Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hữu Phỉ

Chương 29

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trương Thần Phi bề ngoài thô kệch bề trong tinh tế, nheo mắt nhìn bóng Xung Tiêu Tử, chợt thấp giọng nói:

- Vị tiền bối thế hệ chữ Xung này giỏi như vậy, so với gia mẫu,

không, dù so với... cũng không kém bao nhiêu, sao lại giống chúng ta, dễ dàng bị kẻ gian bắt giữ?

Hắn hơi dừng lại ở giữa, lược bớt tên một người nhưng trong lòng Chu Phỉ nhạy bén, cảm thấy người mà Trương Thần Phi không nói kia chính là Lý Cẩn Dung.

“Ôn Nhu Tán” là thuốc ngựa, dược tính không nhỏ, nhưng nếu nội

công một người cao đến trình độ nhất định, nghe nói có thể tạm thời áp

chế.

Dù chỉ có thể kéo dài chốc lát, chuyện khác không làm được, chẳng lẽ không chạy được sao?

Ánh mắt Tạ Doãn lóe lên, hắn ở đâu cũng là nhân vật dẫn đường,

cảm giác phương hướng rất tốt, vừa nhìn là thấy hướng đi của Xung Tiêu

Tử chính là Nhạc Dương, chắc tối qua lão đạo sĩ nghe được hắn và Trương

Thần Phi tán gẫu, biết Hoắc gia bảo có thể gặp nguy hiểm nên cố ý chạy

tới. Không ít người ở đây đều là vì Hoắc gia bảo mới bị Mộc Tiểu Kiều

bắt giam, dù trước đây từng có giao tình thì bây giờ e đều đã tan thành

mây khói, Xung Tiêu Tử có lẽ sợ trong lòng người khác không thoải mái

nên không nói rõ mà chỉ nói là “việc riêng”.

- Đồng hành một quãng mà thôi, đi, chúng ta cũng đừng dây dưa nữa.

Tạ Doãn nói, liếc nhìn Chu Phỉ, nàng đang cau mày, mắt to trừng

mắt nhỏ với quyển “Đạo đức kinh” trong tay, hắn bèn vỗ vai nàng căn dặn:

- Cất giữ cẩn thận.

Chu Phỉ ù ù cạc cạc cất vào, không biết có phải mình quá vô học

khiến lão tiền bối nhìn không nổi nên trước khi đi mới vứt cho nàng một

quyển sách đọc hay không.

Nàng thầm nghĩ: “Thế thì cho mình “Đạo đức kinh” làm gì? Cho một quyển “Tam tự kinh” (1) còn tạm được”.

(1) Tam tự kinh: sách học chữ Hán vỡ lòng, gồm những câu 3 chữ đơn giản.

Thể lực mọi người cơ bản đã khôi phục bảy tám phần, bước chân

nhanh hơn không ít, mặt trời chưa lên tới đỉnh đầu, họ đã tới Hoa Dung.

Hoa Dung không được xem là rất phồn hoa nhưng tốt xấu gì cũng có người ở có khách điếm, với đám người họ mà nói, quả thực là hưởng thụ.

Hoa Dung có trạm ngầm của 48 trại, đây cũng là lý do khi Tạ Doãn đề nghị đi hướng này, Trương Thần Phi vô cùng tán thành, có trạm ngầm

thì không lo trong túi thiếu tiền, đồng thời cũng tiện truyền tin tức.

Chu Phỉ thấy một nam tử trung niên nhỏ gầy đến khách điếm họ

đặt chân, cung kính gặp mặt Ngô phu nhân, người nọ tuy mặt mày vàng vọt

nhưng con ngươi linh động, thoạt nhìn rất khôn khéo, vội vã đến một

chuyến rồi cáo từ, nói là muốn đi đặt mua ngựa và xe cho họ.

Chu Phỉ cuối cùng cũng vớ được một bữa cơm nóng và y phục sạch

sẽ để tắm rửa, cực kỳ cảm động, nàng ăn no căng rồi về phòng lau rửa

thay y phục, sạch sẽ thoải mái từ trong ra ngoài, nằm lăn hai vòng trên

giường trong phòng, nghe thấy xương cốt toàn thân đều đang kêu cọt kẹt

cọt kẹt, thế mới biết xuống núi đúng là chuyện khổ sai, không hề tốt đẹp chút nào.

Lăn một hồi, Chu Phỉ lấy quyển sách mà đạo sĩ kỳ quái đưa cho

nàng, vốn định mở ra tìm hiểu một lát, không ngờ chưa đọc được hai câu

thì như bị trúng thuốc mê, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Chu Phỉ mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tạ Doãn đã cạo sạch râu ria, thay y phục mới, không biết kiếm từ đâu ra một chiếc quạt, cầm trong tay vô cùng đỏm dáng, bất cứ lúc nào

cũng có thể ra ngoài giả làm công tử đi lừa bịp.

Cửa phòng mở ra, hắn thấy Chu Phỉ với dáng vẻ vừa tỉnh ngủ,

gương mặt luôn tái nhợt hơi đỏ ửng hiếm thấy, toàn thân trông vô cùng

mềm mại. Ánh mắt Tạ Doãn quét qua người nàng không chút dấu vết, nhất

thời ngay cả giọng nói cũng dịu hơn vài phần, hỏi:

- Ta thấy Trương huynh vừa phái người truyền tin đi rồi, các cô mấy ngày nay sẽ về sao?

Chu Phỉ dụi dụi mắt:

- Bọn ta ra ngoài là để đón nhóm Thần Phi sư huynh và Ngô phu

nhân, bây giờ đón được người rồi thì cũng nên trở về___chỉ là không biết tên khốn Lý Thịnh mắc ôn đó có tự lăn về hay không.

Tạ Doãn:

- ...

Đúng là thế gian nhiều nỗi hận____hải đường không hương thơm, tường vi nhiều gai nhọn, mỹ nhân là một đại thổ phỉ!

Cô nương này nếu là một người câm thì tốt biết mấy?

Tạ Doãn hận xong, quét sạch sành sanh giọng điệu nhỏ nhẹ dịu

dàng của mình, dựa vào cửa rất không có hình tượng, cà lơ phất phơ hỏi:

- Vậy ta không thể đồng hành với các cô rồi, cô nói xem nếu lần

sau ta trực tiếp đưa đao tới 48 trại các cô thì có bị mẹ cô đánh ra

ngoài không?

Chu Phỉ nói:

- Không tới mức đó, dù sao ta cũng đâu có người cha thứ hai cho ngươi lừa gạt.

Tạ Doãn bị nàng làm nghẹn họng, nhất thời dở khóc dở cười.

Chu Phỉ nghĩ tới gì đó, bèn hỏi:

- Nè, Tạ đại ca, khinh công ngươi tốt như vậy, tại sao những thứ khác đều dốt đặc thế?

Đầu mày Tạ Doãn nhướng lên:

- Ai nói ta không biết gì hết? Ta biết rèn sắt đúc kiếm, còn biết...

Chu Phỉ nói:

- Hát tiểu khúc.

- Ôi, cô không có kiến thức – Tạ Doãn rung đùi đắc ý nói – có

câu “châu ngọc thịnh thế, khúc hát loạn thế”, thế đạo càng gian khổ thì

mấy thứ hí khúc và thoại bản càng hái ra tiền, tốt hơn đúc kiếm

nhiều___khó khăn lắm mới đúc ra được một binh khí tốt mà cố chủ chết

rồi, biết nói lý với ai đây? Còn võ công ý mà, ta lại không muốn xưng bá thiên hạ, đủ dùng là được.

Chu Phỉ bây giờ mới biết, hắn gọi thứ công phu mèo quào gặp

chuyện chỉ biết chạy của mình là “đủ dùng”, nàng triệt để bái phục chí

cầu tiến của hắn.

- Được rồi, không nhiều lời với cô nữa, lúc đến ta thấy bên kia

có một tiệm cầm đồ, ta đi xem xem có món binh khí nào tiện tay cô không, đền tạm cho cô thanh bị gãy trong sơn cốc, cô dùng đỡ trên đường về

nhà.

Tạ Doãn nói rồi phe phẩy chiếc quạt, huýt một làn điệu dân gian, nhàn nhã bước đi.

Chu Phỉ cảm thấy ở chung với người này thời gian dài chắc chắn

sẽ tâm rộng như biển cả, ngay cả nàng cũng muốn ngâm nga hát hai câu.

Lúc này, cửa phòng sát vách “ken két” mở ra, Ngô Sở Sở vẻ mặt

đau đớn vịn vào khung cửa, hình như hơi đứng không vững, toát mồ hôi

lạnh kêu:

- Chu... Chu cô nương.

Chu Phỉ sững sờ:

- Cô sao thế?

Ngô Sở Sở nhịn thật lâu, nhịn đến mức mặt mày xanh xao, tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- Chuyện đó...

Chu Phỉ:

- Chuyện nào?

Tiếp đó, nàng thấy Ngô Sở Sở đứng hơi không vững, một tay đặt trên bụng thì mới hiểu ra:

- Chuyện, chuyện đó à, cô... bị... ừm, đau bụng hả?

Kinh nguyệt thiếu nữ vốn rất dễ loạn, Ngô Sở Sở bị nhốt trong

thạch lao ẩm ướt âm u lâu như vậy, nếu là một người khỏe mạnh cao lớn

thô kệch thì cũng thôi, nhưng nàng ấy vốn hay lo hay nghĩ, thể chất suy

nhược, không bị bệnh tật gì mới là lạ.

Nói tới chuyện này, Chu Phỉ rất khó dũng mãnh như ban nãy mà hơi tay chân luống cuống, nhìn đông nhìn tây, nhỏ giọng hỏi giống như trộm

cướp:

- Vậy làm sao đây? Hay... hay là hỏi mẹ cô?

Ngô Sở Sở hình như không nghe thấy, nói:

- Mẹ bị phong hàn, đã uống thuốc, ngủ rồi.

Giỏi, hóa ra mẫu tử này là một đôi ma bệnh.

Chu Phỉ hoàn toàn không có chủ ý gì về việc này, nhưng đưa mắt

nhìn cả khách điếm cũng chỉ có một mình nàng là nữ, Ngô tiểu thư quả

thực không có người thứ hai để cầu giúp đỡ. Nàng đành kéo Ngô Sở Sở ngồi xuống, áp lòng bàn tay lên lưng nàng ấy, thử vận công đưa ít chân khí

qua_____nàng không dám dùng sức quá mạnh, Ngô Sở Sở chưa từng luyện

công, kinh mạch yếu ớt.

Lòng bàn tay nàng ấm áp, sắc mặt Ngô Sở Sở quả nhiên tốt hơn một chút nhưng qua một lát liền bắt đầu đau lại.

Chu Phỉ thử hai ba lần, phát hiện hễ có hơi ấm là nàng ấy khá lên, không đau nữa, bèn nói:

- Thế này cũng không phải cách, hay là tôi dẫn cô ra ngoài tìm đại phu khám xem sao, lỡ có bệnh gì thì không hay.

Ngô Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ nàng đang khỏe hơn một chút, bèn đi theo Chu Phỉ ra ngoài.

Nữ tử khi nhắc tới những chuyện này luôn vô thức che che giấu

giấu, hai người họ lặng lẽ rời khỏi khách điếm như kẻ trộm, không muốn

bị người khác bắt được truy hỏi, không ngờ vẫn gặp phải Thần Phi sư

huynh đáng ghét.

Trương Thần Phi đương nhiên hỏi:

- Các muội làm gì thế?

Ngô Sở Sở lúng túng không ngẩng nổi đầu lên, Chu Phỉ nghiêm mặt nói bừa:

- Ra ngoài đi dạo.

Trương Thần Phi cau mày nói:

- Tự muội ra ngoài nghịch thì thôi đi, sao còn kéo theo Ngô cô nương?

Chu Phỉ:

- ...

Ngô Sở Sở vội nói:

- Ta, ta cũng muốn đi.

Trương Thần Phi không tiện mở miệng răn dạy nàng ấy điều gì, đành dặn dò:

- Vậy được, chỉ là đừng đi xa, trước khi trời tối nhất định phải trở về.

Hai nữ tử hận không thể lập tức biến mất khỏi mắt hắn, vội vàng

đáp ứng, nhanh chóng đi ra ngoài, chưa đi được hai bước thì Trương Thần

Phi lại gọi:

- Đợi đã, A Phỉ!

Chu Phỉ sụp đổ nói:

- Má Trương.

Ngô Sở Sở phì cười.

Trương Thần Phi lải nhải dặn dò:

- Trên người muội có tiền không? Nè! Huynh hỏi muội đấy, chạy cái gì mà chạy!

Chu Phỉ một tay túm lấy Ngô Sở Sở, phóng như bay ra khỏi khách điếm.

Về sau nàng luôn nghĩ, nếu lúc đó mình không vội vàng như vậy thì tốt rồi.

Tạ Doãn đang lục lọi hàng tồn trong tiệm cầm đồ, cửa tiệm không

lớn, không có gì đáng tiền, phần lớn là y phục và đồ dùng hàng ngày, một ít trang sức châu báu không đẹp lắm, căn bản không có mấy món binh khí, đều là thứ nhìn được không xài được, có lẽ là đồ trang trí của nhà giàu sa sút nào đó.

Hắn nhìn hồi lâu không tìm được thứ hài lòng, bèn khoa tay múa chân với ông chủ, nói:

- Chỗ của ông có thanh đao nào dài cỡ vầy, lưng rất hẹp, lưỡi cực bén không?

- Đao?

Ông chủ quan sát Tạ Doãn một phen, nói:

- Cái này cậu tìm thợ làm đi, chỗ chúng tôi không có, nếu là

kiếm thì còn phổ biến... thứ lỗi ta mạo muội, công tử mua đao làm gì?

Tạ Doãn thản nhiên nói:

- Tặng cho nữ tử.

Ông chủ:

- ...

Ông cảm thấy vị công tử này đành cả đời làm lưu manh rồi.

Bỗng một đội quan binh từ cổng xông tới như bay, tiệm cầm đồ này nằm trên phố xá sầm uất, hai bên có rất nhiều cửa tiệm và người bày

hàng, còn có vài đứa trẻ chơi trên đường, bọn chúng phi ngựa giữa phố,

còn lớn tiếng quát mắng, khung cảnh nhất thời hỗn loạn, tiếng người lớn

chửi bới và tiếng trẻ con khóc lóc đan xen loạn cả lên.

Ông chủ vội sai nhân viên ra ngoài xem có ai bị thương hay không, miệng liên tục nói:

- Tạo nghiệt mà, mấy người này tạo nghiệt mà.

Tạ Doãn chậm rãi cau mày, trong lòng chợt sinh ra linh cảm chẳng lành, không xem đao kiếm nữa, xoay người chạy về phía khách điếm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...