Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Bịch bịch”, ngay khi Blaise và Harry nói chuyện, bên cạnh truyền tới hai tiếng vang, rồi là tiếng mắng khe khẽ. Thừa dịp này, Blaise bổ sung thêm một câu với Harry, “Đừng lo, mình và Draco đều ở đây, hiện tại cậu đi theo họ xem rốt cuộc họ muốn làm gì.”

“Draco cũng ở ư?” Harry khẽ ngạc nhiên.

“Nếu Kẻ Được Chọn tôn kính không phải sa vào lòng người nào đó liên tiếp nói chuyện thì chắc đã sớm biết tôi ở đây rồi, là một quý tộc, làm phiền người khác tán tỉnh là cực kỳ trái lễ nghi.” Tiếng ngân nga của Draco vang lên bên cạnh, Harry lập tức đỏ mặt. Tuy trước kia Draco bọn họ cũng thường xuyên nói cậu và Blaise ở cùng nhau, nhưng Harry đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Draco…” Cảm nhận được tiếng tim đập của người trong ngực, Blaise vừa giật mình vừa vui sướng, cuối cùng cậu chỉ nói là, “Đó là lưới quỷ sa tăng, sợ lửa nhất, đừng lo lắng.”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng đẩy Harry khỏi ngực mình, chợt mất đi độ ấm quen thuộc khiến Harry không thoải mái, nhưng xúc cảm từ ngón út tay phải khiến cậu lộ ra một nụ cười ấp áp – cậu biết Blaise sẽ không để cậu một mình mà.

“Đáng chết, đây là thứ nào vậy?!” Ngay khi Harry và Blaise cùng Draco tiếp xúc trong chốc lát đó, Ron và Su đã an toàn đi xuống lưới quỷ sa tăng, khác với Harry được Blaise kéo ra ngay đầu tiên, lưới quỷ đã chậm rãi trói buộc hai phù thủy nhỏ này.

“Lumos!” Su phản ứng trước, theo thần chú của cô, một ánh sáng nho nhỏ xuất hiện ở đỉnh đũa phép, “A!” Thấy mình đã bị quấn quanh Su thét chói tai, Ron giãy càng mạnh.

“Đây là lưới quỷ sa tăng, giáo sư Sprout đã giảng qua, thực vật dây leo này thích hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, chúng có thể vươn ra xúc tua quấn quanh người tới gần nó, khiến họ bị thương hoặc tử vong, mà ánh sáng ấm áp lại là kẻ thù của nó.” Giọng Harry vững vàng truyền ra từ bóng tối.

“Vậy cậu còn không mau một chút, Ron, thả lỏng!” Dù đang cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi giáo sư Sprout đã giảng thế nào, nhưng biết về hố cát, đầm lầy ở giới Muggle Su vẫn đưa ra phán đoán thả lỏng.

Quả nhiên, khi họ gượng gạo thả lỏng thì lưới quỷ quấn nhẹ hơn.

“Đưa đũa phép cho tôi, trò Su sẽ không cho rằng tôi luôn mang theo diêm đúng không.” Harry trả lời nhẹ nhàng.

“Cậu thề cậu sẽ không rời đi.” Su vẫn không yên lòng, nhưng cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

“Tôi thề.” Harry đồng ý, cậu quyết định làm theo kế hoạch của Blaise, nhìn xem Ron và Su luôn muốn nói chuyện với mình vào năm học này định làm gì.

Đúng vậy, Harry có thể cảm nhận được Su và Ron không thể tới gần mình, đương nhiên cậu cũng có thể thấy Blaise bài xích họ. Dựa vào giao tiếp với Blaise, Harry chỉ cảm nhận được sự chân thành từ quý tộc nhỏ Slytherin này, khác với Su không trung thực, Harry dễ dàng nghiêng về phía người cậu cho rằng thật sự đối xử tốt với cậu.

Thật ra Harry rất đơn giản, cậu tốt với tôi, tôi sẽ thật sự đối xử tốt với cậu, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Blaise lại càng ngày càng chìm sâu vào cái hố tên Kẻ Được Chọn này – có lẽ ngay từ đầu Blaise không phải thực sự chân thành làm bạn, nhưng đối phương trả lại sự chân thành khiến cậu nghiêm túc giao tiếp, cứ thế theo vòng tuần hoàn, đợi khi cậu phát hiện thì mắt cậu đã bị giam vào đôi mắt xanh biếc kia rồi.

Vì Harry đã thề, Su đưa đũa phép của Harry ra ngoài qua kẽ hở của lưới quỷ, Harry cũng tuân thủ lời thề của mình, gọi một ngọn lửa nhỏ tới gần lưới quỷ.

Quả nhiên gặp lửa lưới quỷ bắt đầu co lại về phía sau, Ron và Su được thả ra.

“Đây mới là dáng vẻ Kẻ Được Chọn nên có.” Ron thở hổn hển, giọng nói tràn ngập vừa lòng.

Vẻ mặt Harry không thay đổi, trong lòng thì châm chọc, cậu có phải Kẻ Được Chọn hay không khi nào cần một người ngoài đến bình luận chứ.

“Harry, cậu đi cùng Ron đi.” Su cảm thấy Harry hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ giờ đã kéo Harry vào rồi, nói không chừng Harry cũng hiểu được ván đã đóng thuyền.

“Được.” Harry không hề phản kháng đi theo Ron ở phía sau.

Trải qua lưới quỷ sa tăng, ba phù thủy nhỏ đẩy ra một cánh cửa, bên trong toàn là chìa khóa bay. Mất một thời gian họ tìm được một cái phù hợp, trong đó Harry còn phát hiện mình rất có thiên phú về bay – phần lớn phù thủy nhỏ Hufflepuff đều e ngại lớp bay, Harry cũng không chạm vào chổi trên lớp học bay, còn nhỏ đã bị bài xích khiến Harry học cách đi theo số đông, Harry bé nhỏ tin rằng lạc loài sẽ không được chào đón.

Nhưng thiên phú bay của Harry khiến Blaise và Draco ngạc nhiên, con trai mà, luôn có sở thích của riêng mình, mà Quidditch lại là thứ họ thích nhất. Hiện tại phát hiện ra một người có thiên phú bay, kỳ diệu nhất cậu ấy lại là bạn của họ, vô hình kéo gần khoảng cách giữa mấy người.

Sau chìa khóa là bàn cờ phù thủy, dưới sự chỉ huy của Ron mà ba người gập ghềnh đi qua. Harry hơi lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Blaise và Draco không biết thế nào rồi.

Không có Quirrell, trạm kiểm soát quỷ khổng lồ chỉ vì rèn luyện Kẻ Được Chọn không cần thiết phải có. Bởi vậy, khi ba người tiến vào phần thử thách độc dược ngọn lửa bùng lên làm họ sợ hãi.

Ảnh hưởng của giáo sư Prince khiến họ không tự giác sợ hãi với cái trạm này, mà hiện tại Harry cũng có hứng thú – trong một lâu đài, có mấy trạm kiểm soát do các giáo sư tiến hành, mục đích là gì nhỉ?

Harry không biết chuyện về Hòn đá Phù thủy, Su và Ron cũng chưa nói, trên thực tế, họ vốn định lấy được rồi mới kể ra. Bởi vậy hiện tại Harry cũng chỉ cảm thấy hứng thú, nhưng cậu cũng thấy kỳ lạ, ở trong trường Hogwarts bày ra nhiều thứ thế này, hiệu trưởng Dumbledore chắc chắn sẽ biết, nhưng chỉ dựa vào ba phù thủy nhỏ đã có thể xông vào, rốt cuộc trạm kiểm soát này lập ra để làm gì?

Phía trước đã nói, thật ra Harry cũng không ngốc, đặc biệt khi trọng điểm rèn người trong Hufflepuff là cẩn thận, bảo vệ bản thân, học cách động não phân tích tình cảnh của mình trở thành nhiệm vụ đầu tiên. Cũng vì thế, ở hoàn cảnh tương tự, Gryffindor sẽ mạo hiểm đạt lấy thành tích, còn Hufflepuff thì không hề.

Một bước sai thì cả quá trình đều sai, có thể nói, từ khi Harry đi vào Hufflepuff, kế hoạch bồi dưỡng Kẻ Được Chọn của Dumbledore đã hoàn toàn đi vào cục diện không thể kiểm soát, nhưng bản thân cụ còn chưa thấy rõ, có một số quân cờ cụ cho rằng mình có thể khống chế, nhưng lại thoát khỏi khống chế từ lâu rồi.

Thử thách đố nho nhỏ Snape viết trên giấy làm khó ba phù thủy nhỏ, vì Dumbledore nên những độc dược trên lý luận đều bị đổi thành Dược ngủ, nói cách khác, dù có uống sai cũng chỉ bị ngủ mê man mà thôi. Ron nóng vội nhất, cậu lấy một chai uống hết, rồi trực tiếp ngã xuống đất.

“Trò Weasley!” Harry hơi lo lắng kêu lên.

“Không cần phải quan tâm cậu ta, không sao đâu, hừ, đồ lỗ mãng ngu ngốc!” Su cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục phân tích gợi ý, giọng nói không quan tâm khiến Harry tức giận đến mức cao nhất. Cậu rũ mi mắt xuống, đã sớm biết rồi không phải sao, Su chỉ biết mỗi bản thân mình thôi.

“Cái đầu tiên bên phải.” Ngay khi Harry và Su bó tay, giọng Blaise vang lên bên tai Harry, vì thông qua bàn cờ, Blaise và Draco chờ họ đi qua sau mới lấy ra hai cây chổi từ phòng chìa khóa mới tính thông qua.

Còn ngọn lửa Snape sắp xếp ở cửa, hừ, là con trai bậc thầy độc dược, mang theo hòm thuốc bên người đã là bản năng, mà trong hòm của Draco đã có độc dược thông qua hai ngọn lửa Snape để vào trước khai giảng năm nhất. Khi mà không biết “tương lai” có thay đổi hay không, Snape chỉ có thể cố gắng chuẩn bị.

“Tôi cảm thấy là cái này.” Dưới sự gợi ý của Blaise, Harry không do dự cầm cái bình nhỏ thứ nhất bên phải, lượng dược trong chai rất ít, chỉ đủ một người.

“Sao cậu biết?” Su không cho là đúng.

“Tôi biết đó.” Harry cười sáng lạn, Blaise ở một bên nghiến răng nghiến lợi, cậu cười tươi với Gryffindor kia thế làm chi? Ai ngờ Harry yên lặng nói thầm, đó là Blaise tự nói với mình, Blaise sẽ không hại cậu đâu.

Không đợi Su ngăn cản, Harry uống hết độc dược, rồi cậu bình an xuyên qua ngọn lửa, phía sau, Blaise uống độc dược Draco cho, theo sát.

Thấy Harry bình an vô sự đi vào, con ngươi Su sáng lên, rồi hơi ảo não nhìn cái bình trống không. Không ngờ chỉ trong chốc lát, cái bình nhỏ trống không ấy lại xuất hiện lượng dược giống hệt như vừa nãy.

Lần này Su không do dự, trực tiếp uống hết, cắn răng đi vào trong ngọn lửa. Không bị bỏng, không bị đau, khi mở mắt Su thấy mình đứng trong một căn phòng trống, giữa phòng có đặt một cái gương, Harry đang đứng trước nó.

“Giờ thì, cô Su có thể giải thích cho tôi một chút, rốt cuộc đây là bảo vệ cái gì?” Harry xoay người, đã hoàn toàn biết Tấm gương Ảo ảnh có tác dụng gì nhưng cậu rất ngạc nhiên khi thấy nó ở đây, nhưng nó cũng chứng minh suy đoán của Harry: hiệu trưởng Dumbledore chắc chắn đã biết.

Nói tới ngày nghỉ Giáng sinh cuối cùng, Harry không thông báo cho Blaise mình đi tìm Tấm gương Ảo ảnh, để nói lời từ biệt lần cuối, Harry hy vọng chỉ có một mình.

Kết quả, hiệu trưởng Dumbledore xuất hiện, nói với mình tất cả đều là hư ảo, trong đó Harry nhớ rõ một câu, “Cái gương này rất nguy hiểm, vì nó khiến người ta không phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là hư ảo.” Không phải Harry không cảm kích hiệu trưởng Dumbledore, nhưng sự cảm kích ấy lại thay đổi vào hôm nay, nếu hiệu trưởng Dumbledore biết cái gương này nguy hiểm, sao cụ ấy lại còn đặt nó ở trong Hogwarts có rất nhiều phù thủy nhỏ chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...