Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 121

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vậy mà, Kiều Trân còn chủ động xích lại gần anh, cơ thể mềm mại gần như áp sát vào cánh tay anh, khe khẽ rên rỉ:

"Ưm, Tần Dực Trì..."

Tỉnh rồi sao?

Tần Dực Trì hơi cúi đầu, nhưng cô gái vẫn nhắm mắt, dường như vẫn đang say ngủ.

Cô như đang gặp phải ác mộng, hàng mi khẽ rung, lông mày nhíu lại, giọng nói đầy ấm ức và tội nghiệp:

"Không... tớ không muốn."

Tần Dực Trì đặt vai mình làm điểm tựa cho đầu cô, khuôn mặt hiện lên sự nghiêm trọng, giọng nói dịu dàng trấn an: "Tớ ở đây, đừng sợ."

"Tớ sợ." Má Kiều Trân ửng lên một lớp hồng nhạt.

Giọng cô càng thêm đáng thương, như thể vừa trải qua điều gì đó rất đau đớn, thì thầm: "To quá rồi..."

Tần Dực Trì: ?

Trong mắt anh hiện lên vẻ khó tin, suy nghĩ bất giác trôi dạt đến những điều kín đáo, khiến toàn thân anh nóng bừng khó chịu.

Không thể nào.

Kiều Trân thuần khiết như vậy, làm sao cô có thể mơ thấy những thứ như thế... chắc chắn là anh nghĩ quá rồi.

Tần Dực Trì chầm chậm thở ra một hơi.

Nhìn thấy Kiều Trân sắp tỉnh lại, anh suy nghĩ một lúc rồi từ từ nhắm mắt.

Chương trình giao thừa trên tivi chuyển từ tiết mục này sang tiết mục khác, giờ là phần biểu diễn của ba, bốn nữ diễn viên nổi tiếng.

Kiều Trân đột nhiên bừng tỉnh—

Cô mở mắt ra, nhận thấy bên cạnh có thứ gì đó đang áp sát vào, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Dực Trì ngồi ngay đó.

Lúc trước hai người hình như đâu có ngồi gần thế này?

Kiều Trân phản xạ lập tức dịch ra xa, hơi thở trở nên gấp gáp, đầu óc rối bời, đưa tay lên che mặt.

Cô lại mơ thấy những hình ảnh của kiếp trước với Tần Dực Trì.

Ôi trời ơi, thật là xấu hổ quá đi...

May mà Tần Dực Trì không mơ thấy gì, nếu không thì xấu hổ lắm.

Kiều Trân đầu óc mơ màng, quay đầu lén lút quan sát anh.

Tần Dực Trì nhắm mắt, đầu hơi nghiêng về phía cô, hơi thở đều đặn, trông như đã ngủ rồi.

Khi anh nhắm mắt, cả người bớt đi vài phần khí chất ngạo mạn, lại trở nên cô đơn và lẻ loi hơn.

Giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.

Kiều Trân ngây ra, đến chính cô cũng không hiểu tại sao, cơ thể không tự chủ được mà trở lại vị trí cũ, dựa sát vào anh.

Cô chủ động dùng bờ vai mình để làm điểm tựa cho đầu Tần Dực Trì, khi anh sắp ngã xuống.

Cơ thể chàng trai khẽ cứng lại, một lát sau, nhịp thở đều đặn trở lại.

Cho đến khi cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tần Dực Trì phả vào cổ, lan tỏa khắp cơ thể, Kiều Trân mới đột nhiên tỉnh táo.

Không phải, rốt cuộc cô đang làm gì thế này...

Nhưng bây giờ mà rời đi thì không kịp nữa, sẽ làm anh thức dậy mất.

Kiều Trân mím môi, chịu đựng sức nặng không đáng có, chẳng bao lâu sau, cánh tay phải của cô đã tê rần.

Nhưng cô không dám cử động.

Hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Kiều Trân kiên định nhìn về phía tivi, ánh mắt ngay thẳng và nghiêm túc, như đang nhìn vào một nghi thức quan trọng.

Nhưng thực ra, cô chẳng nhìn thấy gì từ chương trình trên tivi, đầu óc chỉ toàn là những mớ hỗn độn.

Cô cũng không nhận ra nụ cười khẽ khàng xuất hiện trên môi Tần Dực Trì trong bóng tối…

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa lốp đốp, Tần Dực Trì mới mở mắt, ngồi thẳng dậy:

"Kiều Trân."

Kiều Trân vừa ngẩng đầu nhìn anh, vừa xoa xoa bờ vai đang ê ẩm: "Hử?"

Chương trình giao thừa trên tivi đã bước vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng, tất cả khách mời trên sân khấu cùng nhau hô vang:

"3! 2! 1..."

Đồng thời, giọng nói của Tần Dực Trì vang lên bên tai cô: "Chúc mừng năm mới."

Tim Kiều Trân đập loạn nhịp, cô mỉm cười: "Ừ, chúc mừng năm mới!"

Tuyết rơi lả tả, pháo hoa bừng nở. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, bầu không khí trở nên mờ ảo và lãng mạn.

Mùa đông, có lẽ cũng có thể ấm áp như thế này.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Kiều Trân ngoan ngoãn bò lên bệ cửa sổ, phấn khích chỉ tay vào những chùm pháo hoa trên bầu trời: "Tần Dực Trì, cậu nhìn kìa!"

Trong đôi mắt của cô gái phản chiếu hình ảnh pháo hoa rực rỡ.

Tần Dực Trì đứng ngay bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm: "Ừ, tớ thấy rồi."

Pháo hoa lộng lẫy, ánh sáng chói lọi, dường như đã biến đêm đen thành ban ngày, âm thanh "lốp đốp" vang dội đến chói tai.

Tim Kiều Trân cũng theo đó mà đập điên cuồng.

Những năm sau này, năm nào cô cũng muốn đón giao thừa cùng Tần Dực Trì…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 121
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...