Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 95

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vũ Văn Kiếm đã uống chút rượu, say mèm, mọi lời trong lòng đều thốt ra hết:

"Sao nào, dù gì mày cũng không đáp lại cô ấy, không để tâm đến cô ấy, nhưng tao sẵn lòng cho cô ấy danh phận! Cho tao chơi đùa một chút thì có gì sai?"

Chơi đùa...

Trái tim Kỷ Hiến thắt lại, một cảm giác sợ hãi ập đến.

Anh đưa tay bóp cổ Vũ Văn Kiếm, năm ngón tay siết chặt, dường như thực sự có ý định bóp c.h.ế.t hắn ta.

Kỷ Hiến siết chặt nắm đấm, tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt Vũ Văn Kiếm, giọng nói lạnh lùng băng giá:

"Tao sẽ bàn với bố mày, để mày cút ra nước ngoài."

Không thể không thừa nhận, lúc này Kỷ Hiến cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì cô không sao.

Nếu không, việc Vũ Văn Kiếm bị đuổi ra khỏi nước chỉ là chuyện nhỏ.

"Aaa——" Vũ Văn Kiếm bị bóp cổ đến không thở nổi, toàn thân chìm trong cảm giác ngạt thở.

Xương cốt của hắn ta gần như rã rời, đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, ngã nhào trên mặt đất, mặt mày đầm đìa máu.

Hàng chục năm đè nén và uất hận, hòa cùng với rượu cồn đậm đặc, bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Vũ Văn Kiếm quyết định chơi bài ngửa, đột nhiên nở một nụ cười quái dị, giọng nói chói tai:

"Kỷ Hiến, mày bị rối loạn cảm xúc, mày đúng là một thằng khốn!"

"Mày là kẻ dung túng cho bọn tao hạ nhục và chế giễu Kiều Trân, cũng chính mày là kẻ giữ Kiều Trân trong tầm ngắm mà không hề đáp lại. Hứ, bây giờ mày còn giả vờ si tình làm gì?"

Nghe vậy, Kỷ Hiến như rơi vào hố băng, biểu cảm trên khuôn mặt anh hoàn toàn cứng đờ.

Đúng vậy, thái độ của anh quyết định thái độ của những người xung quanh.

Anh đã dung túng cho những người xung quanh hạ thấp Kiều Trân, chế giễu cô, thậm chí còn cao ngạo quan sát biểu cảm của cô, chứng kiến tận mắt cô buồn bã, thất vọng, và khổ sở...

Nhưng dù sao đi nữa, Kiều Trân vẫn luôn theo đuổi anh bằng tình yêu tràn đầy.

Vì sợ mất mát và bị lừa dối, nên anh phải xác định, phải thử đi thử lại xem Kiều Trân có thực sự yêu anh hay không, nên mới nhiều lần lạnh nhạt với cô.

Nhưng có lẽ—

Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ đến cảm giác của Kiều Trân.

Cô có buồn vì những lời chế giễu ấy không? Có tiêu tan lòng tự tin và nhiệt huyết của mình không? Có ngồi lặng lẽ khóc thầm trong góc tối không?

Thật sự, anh chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa từng quan tâm.

Vũ Văn Kiếm cười điên cuồng, tinh thần hoảng loạn, từng lời thốt ra đều chứa đựng sự phẫn nộ:

"Từ nhỏ đến lớn, mày luôn muốn mọi người vây quanh, nâng niu mày, nhưng hãy nhìn lại xem, mày chẳng có một người bạn thật lòng nào cả, chẳng ai thực sự quan tâm mày! Nếu không phải vì danh phận của mày là thiếu gia nhà họ Kỷ, thì ai thèm để ý đến mày?!!"

Đêm tối tĩnh mịch, ngay cả tiếng gió thổi cũng trở nên rõ ràng hơn, lạnh thấu xương.

Lời nói của Vũ Văn Kiếm vang vọng rõ mồn một, như một chiếc loa phóng thanh không ngừng phóng đại bên tai, xâm nhập vào tâm trí.

Kỷ Hiến khép hờ đôi mắt đang đỏ lên, sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt anh ngày càng nghiêm nghị: "Kiều Trân thích tao, cô ấy chân thành."

Nhưng Vũ Văn Kiếm đã nhìn thấu tất cả, giễu cợt: "Thì sao chứ, nhưng bây giờ cô ấy không cần mày nữa rồi."

Kỷ Hiến lập tức phản bác, giọng điệu đầy cố chấp: "Không thể nào!"

Chỉ có chuyện anh không cần Kiều Trân, chứ sao Kiều Trân có thể không cần anh?

Trong lòng Kỷ Hiến bỗng dâng lên một cảm giác chua xót không rõ nguyên do. Anh lặng lẽ bước đi, bóng lưng bị bóng đêm đen kịt nuốt chửng từng chút một.

Giống như một ngọn núi băng ngàn năm, trong cơn gió lạnh, bóng anh dài ra, trở nên cô đơn và lạc lõng vô cùng.

"Hít..."

Cơn đau đầu của Kỷ Hiến càng lúc càng dữ dội, anh hít một hơi lạnh, trán đổ mồ hôi, yếu ớt dựa vào tường, khuôn mặt trắng bệch.

Một khoảnh khắc, trời đất quay cuồng.

Những ký ức từ kiếp trước tràn vào tâm trí, xâm chiếm từng ngóc ngách trong não anh:

Kiều Trân đã đi theo anh suốt bảy năm, dù khi tập đoàn Kỷ Thị gặp khủng hoảng nghiêm trọng, đứng bên bờ vực phá sản, cô vẫn không rời đi, vẫn luôn đầy hy vọng mà ở bên anh...

Những hình ảnh ấy lướt qua trong đầu anh như một cuộn phim chậm, đột ngột dừng lại, không biết sau đó sẽ ra sao.

Đây có phải là một phần ký ức của kiếp trước... không?

Ánh mắt của Kỷ Hiến hiện lên vài phần không tin, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.

Bất giác, sắc mặt lạnh lùng của anh dần tan chảy, những lo lắng và hoảng sợ ban đầu cũng dần biến mất.

Kiếp trước, Kiều Trân đã theo anh suốt ngần ấy năm, trái tim và tâm trí cô đều hướng về anh, sao có thể dễ dàng rời bỏ...

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Kỷ Hiến mím chặt đôi môi mỏng, trong mắt tích tụ những tầng mây đen.

Anh tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng anh thử thách, lần cuối cùng anh kiểm tra.

Chỉ cần Kiều Trân chịu ngoan ngoãn quay về, chịu chủ động cúi đầu nhận lỗi, anh sẽ tha thứ cho cô, đồng ý với cô...

1 giờ 30 sáng.

Kiều Trân lại mơ thấy cảnh bị bỏ rơi ở vùng quê khi còn nhỏ, bị bà ngoại nhốt trong căn phòng tối.

Cô đột ngột mở mắt, hít thở sâu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 95
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...