Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 133

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Luci.” Đôi môi Lucius dần dần xuống dưới, Snape thoáng mất tự nhiên nhúc nhích người, tuy vài năm nay anh đã dần quen cảm giác Lucius không thích chỉ ở phòng ngủ, nhưng không phải hôm nay, nhìn thấy thứ trong trí nhớ của Su vẫn khiến Snape không thoải mái.

“Ôi, Sev thân mến của tôi, đương nhiên không phải ở đây.” Lucius ôm Snape, xoay nhẫn trên tay, đó cũng là lý do vì sao y cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ “thành công”, ở phương diện này Sev của y luôn luôn mẫn cảm, y cũng không muốn mạo hiểm “phúc lợi” sau này của mình.

“Con công chết tiệt chỉ biết động dục!” Dựa vào ứng dụng pháp lực hiện tại của Lucius, khi sử dụng Khóa Cảng chế tạo một không gian pháp lực tương đối ổn định để triệt tiêu cái cảm giác bị đè ép căn bản không là vấn đề, vì khi Snape chú ý thì họ đã nằm trên giường gia chủ Malfoy rồi và Lucius thì đang cởi áo chùng anh, trực tiếp “tấn công” hạt đậu nhỏ bên trái.

Cố ý, Lucius liếm mạnh vật nhỏ đã có phản ứng kia, hàm hồ nói, “Tôi biết Sev em thích công nhất mà, nếu không phải hôm nay nhìn thấy Thần Hộ mệnh của em thì tôi còn không biết, nhưng tôi nhớ, trước kia khi ở trường chúng ta truyền tin thì Thần Hộ mệnh của em đã như vậy rồi nhỉ?”

Nói đến cái này, Lucius hận không thể xòe đuôi lên trời, Sev của y, bạn đời của y, từ lúc họ còn ở Hogwarts có có Thần Hộ mệnh đại diện cho y, chứng minh cái gì? Chứng minh Sev đã sớm đặt y vào lòng, dù cho… nó mang danh nghĩa bảo vệ đi nữa.

“Luci… anh… ưm…” Snape bị Lucius kích thích như nhũn ra, cơ thể sớm phản ứng trước lý trí, thậm chí anh còn ưỡn người lên.

“A,” Lucius cười khẽ, ngón tay dọc từ ngực Snape xuống, cuối cùng chui vào trong chăn, “Sev, nói cho tôi biết, tôi là ai?” Y bắt lấy nơi Snape không phản kháng được nhất, cảm thấy người sau như con cá nằm trên thớt.

“Luci, Lucius Malfoy.” Snape cố gắng thu hồi lý trí, trả lời câu hỏi Lucius.

“Còn gì nữa?” Như là phần thưởng, Lucius nhéo nhéo vài cái, khiến Snape thở gấp gáp, rồi y dụ dỗ liếm đôi môi mỏng manh của bạn đời, thường thường thu hút cái lưỡi nhỏ bên trong ra đùa giỡn, “Sev, nào, nói cho tôi biết, tôi là ai?”

So với kích thích trực tiếp bên dưới, sự tiếp xúc nhẹ nhàng gần như dụ dỗ này của Lucius khiến Snape càng không chống đỡ nổi, như bị mê hoặc, anh thì thào trả lời, “Anh là chồng tôi, là bạn đời duy nhất của tôi.”

Giọng nói Snape vang lên từ dây thanh quản, trực tiếp đi vào lòng Lucius. Lucius chỉ cảm thấy đồ đằng bên ngực trái nóng lên, y biết lời thề đang nhắc nhở mình, vĩnh viễn không được phạm sai lầm như cũ.

“Tôi yêu em, Severus Snape.” Cuối cùng, Lucius hôn lên đôi mắt màu đen của bạn đời, không phải “Prince”, không phải “Malfoy”, mà là “Snape” gần như đã bị quên lãng.

Lúc đi vào Snape đột nhiên hiểu được ý của Lucius, từ mắt y anh biết ngay từ đầu cũng chỉ có mình anh, bạn đời linh hồn nào chứ, gia tộc Prince nào chứ, bậc thầy độc dược nào chứ, trong mắt Lucius vĩnh viễn không quan trọng bằng Snape anh.

“Luci, tôi là của anh.” Giọng nói khàn khàn, Snape đè nén dục vọng, anh nhìn gương mặt ẩn nhẫn của Lucius, lặp lại lời thề của mình năm đó, cả đời này có được một người chỉ để ý mình, chỉ yêu mình thật sự là đủ rồi, anh không thể trông mong hơn gì nữa.

“Chết tiệt em!” Lucius bị bộ dáng “kính dâng” của Snape kích thích nở một mảnh hoa trước mắt, y chửi bậy không hề để ý đến lễ nghi quý tộc, “Là em ép tôi.” Y đột nhiên tăng mạnh động tác, vốn muốn giúp bạn đời tiêu trừ tai họa ngầm có thể xảy ra nhưng giờ, dù Merlin sống lại cũng đừng mong y dừng.

Snape nhướn mày, nở một nụ cười gần như khiêu khích, anh có thể hiểu nỗi lo của Lucius, nhưng mà… hừ, anh cũng không phải ngồi không.

Vì thế vốn mục đích là an ủi và hiền hòa lại biến thành một trận chiến trên giường, mà cuối cùng ai được lợi thì cũng chỉ có Merlin biết mà thôi.

— Tôi là đường ranh giới Lucius và giáo sư đại “chiến” ba trăm hiệp —

Ngày hôm sau, khi Snape tỉnh lại đã cảm thấy người mình như nhũn ra, nhất là nơi không nói nên lời, bây giờ còn hơi hơi đau.

“Veela trong đầu nhồi đầy Tình Dược không biết tiết chế!” Snape gian nan nhúc nhích người trên giường, thật vất vả vào phòng tắm, thấy từ cổ xuống dưới là một chuỗi hôn dài, Snape thẹn thùng, ngày hôm qua đúng là hơi quá mức, anh thật không ngờ, đến tuổi này rồi mà thân thể Lucius còn tốt như vậy?!

Sửa sang cho mình xong, Snape bắt đầu dùng bữa sáng, tuy sáng nay anh có hai tiết nhưng nhìn tình trạng của mình, Snape không thể không tạm hoãn, dù thế nào cũng không được làm bậy.

Không đợi Snape ăn xong, ưng vàng của nhà Malfoy bay vào, bỏ thư ra vừa thấy, hóa ra sáng nay Draco nghe nói “giáo sư độc dược xin phép một ngày vì sức khỏe” thì rất lo cho papa nhà mình, trực tiếp gửi cú cho Snape.

Nhìn sự quan tâm biểu đạt trong tấm da dê, Snape cảm thấy ấm áp trong lòng, lời xin nghỉ vừa nghĩ đã biết là do Lucius, may mà hôm nay đã giải quyết chuyện của cô Gryffindor kia, đỡ phải đêm dài lắm mộng. Còn việc Dumbledore sẽ có phản ứng gì sau khi biết thì Snape tỏ vẻ ngoài những nội dung anh cảm thấy không cần thiết ở phía sau thì còn lại anh sẽ cho phù thủy trắng xem thật kỹ từ đầu tới cuối.

Vì thế, khi Snape trở lại phòng làm việc của mình thì không bất ngờ khi Fawkes đã sớm chờ ở đó. “Tôi sẽ đến ngay.”

Anh lấy một tấm da dê từ trên bàn rồi viết, sau đó mang theo ký ức “bản tóm gọn” vào phòng hiệu trưởng.

Quả nhiên, ông chồng sáng sớm đã biến mất nhà mình giờ đang ngồi ở phòng hiệu trưởng uống trà với Dumbledore, nếu bởi vậy mà Lucius bị sâu răng, Snape thầm nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không làm độc dược ngừa sâu răng cho anh ta đâu!

“A, Sev thân mến, rốt cuộc em tới rồi, cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?” Lucius kéo dài giọng, sự tán tỉnh trong lời nói khiến Snape cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Mà Dumbledore cũng cảm thấy xấu hổ, dù cụ có số tuổi lớn thế nào thì gần như trống rỗng trên chuyện tình cảm, ngay cả Gellert khi đó cũng chỉ là biết với nhau nhưng chưa bao giờ nói toạc ra nên đối mặt với sự tán tỉnh gần như công khai này thì phù thủy trắng vẫn có chút khó chấp nhận.

“A, Severus, ngài Malfoy đã giúp thầy xin phép, nếu sức khỏe không tốt lắm thì nên chăm sóc bản thân thật tốt.” Cuối cùng, Dumbledore cũng chỉ hời hợt nói hai câu.

“Hiệu trưởng Dumbledore, về cô Gryffindor kia?” Lucius chuyển đề tài rất nhanh.

“A, ngài Malfoy, nếu không có chứng cớ thì chỉ sợ tôi không thể tin lời nói một phía của ngài.” Dumbledore mỉm cười trả lời, nhìn qua giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đang phủ nhận nội dung Lucius đã nói.

“Ngài sẽ nhìn thấy chứng cớ ngay thôi,” Lucius xoay gậy rắn, “Sev mang tới ký ức vị tiểu thư kia, chỉ cần ở nơi này ngài có một Chậu Tưởng Ký.”

“A, ngài Malfoy, ngài làm vậy có phải không tốt lắm hay không? Severus cũng đồng ý chứ?” Dumbledore vẻ mặt không đồng ý, dường như Lucius đã làm gì đó lừa dối Snape vậy.

“Hiệu trưởng Dumbledore, Lucius đã hỏi tôi, dù sao chuyện này hậu quả rất lớn.” Snape cong môi trên, hơi ác ý nói.

Dumbledore bị nghẹn một chút, nhưng cụ cũng coi như hiểu tính cách của Snape, nếu ngay cả thầy ấy cũng trịnh trọng thế này thì chỉ sợ cô Su Hole kia thật sự có vấn đề.

Giống như đêm qua, Dumbledore lại chui vào Chậu Tưởng Ký, Lucius bên ngoài thì mang theo ý khiêu khích sờ sờ môi mình, khiến bạn đời nhà mình tức giận liếc qua.

Cho đến khi Lucius hé miệng nói không tiếng động “Đợi xem” Snape mới tập trung chú ý lên người Dumbledore, không thể không nói, hiện tại Snape là một Malfoy, cũng học được cách cười trên nỗi đau của người khác đặc trưng cho gia tộc Malfoy.

Thật lâu sau Dumbledore mới ngẩng đầu khỏi Chậu Tưởng Ký, tuy cụ đã sớm bạc trắng tóc nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Snape vẫn cảm thấy cụ trở nên già nua, dường như vào lúc này, già đi chính là ý chí của cụ, trái tim của cụ.

“A, ngài Malfoy, tôi nghĩ tôi phải đại diện giới phù thủy cảm ơn vì sự cảnh giác và cống hiến của ngài.” Vẻ mặt vừa rồi của Dumbledore chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, quay đầu một cái thì cụ vẫn là phù thủy trắng được nâng cao.

“Đây là điều cần làm của quý tộc cũng là trách nhiệm của ban giám đốc.” Lucius lịch thiệp cúi đầu theo lễ nghi quý tộc, không nói việc Dumbledore cụ có thể đại diện giới phù thủy hay không, nhưng gia chủ Malfoy cho thấy y đang xuất phát từ điều cần làm của bản thân.

“Và Severus, chuyện sau đó của trò Hole thì phải nhờ thầy giúp đỡ giám sát một chút,” Dumbledore xoay người kéo Snape xuống nước, rồi từ chối trở lại, “Minerva đang xử lý chuyện của Quirrell, tôi đề nghị tạm thời không lộ chuyện của trò Hole ra ngoài.”

“Đương nhiên rồi.” Tuy Lucius không vui lắm vì bạn đời nhà mình phải đi “giám sát” Gryffindor tóc đỏ kia, y cũng không quên kế hoạch trong trí nhớ của cô Hole, nhưng y biết đây là cách ổn thỏa nhất hiện tại.

Lucius đã tỏ thái độ, Snape cũng gật đầu đồng ý. Dù gì cũng đã Obliviate, có còn sót lại chút ký ức thì cũng chỉ là một phù thủy nhỏ Máu Bùn mà thôi.

“Tuy nhiên, hiệu trưởng Dumbledore, lấy thân phận ban giám đốc, tôi cần nhắc nhở ngài kiểm điểm vào cuộc họp ban giám đốc hôm nay,” Trước khi cùng Snape ra ngoài Lucius nhếch môi để lại một câu, “Là “người hợp tác” nhiều năm như vậy, dù sao tuổi ngài cũng đã lớn, rất nhiều chuyện cũng không còn quá tích cực nữa.”

Dumbledore đồng thời xem ký ức cũng hiểu được Lucius đang nói gì, nhìn bóng dáng Lucius đưa Snape rời đi, Dumbledore hơi hé môi, Gellert, Gel, không phải cụ nên sớm đi gặp cậu ấy sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 133
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...