng lúc nghe thấy có người gõ cửa, còn tưởng rằng Kỷ Tùy Châu đã trở lại, liền xốc lại tinh thần đi nhanh ra mở.

Cửa vừa mở, cô sững sờ, hai người đàn ông cao lớn xa lạ đứng đó, nét mặt lãnh đạm không có thiện ý.

Doãn Ước bất giác muốn đóng cửa, lại bị một trong hai người đưa tay giữ lại, trong mắt lộ ra mấy phần hung dữ.

Hết chương 35

Bonus thêm hình món ăn trong chap này, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ

Súp ngô nấu bơ sữa:

Miến tiết vịt:

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...