Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 237

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đám hắc y nhân động tác ăn ý, nhìn là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh lại có chuẩn bị mà đến /

Mông Tuyên có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua bọn họ.

Hắn đưa mắt nhìn các nạn nhân, ánh mắt ngốc lăng, không nói nên lời.

Trên đất ngổn ngang năm sáu, thi thể.

Một phụ nhân trung niên bụng trúng kiếm, máy chảy đầm đìa; bên cạnh nàng là một thiếu phụ, nhát kiếm thật sâu trên cổ đã lấy mạng nàng, trong ngực thiếu phụ còn ôm một nam hài nho nhỏ mặc áo choàng lam, lúc này áo choàng nhuộm máu đỏ thẫm, nhìn không ra hình dáng.

Tuy nhiên Mông Tuyên biết rõ áo choàng kia màu thủy lam, trên vạt áo còn thêu mấy có đóa hoa mai màu hồng phấn, bên dưới còn có hươu sao khả ái.

Hắn còn biết nam hài kia tên là Mông Hi Quân, mỗi khi hắn gọi nó là Quân nhi, nó đều cười hì hì, nhào vào lòng hắn gọi “phụ thân”.

Hắn vốn nôn nóng trở về là để tổ chức sinh thần cho hắn, vì sao lại ra nông nỗi này?

Mông Tuyên đau muốn chết, hai mắt đỏ bừng, đúng lúc này một đạo hàn quang từ phía sau hung hăng đâm vào lưng hắn, hắn nhanh chóng lắc mình né tránh nhưng vai vẫn trúng một kiếm.

Hắn hận không thể xẻ thịt lột da đám sát nhân đã giết hại cả nhà nhà hắn, rút kiếm xông lên, quát lớn “ác nhân, mau đền mạng cho cả nhà ta”

Đám hắc y nhân nghe vậy, có người thoáng do dự, lập tức có người trong bọn nhắc nhở “tốc chiến tốc thắng, đừng phân tâm”

Mông Tuyên nghe giọng của hắc y nhân kia, giật mình khó tin, gian nan hỏi “Trịnh Lâm, ngươi…?”

Người bị gọi là Trịnh Lâm, ánh mắt thoáng né tránh, không trả lời mà rút kiếm đánh tới.

Những hắc y nhân khác ánh mắt cũng có chút phức tạp, xác định người vừa hô lên chính là Trịnh Lâm

Khiếp sợ như thủy triều ập đến muốn nhấn chìm Mông Tuyên, hắn đương nhiên nhận ra thanh âm của Trịnh Lâm vì hắn ta là Phó thống lĩnh Ngự lâm quân cũng là hảo huynh đệ của hắn.

Bọn họ thân thiết nhiều năm như thế, hắn không thể ngờ được hắn ta lại dẫn người giết cả nhà hắn, mà những người khác hẳn cũng là hảo huynh đệ trong Ngự lâm quân của hắn, chiêu thức của bọn họ quen thuộc như vậy là do một tay hắn dạy cho bọn họ, mà đối phương lại hiểu rõ hắn như vậy, nắm rõ mọi nhược điểm của hắn, thật đúng là chuyện cười

Cuối cùng Mông Tuyên cũng bị đả bại, trước khi ngã xuống vũng máu, hắn không cam lòng hỏi “các ngươi giết cả nhà ta như vậy, tiểu hoàng đế đã cho các ngươi chỗ tốt gì?” /

Trịnh Lâm không quay đầu lại, hờ hững nói “đại ca, người sống cần gì phải cố chấp như thế, Lục Hoài Khởi đã chết, ngươi trung thành thì có ích gì, hắn cũng không biết, chi bằng tìm minh chủ mà nương tựa, tìm tiền đồ tốt còn hơn ngươi bây giờ, chẳng những hại chết mình còn khiến cả nhà chôn cùng”

Mông Tuyên ngây người, cười lớn “các ngươi thực sự là…khụ khụ, là một đám chó thức thờ.

Ha ha, Mông Tuyên ta nhìn lầm các ngươi, hôm nay ta…khụ, khụ, có kết cục này cũng do ta tự tìm, là ta tự hại chính mình” Nói xong hơi thở cũng đứt nhưng hai mắt mở to không cam lòng

Đám hắc y nhân nhìn hắn một cái, thở dài trong lòng rồi theo Trịnh Lâm rời đi

Khi tin tức cả nhà Mông Tuyên bị diệt môn truyền đến chỗ Đồng Vạn Kim, hắn nắm chặt bàn tính mạ vàng, ngẩng đầu nhìn ánh tà dương thê lương, nặng nề thở dài ‘tiểu hoàng đế đúng là tâm ngoan thủ lạt, xem ra hắn bắt đầu diệt trừ vây cánh của Lục Hoài Khởi” Chợt như nghĩ đến gì đó, ánh mắt lóe lên “không ổn, Trầm Thanh Lê” Lập tức rời đi

Tiểu hoàng đế ra tay tàn nhẫn như thế, chắc chắn sẽ không nương tay với Trầm Thanh lê, nói không chừng hiện hắn đã sai người bao vây diệt trừ Lục phủ, sợ là tiểu cô nương kia đã gặp nguy hiểm.

Tiểu hoàng đế thủ đoạn cay nghiệt không thua gì Lục Hoài Khởi nhưng không có đạo lý quy củ như Lục Hoài Khởi, hắn vì muốn trải đường đoạt lại hoàng quyền mà đi trên con đường máu tanh tàn nhẫn nhất

Đồng Vạn Kim giục ngựa như bay đến Lục phủ, trên đường còn nhìn thấy Mông Tuyên chết không nhắm mắt nằm trên đất, trong lòng cực kỳ bi phẫn, buồn cho cảnh ngộ của Mông Tuyên lại phẫn nộ tiểu hoàng đế mất nhân tính.

Tuy nhiên hắn vẫn ngựa không ngừng vó, chỉ sợ hắn chậm một chút thì Trầm Thanh Lê sẽ càng nguy hiểm.

Mặt khác chắc chắn tiểu hoàng đế vẫn cho người canh chừng, ai mà đến nhặt xác Mông Tuyên sẽ bị xem là đồng đảng, bị bắt bị giết ngay.

Cho nên hắn không thể tùy tiện hành sự, chỉ có thể mau chóng đến Lục phủ, đưa Trầm Thanh Lê rời khỏi nơi nguy hiểm

Thế nhưng Đồng Vạn Kim vẫn chậm một bước, khi hắn đến nơi, Hà Mẫn Tân đã dẫn theo người bao vây Lục phủ chặt chẽ.

Đồng Vạn Kim siết chặt dây cương, đứng khuất trong chỗ tối, lạnh lùng nhìn Hà Mẫn Tân.

Người này đã từng đầu nhập dưới trướng Lục Hoài Khởi, nay Lục Hoài Khởi vừa gặp chuyện, hắn ta đã lập tức tìm chủ mới, đúng là tiểu nhân bỉ ổi

Hà Mẫn Tân ngồi trên lưng ngựa, nhìn đại môn Lục phủ đóng chặt, cao giọng nói “người ở bên trong nghe đây, bản quan phụng thanh chỉ tiến đến tróc nhã khâm phạm triều đình, Hoàng thượng đã có khẩu dụ: Lục Hoài Khởi là tội nhân của đất nước, các ngươi là thân nhân của hắn, đương nhiên cũng không thể được sống.

Nếu các ngươi thông minh thức thời, mau chóng đi ra, đừng để bản quan đợi lâu”

Bên trong không hề có chút động tĩnh/

Hà Mẫn Tân cũng mất hết kiên nhẫn, ra lệnh cho người bên cạnh “lên, phá cửa xông vào cho ta, ta không tin bọn họ còn có thể trốn, sớm muốn gì cũng là quỷ hồn dưới đao mà thôi”

Binh lính vâng lệnh hành động

Hà Mẫn Tân lại khinh thường nói “cần gì không biết điều như vậy, bản quan đã rất kiên nhẫn với các ngươi, các ngươi lại không quý trọng, vậy bản quan chỉ có thể mạnh tay mà thôi”

Thực ra trong lòng hắn rất buồn bực, nếu muốn dồn người Lục phủ vào chỗ chết, chỉ cần một mồi lửa là xong, Lục phủ sẽ hóa thành tro tàn, cần gì phải nhiều chuyện phiền phức.

Nhưng tiểu hoàng đế lại muốn bắt sống bọn họ, còn không cho đả thương người.

Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, kéo dài thêm nửa khắc một khắc thì có ý nghĩa gì đâu

Đồng Vạn Kim nhìn tình hình, trong lòng suy tư lo lắng.

Tiểu hoàng đế muốn giữ mạng của Trầm Thanh Lê ắt là có dụng ý riêng, nhưng hắn ta trước giờ luôn có địch ý với nàng, làm như thế là có dụng ý gì?

Đại môn rất nhanh đã bị phá bỏ, Hà Mẫn Tân phất tay ra lệnh “xông vào, bắt người cho bản quan” Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, công phu của hắn chỉ thuộc loại mèo quào, không dám mạo hiểm.

Nơi này là phủ đệ của Lục Hoài Khởi, hắn lại là Cửu thiên tuế đương triều, trong phủ đệ của hắn nhất định là cơ quan tầng tầng lớp lớp, hắn không muốn tự tiện xông vào, đến lúc đó người không bắt được còn bồi thêm tính mạng của mình thì không đáng giá.

Hắn là người giảo hoạt, đương nhiên sẽ không để mình không chiếm được chỗ tốt còn bị thiệt

Một lát sau, binh lính cuối cùng cũng áp giải người bên trong đi ra

Hà Mẫn Tân nheo mắt nhìn, thấy giữa đám người là một nữ tử thanh tú linh động, đôi mắt trong veo như nước, bộ dáng có chút quen mắt.

Hắn đoán nàng chính là Trầm Thanh Lê, phu nhân của Lục Hoài Khởi mà hắn đã gặp ở tiệc sinh nhật của tiểu hoàng đế.

Hà Mẫn Tân sờ cằm có chút đắc ý, Lục Hoài Khởi khi còn sống càn rỡ tùy ý như thế, sau khi hắn chết, phu nhân hắn yêu nhất cũng phải trở thành tù nhân.

.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 237
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...