Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Miêu Miêu

Chương 110

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thần sắc Tất Thanh lúc này như rơi từ trên mây xuống một hố băng lạnh lẽo.

Nhưng sự thực bày ra trước mắt, tôi không thể giải thích, chỉ đành xách túi đồ vừa mua, cúi lưng:

“Mai tôi sẽ tới trả tiền…” Sau đó khó nhọc đi tới bên Ngao Vân.

“Hay để anh trả cho em nhé?” Ngao Vân đưa tay ra xách túi đồ, ấn bó hoa vàotay tôi, sau đó như cười như không, nhìn Tất Thanh, không biết có phảilà vì ảo giác của tôi hay không mà tôi cảm thấy giọng điệu khách khí của anh hôm nay có chút gì đó như giễu cợt và địch ý. Tôi cảm thấy như thểbị bắt quả tang ngoại tình, bỗng dưng thấy thật căng thẳng. Thế là vộivàng kéo anh định đi lên lầu:

“Đồ em mua em tự trả, hơn nữa anh chuyên dùng thẻ, có tiền mặt không?”

Ngao Vân không trả lời, anh đột ngột nắm tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đứng ngay trên con đường đông đúc người qua người lại, ngay trước mặt TấtThanh, hôn lên môi tôi. Không phải trước đây anh chưa từng hôn tôi,nhưng chưa bao giờ thô bạo như vậy, cứ như thể đang tuyên bố quyền sởhữu của mình, khiến tôi trở tay không kịp.

Vội vã đẩy anh ra,trước ánh mắt oán trách của tôi, anh chỉ cười cười so vai, sau đó cùngtôi đi lên lầu. Tôi len lén quay đầu lại nhìn Tất Thanh. Anh vẫn khôngrời đi, chỉ thẫn thờ đứng ở cửa bệnh viện thú cưng nhìn tôi, ánh mắttuyệt vọng ấy khiến tim tôi đau nhói, một lúc lâu sau mới thở bìnhthường được.

Tôi hiểu mình đã không còn đường lui nữa rồi.

“Lần này em phải là của anh.” Ngao Vân hình như đang lẩm bẩm một mình, siếtchặt tay, sự kiên quyết ấy khiến các khớp xương tôi đau âm ỉ, và cũng sợ hãi, thế nên không lên tiếng từ chối.

Khi mở cửa thì cửa phòngHoa Dung ở đối diện cũng mở ra, cô nhìn thấy Ngao Vân thì bất giác khựng lại, rồi lập tức lịch sự chào anh, Ngao Vân chỉ trả lời đơn giản, không để ý tới cô, còn tôi thì đang buồn nên cũng chẳng nói gì.

Vàophòng, tôi cất chậu cát cho mèo đi, rồi lấy một hộp đồ ăn cho mèo, đitìm dụng cụ mở để cho Tiểu Hắc ăn, Ngao Vân thì xách nó lên, ngắm nghíamột lúc lâu, cười nói:

“Con mèo này đẹp trai thật đấy, hình như gặp ở đâu đó rồi.”

Tiểu Hắc cào lên tay anh và gầm gừ rên rỉ.

Ngao Vân tránh rất nhanh, tránh được đòn tấn công của nó. Tôi thấy anh bắtnạt Tiểu Hắc thì tỏ vẻ không vui, lập tức ngăn anh lại. Anh cười nói:

“Không sao, con mèo này không thích ăn đồ hộp đâu, em đừng bận tâm nữa.”

“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Tôi thực sự rất phẫn nộ với sự vô lễ của anh bannãy, thế là trách anh, “Sao anh lại làm chuyện đó trên đường… để ngườiquen nhìn thấy chẳng ra sao cả.”

“Thế nào là chuyện đó? Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, có gì đâu mà sợ, rất nhiều cặp tình nhân đều làm như thế.” Ngao Vân thản nhiên nói, “Đồ ở viện thú cưng bên kia không tốt, sau này đừng tới nữa, anh mua đồ ăn mèo nhậpkhẩu cho em.”

“Ở đó gần! Nuôi mèo cũng không cần phiền phức nhưthế.” Tôi phản bác, rồi tò mò hỏi, “Vì sao anh giống bác sĩ Tất thế? Cóphải có quan hệ gì không?”

“Không quan hệ gì cả.” Ngao Vân lập tức trả lời. “Chẳng nhẽ em cho rằng cha anh có con riêng ở ngoài?”

“Hả… em không có ý này.” Tôi vội lắc đầu phủ nhận cái câu hỏi vô duyên này.

Tiểu Hắc vẫn nằm trên tay Ngao Vân cào cấu, mấy vết xước đã rớm máu, tôithấy thế vội vàng đón lấy nó, Ngao Vân không còn giận nữa, lạnh lùng nói với Tiểu Hắc:

“Con mèo này đúng là đồ nghịch ngợm, chắc chắn là một phiền phức lớn, hay là vứt nó đi.”

“Con mèo đáng yêu như thế mà vứt đi, với lại em nuôi chứ có phải anh nuôi đâu.” Tôi hơi giận.

“Phải phải, em nói đúng.” Ngao Vân ngẩng đầu lên, rồi lại cười, đề nghị, “Mèo đực nghịch lắm, hay là thiến nó đi, không có sau này lại gây chuyện.”

Tiểu Hắc lập tức rùng mình, ngoan ngoãn hạ móng vuốt xuống, không còn khua khoắng lung tung nữa.

Trên mạng cũng khuyến khích thiến mèo hoang để chúng không đẻ rơi đẻ vãi nên tôi cũng thấy lời Ngao Vân nói khá có lý, bèn trầm tư suy nghĩ. TiểuHắc thấy tôi do dự thì kêu “meo meo”, tiếng kêu nghe thật thê lương, vàcũng tràn đầy sự sợ hãi.

Tôi thấy nó đáng thương thì tạm thời bỏqua ý định này, quyết định chờ nó “dậy thì” xong rồi tính. Đang định dạy nó sử dụng nhà vệ sinh thì Ngao Vân túm lấy nó ném vào phòng tắm, chặnmột chiếc bàn ở bên ngoài rồi nheo mắt cười với tôi:

“Dùng chậucát chi bằng dạy nó dùng nhà vệ sinh, cách tốt nhất để huấn luyện chómèo biết đi vệ sinh đúng chỗ là nhốt trong nhà vệ sinh mấy ngày.”

Tiểu Hắc cào cửa, hình như rất bất mãn. Ngao Vân thì hằn học nói:

“Nếu nó còn không nghe lời thì mang đi thiến luôn!” Lập tức, trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh gì nữa.

Thế là tôi lập tức đề nghị sau này nuôi một đàn mèo ở nhà, anh cười cười đồng ý.

“Anh đói chưa?” Sau khi hai người đều bình tĩnh lại, tôi đi vào bếp, nhìnsang bệnh viện thú cưng, ánh đèn trong bệnh viện đã tắt, chắc là TấtThanh đã ra về, lưu luyến nhìn ban công một lúc lâu, ngơ ngẩn rất lâu,rồi tôi mở tủ lạnh ra tìm thức ăn, định dùng việc khác để phân tâm bớtđi. “Có muốn em làm gì cho anh ăn không?”

Ngao Vân lại gần, ôm tôi từ sau lưng:

“Anh không muốn ăn gì cả.”

“Thế… chúng ta xem phim nhé? Em down rất nhiều phim hoạt hình hay…” Hơi thởnóng hổi của anh vấn vít sau gáy tôi, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liếm lên vành tai tôi, cảm giác nhồn nhột như bị điện giật.

“Anh cũngkhông thích xem phim hoạt hình.” Ngao Vân vòng tay quanh eo tôi, nhữngngón tay thuôn dài luồn vào chiếc áo phông rộng rãi, chạm lên da tôi,nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường một chút, nên những chỗanh chạm vào rùng mình vì lạnh.

“Đừng sờ lung tung, nhột.” Tôiluống cuống đẩy anh ra, chỉnh lại y phục, lao tới chỗ máy nước, lấy mộtcái cốc giấy ra, rót đầy nước rồi đưa cho anh, không dám nhìn vào ánhmắt đầy dục vọng của anh, lắp bắp nói, “Hay là… anh uống ít nước lạnhđi.”

Ngao Vân đón lấy cái cốc giấy, đặt lên bàn, bước từng bướcvề phía tôi. Tôi vội vàng lùi lại, cho tới khi áp sát vào góc tường, sợhãi cúi đầu xuống không dám nhìn anh.

“Sao lại sợ?” Giọng Ngao Vân khàn khàn, “Có gì phải sợ sao? Chẳng nhẽ là sợ anh? Sợ anh cái gì?”

“Không phải.” Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn run rẩy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 110
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...