Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bệnh trạng của Vu An Tình hiện tại đang biến chuyển theo một chiều hướng khá tệ. Những triệu chứng của bệnh ngày càng biểu hiện rõ ràng với tần suất liên tục hơn.

Dù rằng Vu Kính Trung và Lâm Nhã An đã quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài chữa bệnh, thậm chí còn mời được cả vị chuyên gia kia đích thân điều trị, Vu An Tình vẫn lo lắng chẳng biết liệu mình có thể qua khỏi mà quay về hay không.

Cho nên cô ấy hi vọng bản thân có thể gặp được Thẩm Chi Lăng một lần cuối cùng, nói với bà ta một vài lời cuối cùng.

Con người ấy à, chính là như vậy. Chỉ đến khi sắp bước vào ải tử rồi mới dám thổ lộ hết những điều thầm kín vẫn luôn chôn giấu trong lòng. Có lẽ vì cảm thấy nuối tiếc chăng?

Nhưng Phong Khải chẳng có cách nào tìm được Thẩm Chi Lăng. Bà ta đã sớm được Ngự Long xã thả đi, rồi lại biến mất không dấu vết.

Điều này khiến Vu An Tình cảm thấy vô cùng buồn bã. Tuy vậy, đến ngày rời khỏi thì cũng vẫn phải đi. Bệnh tình của cô ấy không cho phép chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.

"Con nhất định phải cố gắng lên. Nhất định không được bỏ cuộc biết không!" Vu Kính Trung ôm lấy cô con gái út bé bỏng, quyến luyến chẳng nỡ rời xa cô ấy.

Nếu có thể, ông muốn đi cùng con bé. Con gái ông mới chỉ mười bảy tuổi, mắc bệnh nan y thì cũng thôi đi, âu đều là do số. Nhưng để nó một mình nín chịu đau đớn ở nơi xứ lạ, người làm ba như ông sao yên tâm được đây.

"Vâng." Vu An Tình cũng buồn bã, càng ôm chặt Vu Kính Trung hơn, không đành lòng buông tay. Sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô ấy cảm nhận được hơi ấm từ ba rồi.

Đến bệnh viện chào tạm biệt An Tình hôm nay không chỉ có một mình Vu Kính Trung. Đi cùng ông còn cả Hắc Ly và Vu An Kỳ.

Vu An Hạo thì không tới. Sáng nay Vu An Kỳ sang phòng gọi cậu, nhưng An Hạo nhất quyết không chịu ra. Có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, gia đình đột ngột xảy ra quá nhiều chuyện, thiếu niên chắc chẳng thể nào tiếp nhận ngay được.

"Sang bên đó, lỡ như buồn phiền chuyện gì thì phải gọi điện cho chị luôn đấy! Chị sẽ đến bên cạnh em nhanh nhất có thể." Tới lượt Vu An Kỳ. Cô ấy cũng chẳng nói mấy lời động viên giống Vu Kính Trung nữa, mà chỉ nhắn nhủ An Tình đơn giản thôi.

Thực ra Vu An Kỳ vốn định tạm thời bảo lưu kết quả học tập ở Tống Tường một năm, đi cùng em gái. Nhưng Vu An Tình nhất quyết không đồng ý. Việc của cô ấy sao có thể để ảnh hưởng tới chị Kỳ.

Hơn nữa, tính chị gái rất dễ yếu lòng, An Tình cũng chẳng muốn cho An Kỳ thấy bộ dạng đau đớn của cô ấy chút nào.

Lúc này, Hắc Ly mới bước tới chỗ hai đứa em gái. Cô rút từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền với mặt bằng hổ phách, chậm rãi đeo lên cổ An Tình, lại nói với cô ấy: "Đây là tấm bùa hộ mệnh bà nội đi chùa xin cho em. Hi vọng là nó sẽ giúp em may mắn, qua khỏi bệnh tật."

"Chị cả, xin hãy thay em cảm ơn bà nội!" Vu An Tình nắm chặt mặt bùa. Bây giờ cô ấy chỉ muốn được khóc thật to mà thôi. Ở những giây phút chia ly, nghe những lời này, thực sự rất đau lòng.

"Chắc chắn rồi. Chị nhất định sẽ giúp em cảm ơn bà nội." Hắc Ly mỉm cười dịu dàng, cẩn thận vuốt tóc An Tình: "Vậy thì em cũng không được phụ tấm lòng của bà và mọi người đâu đấy. Nhất định phải kiên cường lên!"

Cô ấy mỉm cười yếu ớt, khẽ gật đầu.

Xe đưa Vu An Tình ra sân bay đã đến. Đi cùng cô ấy chỉ bao gồm tài xế và một người có chuyên môn chăm sóc được Lâm Nhã An thuê về, để ứng phó kịp thời lỡ xảy ra tình huống bất ngờ gì.

Vu An Tình trước khi ngồi vào trong xe còn không quên vẫy chào ba cùng hai chị. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, hòa vào con đường thành phố nhộn nhịp mà không hay biết rằng, chỉ vài phút nữa thôi, nó sẽ phải đối mặt với tử thần.

...

Lâm Nhã An bóp trán, không nhịn được lại thở dài một tiếng. Trên bàn toàn những món ăn sáng ngon mắt, nhưng bà chẳng hề có tâm trạng để thưởng thức.

"Mẹ, mẹ cảm thấy không khoẻ ở đâu à?" Nhìn mẹ mình cứ hết cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, trong bát vẫn cứ trống trơn, Lâm Tử Hạo đang ăn sáng cũng phải hiếu kì hỏi.

Lâm Nhã An chẳng có ý giấu diếm con trai. Bà đặt đôi đũa lên miệng bát, vẻ mặt ảo não trả lời: "Không phải không khoẻ. Chỉ là...chẳng biết tại sao từ lúc ngủ dậy đến bây giờ, mí mắt của mẹ cứ giật giật liên tục. Hơn nữa, tâm trạng cũng vô cớ ưu phiền. Tựa như dấu hiệu có chuyện xấu sắp xảy ra vậy."

"Chuyện xấu gì chứ?" Lâm Tử Hạo cho rằng mẹ mình đã lo lắng quá nhiều: "Hiện tại mọi thứ đều ổn. Cuộc sống rất yên bình. Con nghĩ mẹ nhạy cảm quá rồi đấy!"

Lâm Nhã An không đáp lời con trai. Bà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Bầu trời buổi sớm trong xanh, thoáng đãng. Nhìn cảnh trời, vẻ mặt của bà hơi dịu lại, cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Lúc này, đột nhiên có một vật thể gì đó đen sì bay từ xa về phía Lâm Nhã An. Bà còn chưa kịp định hình thì nó đã lao mạnh vào cửa sổ rồi rơi bộp xuống. Vẻ mặt trở nên hoảng hốt, Lâm Nhã An vội vàng mở cửa sổ ra xem thử.

Đó là một con chim sẻ non. Hơn nữa, nó...chết rồi!

Đây rõ ràng là điềm gở!

Lâm Nhã An chỉ thấy lạnh toát sống lưng. Bà vội khép cửa lại, xoay người quay vào trong.

"Con ăn nhanh lên. Chúng ta đến Vu gia một chuyến."

"Mẹ, sớm vậy đã tới nhà người ta thì có hơi..."

"Nhanh lên!"

Cuối cùng, Lâm Tử Hạo cũng vẫn bị Lâm Nhã An cưỡng chế bắt đi đến Vu gia với bà.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Hắc Ly vừa thấy mẹ mình liền không giấu được sự ngạc nhiên.

"Nhiên Bảo, con không có việc gì chứ!" Lâm Nhã An vội giữ lấy con gái mà hỏi. Giọng bà hơi run, dường như đang hoảng loạn.

"Con không." Hắc Ly lắc đầu: "Sao vậy mẹ?"

"Đều tại mẹ ấy." Lâm Tử Hạo nhăn mặt: "Tự dưng lại linh cảm gì mà điềm gở, gì mà chuyện xấu sắp xảy ra. Hại em còn chưa được ăn no đã bị lôi tới đây."

Hắc Ly nghe em trai nói, đại khái đã hiểu ra đang có chuyện gì. Cô liền phì cười một tiếng, đến bên khoác tay Lâm Nhã An: "Mẹ, hay là tiện thể mẹ vào chơi vào bà nội một lát."

"..."

Lâm Nhã An còn chưa kịp đáp thì đã bị Hắc Ly kéo vào trong. Lâm Tử Hạo cũng bước theo sau.

Vừa thấy Lâm Nhã An, tới lượt lão phu nhân và Vu Kính Trung ngạc nhiên, hỏi tại sao bà đến đây. Hắc Ly lặp lại lời Lâm Tử Hạo một lần nữa.

"Haha, con lo lắng quá rồi Nhã An!" Lão phu nhân vui vẻ kéo Lâm Nhã An ngồi xuống bên mình: "Có bà già này, kẻ nào dám lớn gan làm hại Nhiên Nhiên chứ!"

Lâm Nhã An mỉm cười ôn hòa. Nhưng nỗi lo trong lòng bà vẫn chưa tan đi, thậm chí càng ngày càng lớn hơn...

"A!"

"Em sao thế, Tiểu Kỳ?"

Đang ngồi một bên nghe người lớn nói chuyện, Vu An Kỳ bất ngờ ôm ngực, khẽ kêu lên một tiếng. Hắc Ly trông thấy, vẻ mặt lo lắng hỏi.

An Kỳ nhăn mặt, dường như là vì đau. Cô ấy lắc đầu: "Em không biết. Tự dưng thấy ngực trái khó chịu quá! Hơn nữa, em nghe có tiếng Tiểu Tình đang gọi em..."

Ngực trái khó chịu? Tiểu Tình đang gọi?

Trong khi Hắc Ly còn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, thì...

"Oe! Oe! Oe!"

Vu An Niên vốn đang ngủ ngon trên tay thím Lan đột nhiên mở miệng bật khóc. Tiếng khóc lớn đến mức Lâm Tử Hạo ngồi chơi game cũng bị doạ cho giật mình, tí thì làm rơi điện thoại. Thấy tiểu thiếu gia như vậy, thím Lan gấp gáp bế thằng bé đứng dậy dỗ dành.

Không ăn thua.

Vu An Niên chẳng những không nín mà còn khóc to hơn.

"Liệu có phải nó đói rồi chăng?" Lão phu nhân Triệu Bích Lệ nghi hoặc.

"Không phải đâu, lão phu nhân. Niên thiếu gia chỉ mới ăn thôi. Cậu ấy chưa thể đói nhanh thế được." Thím Lan vừa dỗ vừa đáp.

"Oeee! Oeee! Oeee!"

Tiểu thiếu gia Vu An Niên rõ ràng đang mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh. Cậu bé quơ hai tay nhỏ lung tung, từ khóc chuyển thành gào, dùng sức mà gào lên.

Lúc này, Lâm Nhã An hết nhìn Vu An Niên khóc lóc rồi lại nhìn sang Vu An Kỳ nhăn mặt ôm ngực. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, bà liền quay sang Vu Kính Trung, bảo ông: "Anh à, anh mau gọi cho An Tình đi!"

"Hả?" Lời đề nghị đột ngột của vợ cũ khiến Vu Kính Trung cảm thấy khó hiểu: "Gọi cho con bé làm gì..."

"Nhanh đi!" Lâm Nhã An gắt lên.

"À, được. Được..." Vu Kính Trung bị thái độ gấp gáp của bà doạ sợ, vội vàng rút điện thoại ra.

Bản thân Lâm Nhã An cũng mau chóng liên lạc với người hộ sĩ mà mình thuê.

Con chim sẻ lao vào kính rồi chết tươi sáng nay cùng với linh cảm của bà rõ ràng là dấu hiệu của điềm gở.

Ban đầu, Lâm Nhã An lo cho Hắc Ly nên chạy vội đến Vu gia kiểm tra. Rõ ràng con gái không sao nhưng cảm giác kia vẫn chưa biến mất. Sao bà lại không đoán ra An Tình cơ chứ?

Vu Kính Trung và Lâm Nhã An, hai người bốn mắt nhìn nhau cùng chung một ý nghĩ.

Không liên lạc được.

Đến lúc này, chính Vu Kính Trung cũng cảm thấy con gái đang gặp chuyện chẳng lành. Ông tiếp tục lướt danh bạ, gọi vào số của người tài xế. Thế nhưng, trả lại ông vẫn là một tràng dài những tiếng tút tút vô hồn.

Lòng Vu Kính Trung bắt đầu rối như tơ vò, sợ hãi, thậm chí hoảng loạn. Ngay khi ông định gọi cho con gái thêm lần nữa thì một số lạ lại gọi đến máy của ông.

Vu Kính Trung lập tức ấn nghe, đầu giây bên kia liền truyền tới một giọng nói: "Vu tiên sinh, tôi là cảnh sát."

Hai từ cảnh sát vừa lọt vào tai đã khiến Vu Kính Trung lo lắng, tim cũng đập thình thịch. Ông cố chấn tĩnh bản thân, nhỏ giọng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Đồng chí cảnh sát, anh gọi tôi có chuyện gì vậy?"

Người bên kia ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng vẫn đáp: "Vu tiên sinh, tôi muốn thông báo cho ngài một việc. Là về con gái của ngài. Trên đường ra sân bay, cô bé đã gặp phải tai nạn giao thông."

(Miêu: Nghiệp đến! Nghiệp đến! Đoán xem ai giở trò nèo?)

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...