Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đừng Nên Gặp Lại

Chương 84

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vấn đề này Doãn Ước cũng từng nghĩ qua.

Theo hiểu biết của cô về em trai, một học sinh trung học, từ nhỏ gia cảnh khá giả không chịu bất cứ cực khổ gì, ngoại trừ đi học ra thì không làm gì, lại có thể lẩn trốn trong biển người mờ mịt những năm năm mà không bị phát hiện, quả thực rất khó.

Sau khi em trai bị bắt, vài lần cô thử hỏi thăm nó chuyện đã xảy ra trong năm năm đó, nhưng nó không nói một lời. Không chỉ có cô hỏi không được, ngay cả cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm về hỏi cung, cũng không có cách cạy miệng nó.

Mấy năm nay nó có sống chẳng khác gì người câm điếc. Chỉ thỉnh thoảng viết vài chữ, biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nhưng tuyệt đối không may mảy đụng chạm đến chuyện Tùy Ý năm đó.

Vì thế Doãn Ước rất phiền não.

Cô hỏi Kỷ Tùy Châu:

– Anh có cách nào làm em trai em mở miệng nói chuyện không?

– Cách cũng có, nhưng có hiệu quả hay không, bao lâu mới có hiệu quả thì không nói được. Bây giờ anh còn đang sắp xếp, chờ thêm một thời gian rồi tính.

Lúc anh nói đến em trai cô, vẻ mặt luôn không mặn không nhạt. Doãn Ước cũng không nói thêm gì với anh, nhìn đồng hồ:

– Sáng rồi à?

Hai hôm nay cô sống trong mơ màng, bất giác không ngờ sự kiện bắt cóc đã trôi qua mấy ngày. Cô không tìm thấy điện thoại của mình, liền hỏi mượn điện thoại của Kỷ Tùy Châu. Sau khi cầm lấy điện thoại, cô thuần thục mở khóa, nhấn vào xem lịch.

Trong điện thoại của Kỷ Tùy Châu rất ít ứng dụng, cảm giác anh ngoại trừ nghe gọi ra ít khi dùng nó làm gì. Dưới sự nhắc nhở của Kỷ Tùy Châu, cô mới để ý thời gian ngày tháng rõ ràng.

Chuyện bắt cóc xảy ra vào thứ năm, mãi cho đến tối mới giải quyết xong. Cô ở bệnh viện ngủ thẳng đến chiều hôm sau, được Kỷ Tùy Châu mang về nhà lại ngủ thẳng đến sáng hôm nay. Cho nên bây giờ là sáng thứ bảy.

Mà thời gian này cô gần như không ăn gì, nên cảm thấy rất đói. Nhưng trước khi ăn cô vẫn gọi điện đến bệnh viện. Người nhận máy là trợ lý bác sĩ chủ trị của Trịnh Đạc, trong điện thoại anh ta trình bày tường tận tình hình của Trịnh Đạc cho Doãn Ước biết, cuối cùng còn không quên nói thêm:

– Tình hình có chuyển biến tốt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Người nhà và bạn bè của bệnh nhân, thật sự rất sợ nghe hai chữ “hết sức” đó.

Sau khi cúp máy, sự thèm ăn của Doãn Ước giảm đi đáng kể. Nhưng cơ thể luôn phản ứng nhanh hơn lý trí, cô không muốn ăn, nhưng đã đói đến độ không chống đỡ được.

Lúc xuống giường, cô mất thăng bằng suýt ngã sấp mặt, Kỷ Tùy Châu nhanh tay ôm ngang eo cô, lần nữa đặt cô trở về giường.

– Để anh, em nghỉ ngơi trước đi, để anh tìm thứ gì đó cho em ăn.

Anh xuống lầu đi vào bếp, lục tung tìm thức ăn. Cho đến lúc này anh mới phát hiện mình không có thói quen trữ lương thực ở nhà là rất không tốt, muốn làm cho người mình thích món gì đó để ăn đã trở thành việc khó khăn.

Đến cuối cùng chỉ có thể gọi điện nhờ người ta mang thức ăn đến, anh rót ly sữa mang lên cho Doãn Ước trước.

Doãn Ước uống sữa xong tinh thần tốt hơn một chút, nằm trên giường quá chán nên đi xuống lầu. Cô có chút oán niệm với nhà bếp của Kỷ Tùy Châu, rộng mênh mông lại không có gì, quả thực chính là để trang trí. Đồ điện gia dụng cao cấp này, chất đống ở đó bám bụi, cũng không thể phát huy công dụng của mình, Doãn Ước cảm thấy tiếc thay cho chúng.

Khi cô đang đứng đó nhìn lò nướng, Kỷ Tùy Châu đột nhiên nói một câu:

– Hay để em dùng, mỗi ngày em ở chỗ này nấu cơm, để chúng nó phát huy được chút giá trị.

Doãn Ước phát hiện anh gần đây có khuynh hướng muốn nối lại tình xưa với cô, hơn nữa ngày càng rõ ràng. Nhưng cô hoàn toàn không muốn thuận theo anh, cho nên nghe xong câu nói kia chỉ có thể vắt óc suy nghĩ ngôn từ để từ chối anh. Còn chưa nghĩ  xong lại có người đến nhấn chuông cửa, đề tài này cứ vậy bị gián đoạn.

Người đến quả thật là thiên sứ của Doãn Ước, bởi vì người đó không chỉ khiến cô không cần trả lời câu hỏi xấu hổ đó, còn đem đến thứ cô cần nhất.

Nhưng Diệp Hải Thần lại tỏ vẻ bất mãn với việc này. Anh đến gần đây gặp khách, không ngờ bị ông chủ bắt lại, xem anh là em trai đưa cơm. Anh cũng lười chạy đến nhà hàng, trực tiếp ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy hộp cơm làm sẵn mang đến.

Lúc vào nhà, anh nhìn thấy Doãn Ước mặc áo ngủ, cảm thấy mình bị bắt tới đây để làm gì, thâm sâu liếc nhìn Kỷ Tùy Châu.

Đối phương cũng liếc mắt một cái với anh, xoay người hạ lệnh đuổi khách. Lúc tiễn anh ra ngoài còn không quên bổ sung một câu:

– Đừng nghĩ nhiều quá.

– Em biết, lúc này mà anh làm gì, thì so với cầm thú có gì khác nhau.

Kỷ Tùy Châu đóng cửa mới nghĩ đến một vấn đề, anh đối với thư ký chủ tịch này, có phải quá mức dung túng rồi không?

Anh từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn, Bùi Nam là một trong số đó. Chỉ là hiện giờ bởi vì Bạch Lục mà quan hệ của hai người họ có hơi căng thẳng, liên hệ không chặt chẽ như trước nữa. Người còn lại có lẽ là Diệp Hải Thần. Người này xuất thân không cao, từ nhỏ đã mất cả ba lẫn mẹ, nhưng đầu óc vô cùng thông minh, vào Thịnh Thế nhiều năm rồi, gần như không phạm bất cứ lỗi lớn nào.

Anh ta làm từ vị trí thấp nhất leo lên được đến chức vụ hiện nay, so với đa số người đồng trang lứa đã xuất sắc hơn nhiều. Người ngoài xem anh ta là một thư ký, nhưng thực tế anh ta có cổ phần nhất định ở Thịnh Thế, khi công ty có quyết sách trọng đại, Kỷ Tùy Châu cũng sẽ thương lượng với anh ta.

Anh ta là một nhân tài hiếm có, cũng là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của anh.

Anh coi trọng Diệp Hải Thần cũng tín nhiệm anh ta, cho nên anh ta nói vài câu vui đùa, Kỷ Tùy Châu hoàn toàn không để trong lòng.

Huống hồ câu nói kia còn nhắc nhở anh, đàn ông và phụ nữ ngoại trừ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, còn có rất nhiều chuyện để làm.

Ví dụ như trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là ăn cơm.

Kỷ Tùy Châu tiễn người ra về xong quay lại phòng ăn, Doãn Ước đã ăn hơn nửa hộp cơm rồi. Xem ra cô thật sự rất đói, một hộp cơm chỉ vài phút đã ăn xong, hình như còn chưa đủ no. Kỷ Tùy Châu biết điều đẩy hộp của mình qua, bảo cô ăn tiếp.

Doãn Ước có hơi ngại, đứng lên lấy chén, chia cho Kỷ Tùy Châu một chén nhỏ. Đợi sau khi ăn hết phần anh đưa xong, Doãn Ước cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Kỷ Tùy Châu tao nhã ăn hết chén cơm của mình, rồi đứng dậy đi rửa chén. Doãn Ước đi theo vào, muốn giật chén lại rửa giúp anh. Kỷ Tùy Châu cười cười đẩy tay cô ra:

– Thôi để anh rửa cho.

Lúc anh nói chuyện Doãn Ước đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt vốn có ý cười nhàn nhạt đột nhiên cứng đờ.

– Trán anh bị sao vậy?

Doãn Ước cho đến lúc này mới chú ý đến, Kỷ Tùy Châu bị thương. Trên trán quấn băng gạc, mặc dù có tóc che đi, vẫn có thể rõ ràng nhìn đến.

Trước đó mắt cô bị mù rồi ư?

Kỷ Tùy Châu ở đó rửa chén, bộ dạng chuyên chú cúi đầu cực kỳ đẹp trai. Mắt Doãn Ước một mực dán vào người anh, cho đến khi anh rửa xong cái chén kia, ngước lên hỏi cô:

– Em nhìn gì vậy?

– Nhìn vết thương của anh. Anh bị lúc nào vậy?

– Thì ngày đó đó.

Ngày đó? Ngày đó hỗn loạn như vậy, Doãn Ước hoàn toàn không chú ý đến Kỷ Tùy Châu có bị thương không. So với Trịnh Đạc, vết thương này của anh chỉ là nhỏ nhặt, nhưng khi so với cô, vết thương này không quá nhỏ đâu.

– Lúc nhào đến ôm em đụng phải cạnh tủ, không sao đâu.

– Rách nhiều không?

– Không lớn- Tay anh chỉ lên đó- hơi sâu, cho nên may mấy mũi.

Loại khâu vết thương này ở trong miệng anh nói ra lại bình thương như vậy, Doãn Ước phục anh rồi. Cô cũng không định hỏi anh câu hỏi ngu xuẩn như có đau hay không, dù sao với tính cách của anh, cho dù là đau cũng sẽ không nói ra.

Đàn ông đôi khi chính là cậy mạnh làm người ta không thích mà.

Rửa chén xong không biết làm gì, Doãn Ước không có gì làm nên vô cùng nhàm chán. Công việc của Kỷ Tùy Châu rất nhiều, nhét điều kiển từ xa của ti vi vào tay cô xong, anh liền đi vào thư phòng mở cuộc họp trực tuyến từ xa.

Doãn Ước bật ti vi chuyển kênh xem, lại cầm điện thoại lên mạng xem tin tức. Vụ án của Phương Thành Tựu làm rất lớn, xóa cũng xóa không được. Nhưng bên truyền thông hình như có người ngăn chặn, đưa tin cũng sơ sài, toàn là viết đại khái, có nơi còn rất sơ lược.

Thiếu sự thổi phồng của báo chí, hơn nữa hai hôm nay có tin tức quốc tế trọng đại hơn, sự việc này gần như không kích thích được chút gợn sóng dư luận, cứ như vậy trôi qua.

Doãn Ước quan tâm đến cô y tá bị cứa cổ kia, ở trong trang tin tức tìm kiếm một hồi, biết được cô ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong bài báo nói dao kia cứa qua may mắn không trúng động mạch chủ, không biết là trùng hợp, hay Phương Thành Tựu thân là bác sĩ nên cố tình làm vậy. Từ đầu chí cuối hình như anh ta không có ý định giết người, ngoại trừ cuối cùng bị Bạch Lục làm cho mất khống chế ra, đa số thời gian anh ta cũng chỉ nói mà thôi.

Phương Thành Tựu rốt cuộc muốn làm gì, Doãn Ước lại không rõ. Cô bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn đi thăm anh ta, nhưng lại cảm thấy anh ta sẽ không nói thật với mình.

Triệu Sương, Hà Mỹ Hi, nghe ý của Kỷ Tùy Châu, Phương Thành Tựu đã thừa nhận, hai người này mất tích đều có liên quan đến anh ta. Nhưng anh ta lại không chịu để lộ ra hai người họ sống hay chết. Điều này làm cho Doãn Ước có chút hy vọng.

Có lẽ họ thật sự còn sống.

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng vốn bí bách từ từ tốt hơn. Có lẽ do hoảng sợ quá độ, Doãn Ước phát hiện mình rất dễ mệt, mới ăn no không bao lâu, ngồi ở sô pha xem nửa tập phim truyền hình, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Cô cố chống không muốn lên lầu, bình hoa bị cô đánh vỡ chưa được dọn dẹp, phòng ngủ chính bất đắc dĩ đến ngủ một chút thì được, chủ nhân còn chưa mời, mình đã leo lên giường ngủ, vậy sẽ làm cho người ta ảo tưởng không giới hạn luôn đấy.

Vì thế, Doãn Ước ngồi trên sô pha, không ngừng gục gặc đầu.

Đang mơ ngủ, điện thoại reo, là Bạch Lục gọi đến. Giọng cô ấy nghe thật bình thường, dường như có chút vui vẻ trong đó. Hai khi hai cô trải qua kiếp nạn sinh tử, tình cảm dường như đã thăng hoa. Lúc này lại quan tâm cuộc sống của nhau hơn, nhất là Doãn Ước, đối với Bạch Lục vừa mới “vượt cạn” càng thêm chú ý hơn.

– Tôi không sao, có dì giúp việc có chị Nguyệt, trong nhà bây giờ kín hết chỗ. Tiền của Bùi Nam nhiều lắm tiêu không hết, đầu bếp mà thuê những hai người.

Nghe thấy cô sống vui khỏe, Doãn Ước cũng vui theo. Hai người lại tán gẫu đến chuyện sinh con, Bạch Lục như bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất ngày đó mình vừa khóc vừa nháo, cũng quên đau đẻ đến la lối, quên đi xấu hổ khi mắng chửi cái bụng mình.

Hiện giờ đứa bé trong miệng cô đã trở thành cục cưng, thành vầng thái dương sáng nhất trên đời này. Bởi vì Bạch Lục không cần cho con bú, ban đêm cũng không cần thức dậy, hứng thú của cô đối với đứa bé vượt xa hơn những sản phụ bình thường.

Con đối với Bạch Lục mà nói, chính là món đồ chọc cười giải sầu. Tất cả mọi chuyện không cần cô mó tay vào, cô chỉ cần nằm chơi với con là được, thấy mệt thì bảo người ta bế đi, trở mình liền có thể ngủ một giấc.

Cho nên có tiền thật sự rất tốt, Doãn Ước nhớ đến trước kia thấy chị họ sanh con, sau sinh còn bị trầm cảm. Người đau nhức, còn phải bế con dỗ dành. Lúc vắt sữa đau muốn chết, người đều run run, vừa xuống sữa xong, mặt cũng trắng bệch ra.

Càng khỏi nói đến tối đứa bé không ngủ liền khóc, hoàn toàn ngủ không đủ giấc.

Phụ nữ sau sinh hay bị trầm cảm, cho dù không bị hậu sản, suốt ngày phải chịu đựng như vậy, có ai mà không bị trầm cảm chứ.

Nghĩ đến đây, Doãn Ước đột nhiên đánh mất hứng thú kết hôn sinh con.

Cuộc gọi này nói rất lâu, lâu đến độ Doãn Ước phải cắm sặc cho điện thoại để nói khỏi hết pin gữa chừng. Cúp máy, việc đầu tiên Doãn Ước làm chính là đi uống nước, việc thứ hai chính là đi xem Kỷ Tùy Châu.

Anh ở thư phòng lâu lắm rồi, lâu đến độ cô có hơi lo lắng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 84
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...