Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 180

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đúng lúc đó, Đoạn Vũ Phi đi từ một con đường đá khác tới, nhìn thấy thiếu nữ mặc hoa phục dần dần đi xa, trong đầu lập tức đoán ra thân phận. Châncòn chưa bước vào Quan Vân đình, đã cất giọng hành lễ chào hỏi An HoằngHàn.

"Bệ hạ, vị vừa rồi chính là Thập Tứ công chúa sao?"

An Hoằng Hàn đưa mắt nhìn hắn một cái, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Đó chính Thập Tứ hoàng muội của trẫm."

Đoạn Vũ Phi giả bộ làm ra vẻ mặt không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Thập Tứ công chúa đã đến đây rồi, tại sao lại rời đi? Chẳng lẽ là do bổn cung có chỗ nào đó không tốt, khiến Thập Tứ công chúa không hài lòng?"

Giữa mi tâm của hắn mang theo vài phần nóng nảy, giống như rất sợ sẽ đểlại ấn tượng không tốt trong lòng đối phương. Bộ dáng này hoàn toàn khác với biểu hiện lúc trước của An Vân Y. Chẳng qua. . . . . . Cho dù ĐoạnVũ Phi làm bộ giống như thật, trong lòng An Hoằng Hàn cũng biết, hắn chỉ đang diễn trò mà thôi. Đối phương muốn khiến mình tin tưởng một chuyện, đó chính là. . . . . . hắn yêu Thập Tứ công chúa, hơn nữa đó còn là một tình yêu không thể kiềm chế.

"Đoạn hoàng tử lo lắng quá rồi, hoàng muội của trẫm nghe nói ngươi muốngặp nàng, cực kỳ vui mừng, vừa rồi còn hỏi trẫm nàng ăn mặc trông nhưthế nào? Có thể thấy nàng cũng có mấy phần tình ý với ngươi." Thời điểmAn Hoằng Hàn nói dối, mặt không đỏ thở không gấp, giống như tất cả đềulà sự thật, "Trẫm chỉ nói một câu, trang phục hôm nay của nàng không ổn, nàng lập tức đứng dậy trở về Vân Y cung, nói là đi trang điểm lại."

An Hoằng Hàn nói qua loa mấy câu, từ từ đặt ly trà trong tay lên trênbàn đá, các động tác đều khéo léo, ung dung, khoan thai, khiến người takhông thể tìm ra một chút tỳ vết nào.

Lần này thì ngược lại, Đoạn Vũ Phi không biết nên nói tiếp thế nào,nhưng trong nhiều năm nay, Đoạn Vũ Phi và các lão hồ ly trên triều đìnhđã đánh thắng không ít giao đạo. Có lúc không tiếng động mà thắng, càngnhận thêm được sự tin tưởng của đối phương, cho nên giờ phút này, hắnlựa chọn giữ yên lặng, lấy sự im lặng để thay thế lời nói giữa haingười.

Bên trong Quan Vân đình, An Hoằng Hàn và Đoạn Vũ Phi trò chuyện rất êmthấm, mà trong Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại đứng ngồi không yên. Mỗi lần ngồi xuống được một lúc là lập tức đứng lên, giống như trên đệm cókim đâm nàng vậy.

Trong tay Lâm Ân đang cầm một đĩa nho, đứng ở bên cạnh bàn, nhìn mặt mày tiểu tổ tông ủ rũ, cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ rằng mình sẽ mềm lòng, thả nàng ra khỏi Bàn Long điện.

"Tiểu tổ tông, người nên ngoan ngoãn ngồi xuống, không muốn ngồi thì đinằm ngủ một giấc cũng được. Đợi người tỉnh dậy, chắc bệ hạ đã trở về Bàn Long điện." Lâm Ân đặt đĩa nho ở trên bàn, dặn dò hai cung nữ bóc vỏnho cho Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi bĩu môi, vẫn rất muốn đi xem “Tương thân yến” của An Vân Y và Đoạn Vũ Phi một chút.

Sống trong hoàng cung đã lâu rồi, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, gầnđây đến hôn sự của Đoạn Vũ Phi và An Vân Y, có vẻ được mọi người chú ý.Dĩ nhiên Tịch Tích Chi cực kỳ muốn đi tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc. . . . . . người nào đó lại không để cho nàng đi.

"Tổng quản đại thúc, trong Bàn Long điện thật là bực bội, chúng ta rangoài đi dạo chứ? Đi một lúc sẽ trở lại mà." Đôi mắt to trong veo nhưnước chớp chớp với Lâm Ân. Tịch Tích Chi bày ra vẻ mặt “Ta rất ngoan,rất nghe lời”, làm người khác không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Nhưng. . . . . . dù gì Lâm Ân cũng là nô tài trong cung nhiều năm nhưvậy, sao có thể vì vẻ mặt làm nũng của Tịch Tích Chi mà lập tức tháo vũkhí đầu hàng. Khi ông nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi thì trong đầu lập tức hiện ra vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi của bệ hạ,nhất thời bị dọa sợ đến lắc đầu, nói: "Tiểu tổ tông, người làm khó lãonô rồi, đi ra ngoài cũng được, nhưng đến lúc trở lại, chỉ sợ đã khôngthấy lão nô rồi. Nếu người vẫn muốn ra ngoài, lão nô sẽ không ngăn cản,chỉ cầu tiết thanh minh năm sau, người đốt thêm chút tiền vàng bạc cholão nô."

Lâm Ân vừa nói xong, nước mắt đã chảy xuống, che kín cả nếp nhăn ở haibên mắt, nước mắt chảy ngang dọc ở trên khuôn mặt già nua.

Đúng là gừng càng già càng cay, vừa nhìn thấy tổng quản đại thúc khóc,trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một chút áy náy, lấy khăn tay ra đưacho Lâm Ân, "Đại thúc, ta không ra...... Ta bảo đảm thật không ra, thúcđừng khóc nữa."

Ngồi ủ rũ ở trên nệm êm, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau nước mắt cho LâmÂn. Nước mắt của lão nhân gia, thật khiến người ta không biết phải làmsao.

"Chuyện này...... đây chính là người nói, tiểu tổ tông, nói chuyện phảigiữ lời." Nước mắt Lâm Ân thoáng chốc đã thu hồi, tròng mắt trong sángkhông nhìn thấy nửa chút dấu vết vừa khóc.

Biết đây chẳng qua là chiêu mà tổng quản đại thúc dùng để đối phó mình,nhưng trong lòng Tịch Tích Chi không có một chút buồn bực nào. Dù saoông cũng vì muốn tốt cho mình, dùng an nguy của mình mà chọc giận AnHoằng Hàn, suy nghĩ một chút, đây là một quyết định không sáng suốt.

Tịch Tích Chi trịnh trọng gật đầu, nhắc nhở bản thân thu hồi lòng hiếukỳ lại, dừng nghĩ đến chuyện đến Quan Vân đình xem náo nhiệt.

Một buổi chiều ngắn ngủi, nhưng Tịch Tích Chi lại cảm thấy cực kỳ dài,nằm ở trên giường, lật tới lật lui vẫn không thể ngủ được. Mí mắt khéplại, lại mở ra, không có chút buồn ngủ nào. Vì không muốn thời gian trởnên vô vị, Tịch Tích Chi thậm chí còn tự giác chạy đến phía sau thư án,tay cầm bút lông tập viết.

Sắc trời tối dần, mây bây trên trời cũng từ từ bị ánh trời chiều nhuộmthành màu da cam, từng đám mây với màu sắc rực rỡ hợp thành một bứctranh xinh đẹp.

Ngoài cửa phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến, lỗ tai Tịch TíchChi khẽ động, còn chưa kịp ghé đầu nhìn xung quanh, đã nghe thái giám hô to: "Bệ hạ hồi cung."

Lâm Ân vẫy phất trànn trong tay, khối đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.

"Cung nghênh bệ hạ."

Sau ngàn lần chờ mong, vạn lần chờ mong, cuối cùng ông cũng chờ được bệhạ trở lại. Nếu bệ hạ về trễ thêm tý nữa, ông không chắc có thể tiếp tục trông chừng Tịch cô nương. Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, tính mạng củamình sẽ được an toàn. Kể từ khi bị phải đến làm nô tài ở Bàn Long điện,Lâm Ân chưa từng trải qua một ngày thoải mái. Tuy địa vị cao hơn trướckia một bậc, nhưng lại phải phục vụ hết sức đến nỗi quên mình. Mỗi lầnnghĩ đến câu nói "Gần vua như gần cọp", Lâm Ân luôn không nhịn được màcảm khái.

Tịch Tích Chi vứt bút lông trong tay xuống, bĩu môi khẽ hừ, không thèmnhìn ra cửa, xoay người đi vào trong điện, làm như không thấy người nàođó.

Dĩ nhiên biết tiểu hài tử đang tức giận nên An Hoằng Hàn cũng không vộiđuổi theo, quay đầu phân phó với Lâm Ân nói: "Bảo ngụ thiện phòng chuẩnbị một con Phượng Kim Lân Ngư."

Đối với việc dụ dỗ tiểu hài tử, An Hoằng Hầ vẫn vô cùng nắm chắc.

Nhưng khi những lời này lọt vào tai Tịch Tích Chi, ý nghĩa hoàn toànkhác nhau. Nhớ lúc trước, cứ mỗi lần Tịch Tích Chi tức giận, An HoằngHàn đều dùng chiêu này để dụ dỗ mình, hắn thật sự xem mình là hài tử màdụ dỗ sao? Tùy tiện tìm một món ăn ngon, đã muốn tức giận của mình tanthành mây khói? Lần này, không có cửa đâu.

Tịch Tích Chi đá giày xuống đất, leo lên giường vua. Không đắp chăn mà nằm đại lên trên.

An Hoằng Hàn theo sau tiến vào bên trong điện, khoác tay cho cung nữ, thái giám trong điện lui ra ngoài.

"Nếu muốn ngủ, trước tiên phải đi tắm cùng trẫm." Nhìn Tịch Tích Chi mặc nguyên quần áo mà ngủ, An Hiằng Hàn cất bước đi tới.

Tiếng bước chân bịch bịch, khiến cho tim của Tịch Tích Chi không tự chủ đập nhanh hơn.

Áp lực vô hình bao trùm toàn bộ căn phòng, trong đầu Tịch Tích Chi lộ ra gương mặt lạnh băng, khí phách của An Hoằng Hàn, lửa giận trong lònglập tức tiêu tan hơn một nửa! Nhưng vì nghĩ đến sĩ diện, Tịch Tích Chinhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy.Kéo chăn bông qua, cả người hoàn toàn bị che kín, dường như với bộ dạngnhư vậy, mới có thể né tránh tầm mắt của An Hoằng Hàn.

"Ăn cơm trước, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp." An Hoằng Hàn không hề lo lắngđi lại gần, mặc dù lời nói lạnh như băng, nhưng lại mang theo tình cảmbình thường.

"Ngủ rồi." Trong chăn truyền ra một giọng nói buồn buồn.

An Hoằng Hàn tức cười nhếch miệng, "Nếu ngươi ngủ rồi, vậy giọng nói khi nãy là của ai?" Thấy Tịch Tích Chi vẫn không có chút động tác đứng dậynào, An Hoằng Hàn nói: "Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, cố gắng đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của trẫm dậy mau."

Lời cảnh cáo lần này làm cho lòng của Tịch Tích Chi lạnh đi một nửa.

"Ta không đói bụng." Trong chăn bông tiếp tục truyền ra một giọng nói buồn buồn.

"Phượng Kim Lân Ngư cũng không ăn?" An Hoằng Hàn hỏi.

"Không ăn." Hôm nay Tịch Tích Chi không có hứng thú với bất kỳ cao lương mỹ vị gì.

Sống chung với tiểu hài tử đã lâu, An Hoằng Hàn hiểu rất rõ tính tìnhcủa nàng, nếu không phải thất sự tức giận, thì sẽ nguôi giận rất nhanh,như ngày hôm nay, phản bác mình tận ba lần, vẫn là lần đầu tiên.

Ngồi vào mép giường, An Hoằng Hàn duỗi ngón tay ra gõ vào mép giường một cái, "Trẫm không muốn ngươi đến Quan Vân đình, dĩ nhiên có đạo lý củatrẫm. Ngược lại ngươi...... không phải muốn đi nháo Quan Vân đình, vậycó ý định gì? Chẳng lẽ là coi trọng Đoạn hoàng tử sao?"

An Hoằng Hàn đổi sang một góc độ khác, nói chuyện với Tịch Tịch Chi.Trong lời nói mang theo vài phần trêu ghẹo, cũng có mấy phần ghen tuông. Nhưng nếu Tịch Tích Chi dám trả lời hắn là "Đúng", thì hắn tuyệt đối sẽ không thể khống chế được tâm tình của mình.

Giọng buồn buồn truyền đến từ trong chăn bông. Bởi vì chăn bông hơi dày, giọng Tịch Tích Chi lại nhỏ cho nên khi truyền đến tai An Hoằng Hàn đãnhư tiếng ruồi muỗi.

"Ai coi trọng hắn! Đó chỉ đơn thuần là thưởng thức!" Tịch Tích Chi thềvới trời, trong lòng tuyệt không có nửa điểm khinh nhờn với Đoạn Vũ Phi.

"Thật sao?" An Hoằng Hàn cố ý hỏi ngược lại một câu, trong lời nói dàyđặc sự không tin, "Nếu không coi trọng hắn, sao lúc nào cũng muốn ở cạnh hắn? Tịch Tích Chi, nếu ngươi thật sự thích hắn, trẫm có thể làm chủcho ngươi."

An Hoằng Hàn nâng cầm của Tịch Tích Chi lên, lần đầu tiên gọi cả tên họđầy đủ của đối phương. Ngón tay mang theo vết chai, nhẹ nhàng vuốt vequa lại gò má của Tịch Tích Chi, vừa mập mờ lại vừa có chút nguy hiểm.

Dường như cảm giác trên cằm thoáng cái đã phóng đại gấp mấy lần. TịchTích Chi rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay lớn kia. Trong lòngxuất hiện một chút mất tự nhiên, để che giấu chuyện mình đang luốngcuống, Tịch Tích Chi bèn giơ tay đẩy bàn tay của An Hoằng Hàn ra.

"Ai cần ngươi làm chủ! Ngươi đâu phải là cha mẹ ta, dù ta có thích người nào, đó cũng là chuyện của chính ta."

Chuyện của nàng?

Nghe được lời này, An Hoằng Hàn không khỏi cười lạnh một tiếng, ngay từlúc con chồn nào đó xông đến bên cạnh hắn thì tất cả của nàng đã do mình nắm giữ, bất kể là tâm, hay là thân, tất cả đều là của hắn.

Chỉ là An Hoằng Hàn không hề nói ra lời này. Bởi vì một khi nói ra, chắc chắn con chồn nào đó lại muốn tranh luận với mình một phen.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 180
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...