Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hữu Phỉ

Chương 40

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngọn lửa không ngừng lắc lư cũng không ai quản, Minh

Sâm đang lật xem một quyển sách dưới ánh đèn, có điều đôi mắt cậu tuy

đang nhìn sách chằm chằm nhưng đã lâu chưa lật qua trang nào, thường

xuyên nhìn ra ngoài hoặc nghiêng đầu nhìn Tạ Doãn, có chút thấp thỏm bất an.

Một tay Tạ Doãn chống trán ngồi bên cạnh, im lìm như núi, ngủ gật.

Thình lình, cửa gỗ “két” mở ra từ bên ngoài, cơn gió đêm lạnh

như nước nhân đó lọt vào____người tới chính là thị vệ Giáp Thìn bên

người Minh Sâm.

Minh Sâm bật đứng dậy:

- Thế nào?

Giáp Thìn hạ giọng trả lời:

- Thẩm Thiên Khu mang người ra khỏi thành rồi.

Khóe môi Minh Sâm thoáng căng, một lát sau than thở:

- Tam ca dự liệu quả nhiên không sai.

- Không thể nói vậy, đoán mò thôi.

Tạ Doãn không biết đã mở mắt khi nào, giọng hơi khàn, ban nãy

không biết hắn đã mơ giấc mơ gì, có lẽ không phải là giấc mơ quá vui vẻ, mày cau lại, điều này khiến gương mặt tuấn tú có chút tùy tiện của hắn

bỗng thêm ba phần nghiêm nghị trĩu nặng, Tạ Doãn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Mấy con đường quan trọng ra khỏi thành có để lại người không?

Giáp Thìn trả lời đâu ra đấy:

- Thuộc hạ vô năng, không dám đến quá gần họ, nhưng quả thực thấy Thẩm Thiên Khu có để một nhóm người ở lại.

Tạ Doãn gật đầu, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, dường như muốn thư giãn gân cốt, vừa lộ chút dáng vẻ bại hoại vốn có thì chợt nghĩ bên cạnh còn có Minh Sâm, đành rụt cái eo mới duỗi một nửa về, ra vẻ đứng đắn rất

không tình nguyện, hỏi:

- Minh Sâm, thư của đệ khi nào có thể đến Hoắc gia bảo?

Minh Sâm nói:

- Bây giờ chắc sắp tới Nhạc Dương rồi, chân Ất Tỵ khá nhanh. May mà tam ca sớm bảo đệ truyền tin, bằng không với trận chiến bây giờ,

người của đệ e cũng không ra được khỏi thành… Sao tam ca biết Thẩm Thiên Khu muốn đi? Đi rồi còn để người lại?

- Thẩm Thiên Khu và Đồng Khai Dương đêm khuya tập kích Mộc Tiểu

Kiều, vốn tưởng có thể tiêu diệt chân sau của Hoắc gia bảo, sau đó chặt

đứt tiếp viện, tiến thẳng Nhạc Dương, giết Hoắc Liên Đào.

Ngón tay Tạ Doãn vân vê dây cửa sổ, từ tốn nói:

- Không ngờ kẻ hát tiểu khúc Mộc Tiểu Kiều không ngoan ngoãn bó

tay chịu trói, đêm đó, người ta thể hiện hết phong độ ma đầu, mắt thấy

đánh không lại liền quyết đoán kịp thời, đốt sơn nổ cốc, động tĩnh lớn

đến mức ngay cả thỏ cáo ngoài ba mươi dặm đều thi nhau dọn nhà, huống hồ là kẻ có “thiên lý nhãn thuận phong nhĩ” như Hoắc Liên Đào. Hoắc gia

bảo sừng sững mấy đời, không nói vững như thành đồng nhưng một khi Hoắc

Liên Đào có phòng bị, e là Thẩm Thiên Khu cũng không dễ ra tay.

- Chuyện sau lưng Hoắc Liên Đào có chỗ dựa, không chỉ huynh nghĩ được.

Tạ Doãn nhìn Minh Sâm, lộ ra chút nghiêm khắc bình tĩnh, Minh Sâm vô thức cúi đầu, nghe Tạ Doãn nói tiếp:

- Mộc Tiểu Kiều chưa chắc chết, huynh đoán sau đêm đó Thẩm Thiên Khu và Đồng Khai Dương chia hai ngả, Đồng Khai Dương lùng bắt dư nghiệt núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Thẩm Thiên Khu đích thân dẫn người của Tham

Lang, nhưng là tới vì đệ.

Minh Sâm sợ hãi cả kinh.

Tạ Doãn nhìn khuôn mặt chưa hết trẻ con kia, cảm thấy mình có

thể lo lắng đám thiếu niên không biết nặng nhẹ này đến mức một đêm bạc

đầu.

…Tiếc là, tiểu cô nương khiến hắn than thở trước kia đã không còn.

Minh Sâm cau mày nói:

- Người bên cạnh đệ tuy ít nhưng tinh, dù một con sông cũng có thể che giấu, đã ở đây được không ít ngày, không…

Tạ Doãn thở dài, ngắt lời:

- Đệ không ra ngoài nhìn xem, không phát hiện lưu dân chạy nạn

trong thành Hoa Dung nhiều hơn nơi khác sao? Các lão bách tính đều biết

xu lợi tránh hại, sở dĩ họ đều tuôn về bên này là vì nơi này thái bình

hơn nơi khác không ít, đệ nói xem đây là công lao của ai? Chẳng lẽ là

của quan phụ mẫu giá áo túi cơm đó sao? Đệ lập một cái bia ngắm to như

vậy mà còn tưởng mình che giấu không chút sơ hở.

Minh Sâm nghe hắn răn dạy, lập tức như một đứa trẻ gây chuyện, cúi đầu không dám hé răng.

Tạ Doãn nói:

- May mà Cừu Thiên Cơ đánh bậy đánh bạ cứu đệ một lần. Lộc Tồn

đuổi theo người Ngô gia đến đây, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, quấy rối kế hoạch của Thẩm Thiên Khu, bằng không Tham Lang đứng ở trước mặt, chưa

chắc đệ đã nhận ra ông ta____đến lúc đó, đệ xem xem dù có hai Bạch tiên

sinh liệu có bảo vệ đệ nổi không!

Minh Sâm nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Không phải chưa…

Tạ Doãn cười một tiếng:

- Chưa bắt được đệ? Không sai, nhưng đã vây khốn đệ ở đây rồi,

bây giờ ra vào cổng thành là hai tầng cửa, dù có cách phá vòng vây thì

bọn Bạch tiên sinh cũng không để đệ mạo hiểm như vậy____đúng không?

Minh Sâm chắp tay đi mấy bước trong phòng, liếm liếm môi, lại nói năng hùng hồn:

- Vây đệ ở đây có ích lợi gì? Hoắc Liên Đào đâu có giao tình

sinh tử với đệ, đừng nói là vây đệ, dù cho bắt sống đệ, Hoắc Liên Đào

cũng chưa chắc bị kích thích gì. Lúc nãy tam ca cũng nói, Hoắc gia bảo

bây giờ chắc chắn đã canh phòng nghiêm ngặt, mấy năm nay Hoắc gia bảo

chiêu mộ hết các môn phái lớn nhỏ, các cao thủ võ công ở Nam Bắc Động

Đình, ngay cả núi Hoạt Nhân Tử Nhân cũng thành trợ thủ cho họ, nếu họ đã có chuẩn bị thì Thẩm Thiên Khu mang đám chó săn kia đích thân ra trận

có ích lợi gì? Đệ thấy tên Bắc Đẩu đó cũng là phí công, không có gì đáng sợ____vả lại, lá thư huynh bảo đệ viết cho Hoắc Liên Đào kia lời lẽ quá giật gân, Hoắc gia sẽ không để ý tới đâu.

- Ông ta sẽ để ý.

Tạ Doãn chậm rãi nói:

- Vây đệ lại, sau đó tung ra tin tức nói đệ ở trong tay Thẩm

Thiên Khu, Hoắc Liên Đào chưa chắc bị kích thích… Nhưng Chu tiên sinh từ sau khi rút quân khỏi Chung Nam đã để Văn Dục lại, hiện nay vị “Phi

Khanh” tướng quân kia đóng quân ở gần ranh giới Nam Bắc, muốn chạy tới

nơi này, nếu ra roi thúc ngựa chẳng qua chỉ bảy tám ngày, ông ấy là viện binh gần nhất của đệ, nghe được tin tức này, dù biết rõ là bẫy của Thẩm Thiên Khu đi nữa thì vì kiêng kỵ cha đệ, ông ấy ắt sẽ có biểu hiện, bây giờ Nam Bắc đang tạm đình chiến nhưng vô cùng căng thẳng, chỉ cần Văn

Phi Khanh có chút động tĩnh nhỏ nào là Thẩm Thiên Khu sẽ lập tức có lý

do mượn binh, dùng tội “thông đồng với địch phản quốc” san bằng Hoắc gia bảo. Hoắc Liên Đào không sợ vài ba cao thủ nhưng đệ nói xem, ông ta có

sợ đại binh áp sát hay không?

Minh Sâm hồi lâu nói không ra lời:

- Tam ca, không tới mức như vậy chứ…

Tạ Doãn dừng lại, chợt cười nói:

- Không sai, có lẽ không tới mức như vậy, đây đều là huynh đoán, chưa chắc đúng, nhưng lo trước khỏi họa, nếu thật như vậy thì chúng ta

cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất…

Lời hắn vừa dứt, ngoài cửa bỗng có một người đi tới, xanh xao vàng vọt, cúi đầu, chính là “Thẩm Thiên Khu”!

Minh Sâm tức khắc sợ hết hồn, Giáp Thìn không chút nghĩ ngợi rút kiếm chắn trước mặt cậu và Tạ Doãn.

Lúc này, “Thẩm Thiên Khu” lên tiếng nhưng lại là giọng của Bạch tiên sinh:

- Công tử, tam gia, thấy tôi hóa trang thế nào?

Tạ Doãn cười nói:

- Đủ để lấy giả tráo thật.

Minh Sâm ngạc nhiên:

- Bạch sư phụ?

Trên người “Thẩm Thiên Khu” vang lên rắc rắc mấy tiếng, khung

xương cả người lập tức lớn hơn một vòng, trong nháy mắt từ một con ma

bệnh lao trở thành một hán tử cao ráo, ông đưa tay gỡ đi lớp mặt nạ da

người, lộ ra khuôn mặt đoan chính của Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh hỏi:

- Khi nào động thủ?

Tạ Doãn chậm rãi khoanh tay áo:

- Tối nay có thể ra ngoài một vòng, nhưng phải tuyệt đối cẩn thận.

Bạch tiên sinh cao giọng cười, nói “tuân lệnh” rồi ra ngoài, Giáp Thìn vội khom người thi lễ rồi cũng đi theo.

Tạ Doãn nói chuyện khô miệng, bưng chén trà lạnh bên cạnh lên uống một hơi hết sạch, vỗ vỗ vai Minh Sâm, nói:

- Nghỉ ngơi sớm, đừng quá lo lắng, huynh ở đây mà, không sao.

Hắn vừa nói vừa định ra ngoài, Minh Sâm ở phía sau thình lình gọi với theo:

- Tam ca!

Tạ Doãn đứng ở cửa quay đầu lại.

Minh Sâm hỏi:

- Tam ca khổ tâm bố trí, là vì giúp đệ… hay vì giúp vị bằng hữu giang hồ trước mắt không biết đang ẩn nấp nơi nào kia?

Tạ Doãn mặt không đổi sắc nói:

- Người nhà của Ngô Phí tướng quân là những người trung liệt,

lại cùng huynh đồng hành một quãng, đương nhiên phải nghĩ cách cứu giúp, đệ là người thân của huynh, dù có gây ra chuyện lớn bằng trời, huynh

cũng sẽ đứng ra giúp đệ thu dọn, nếu đã có kế sách song toàn thì tại sao không dùng? Đệ đâu phải cô nương xinh đẹp, lần sau đừng hỏi huynh câu

hỏi vô vị vậy nữa.

Minh Sâm bị lời nói không khách sáo của hắn khiến sắc mặt có chút khó coi, vô cùng ủ rũ nói:

- Xin lỗi, gây phiền toái cho tam ca rồi.

Tạ Doãn nhìn cậu chốc lát, than thở:

- Minh Sâm, lúc nhỏ huynh từng bế đệ đấy, mấy năm nay không dám

nói cực kỳ hiểu đệ nhưng cũng hiểu được chút chút… cho nên đừng biểu

diễn cái trò “yếu ớt nhõng nhẽo”, huynh không chơi với đệ đâu.

Minh Sâm đầu tiên là sững sờ, liền sau đó là cười tự giễu, lúc

ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt trẻ con nghịch ngợm gây họa đã mất sạch

sành sanh, nhẹ nhàng nói:

- Tam ca, ở chốn giang hồ cả ngày ăn không ra ăn, uống không ra

uống thì có gì tốt? Mấy năm nay “trong nhà” thực là một lời khó nói hết, các huynh đệ khác không đồng lòng với đệ, phụ thân cũng càng ngày càng… Chỉ có huynh có thể giúp đệ, chỉ cần huynh đồng ý, tương lai dù bảo đệ

chắp tay nhường…

Tạ Doãn khoát tay ngắt lời cậu:

- Minh Sâm công tử, ngôn từ thận trọng.

Minh Sâm không cam lòng, truy hỏi:

- Tam ca, huynh thấy nửa quốc gia rơi vào tay giặc, lẽ nào không hề có suy nghĩ gì sao? Đây vốn là giang sơn nhà mình, hiện tại hai

huynh đệ chúng ta ở nơi này ra ngoài phải cải trang, nói chuyện phải

thận trọng, huynh cam tâm sao?

Tạ Doãn dường như định nói gì đó nhưng lại nuốt vào, nhìn Minh Sâm đầy thâm ý rồi xoay người rời đi.

Trong thành Hoa Dung, bầu không khí không hề nhẹ nhõm chút nào

theo sự rời đi của Thẩm Thiên Khu mà ngược lại càng lúc càng căng thẳng, sau giờ giới nghiêm ban đêm sẽ có rất nhiều quan binh và hắc y nhân

tuần tra bốn phía, ánh trăng khi mờ khi tỏ quét qua những món đồ sắt

lạnh lẽo trên người những kẻ cầm binh khí, thoạt nhìn giống như quái vật được kể trong Sơn Hải Hoài Nam, bách tính bình thường đều bị cấm ra vào cổng thành, mấy ngày kế tiếp, tình trạng vật tư dần dần căng thẳng,

lòng người khắp nơi hoảng hốt. Người trong loạn thế đa phần đều ngoan

ngoãn nghe lời, hễ chưa đến đường cùng thì dù sống dở chết dở cũng tốt

hơn phơi thây nơi hoang dã, bởi vậy không ai quấy rối, ngược lại còn lộ

ra một loại thái bình giả tạo.

Lúc này, Chu Phỉ chỉ có thể bức bối ở trong tiểu viện của bà điên.

Đoàn Cửu Nương ngày đó bị một câu của Chu Phỉ kích thích không nhẹ, tựa như càng thần trí mơ hồ.

Cái viện rách nát nhỏ bé của bà tuy không lớn nhưng chịu không

nổi chỉ có ba người rưỡi sống, phần lớn thời gian đều vắng vẻ___Chu Phỉ

bị thương liên tục, lại bị bà làm cho thương tích chồng chất, phần lớn

thời gian đều là nằm, đang trong giai đoạn liều mạng nghỉ ngơi dưỡng sức nên chỉ có thể xem như nửa người.

Trong căn viện vắng vẻ, Đoàn Cửu Nương bắt đầu xuất quỷ nhập

thần, ngày đêm đều không biết trốn trong hang chuột nào, lụa màu treo

trên cây trong viện bị mấy cơn gió to thổi phơi thây đầy sân như tàn hoa bại liễu cũng không ai quản, tiểu viện này càng lúc càng giống nhà ma.

Chu Phỉ luôn trưng ra vẻ mặt rất có lòng tin, kỳ thực trong bụng một nửa chủ ý cũng không có, chỉ sợ Ngô Sở Sở dăm ba câu sẽ phơi bày

hết nội tình của nàng, bèn mỗi ngày đành lôi quyển “Đạo đức kinh” lão

đạo sĩ cho nàng lật tới lật lui xem, ra vẻ ung dung nhàn tản “đi theo

nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay”.

Đáng tiếc, lão đạo sĩ chỉ sợ đã nhìn nhầm nàng, với một đứa đầu

gỗ chết cũng không khai hóa mà nói, “đọc sách trăm lần” cũng có thể như

“nhạn bay qua không dấu vết”. Chữ trên sách cứ xẹt qua dưới mí mắt nàng

giống như mây khói, Chu Phỉ đem mỗi một chữ hết “nhìn” rồi lại “nhìn”,

buồn bực ngán ngẩm bình phẩm lung tung, cho ra một kết luận “cái thứ gì

á, còn không đẹp bằng ta viết”.

Còn về mỗi một chữ đó liên kết với nhau cho ra ý nghĩa gì thì hoàn toàn không biết.

“Đạo đức kinh” chỉ mấy ngàn chữ nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu,

có thể nghiên cứu suốt mấy năm, dùng cách đọc cưỡi ngựa xem hoa “qua loa đại khái” thì nửa canh giờ là xem xong… còn dùng cách đọc “kiểu Chu thị không cầu giải đáp” thì liếc mắt hai ba cái là lật xong.

Lúc Chu Phỉ giả vờ đọc sách thì trong lòng đang suy nghĩ loạn

tùng phèo, thầm nghĩ: “Không võ công thì thôi, ta ngay cả tiền cũng

không có, muốn thuê một tiêu cục áp giải hai chúng ta về cũng không

được”.

Mấu chốt nhất chính là nàng không biết đường.

Chu Phỉ dùng ngón tay đang kết vảy xoắn trang sách, suy nghĩ linh tinh lan man, đột nhiên hỏi Ngô Sở Sở:

- Nghe nói tranh chữ cổ đều rất đáng tiền, đúng không?

Ngô Sở Sở mượn kim chỉ của bà vú già, đang vá một góc váy bị rách, nghe vậy trả lời:

- Có một số là ngàn vàng khó cầu.

Chu Phỉ chống mình dậy, giơ quyển sách vô dụng trong tay mình lên, hỏi:

- Cô xem giấy này, vàng như răng cửa tên ma bệnh lao Tham Lang

kia, hẳn cũng có chút năm tháng, có thể đáng mấy tiền… ơ, chữ như chó

cào có người mua không nhỉ?

Chữ trong quyển “Đạo đức kinh” viết tay này không hẳn xấu, chỉ

là vô cùng không ngay ngắn, viết rất huệch hoạc, hàng không ra hàng cột

không ra cột, dấu “chấm” và “sổ” vặn vẹo không bình thường, hận không

thể leo lên đầu mấy chữ khác gần đó, nhe hàm răng thưa thớt.

Ngô Sở Sở phì cười, nhớ mình hồi nhỏ từng được thấy không ít đồ

cổ quý hiếm, tranh chữ danh gia mà nay tình cảnh khốn cùng thì cười

không nổi nữa.

Chu Phỉ vốn là tìm thú vui trong cơn buồn chán, mở trang đầu

tiên của quyển sách dở hơi này, bỏ qua những phần khác trên sách, chỉ

nhìn những nét chấm và sổ bay tới bay lui, lại phát hiện chúng nối nhau

thành một đường, tạo thành một bùa chú.

Ngô Sở Sở thấy nàng lật sách qua lại, lúc cầm xuôi lúc cầm ngược, thực không hiểu đang “tham ngộ” thứ gì, bèn nói:

- Hồi nhỏ ta cũng từng đọc một ít kinh điển Đạo gia, có điều chỉ lướt qua rồi thôi, rất nhiều thứ không hiểu, cô đọc đã nhiều ngày, có

gì tâm đắc nói ta nghe với?

Chu Phỉ híp mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm trang sách nói:

- Giống con dê núi bự…

Ngô Sở Sở:

- …

Kiến giải này quá uyên thâm rồi!

Chu Phỉ cố sức bò dậy, dùng tay che mấy nét bút lung tung, vẽ theo nét sổ và dấu chấm, nói với Ngô Sở Sở:

- Cô xem chỗ này nè, vẽ theo một vòng thì có giống con dê núi cong miệng không?

Ngô Sở Sở bị sự dốt nát của nàng dọa ngây người.

Chu Phỉ ban nãy nhìn ra được vẻ lo âu trên mặt nàng ấy nên có lòng trêu chọc, lật qua tờ thứ hai, quẹt tay nói:

- Trang này thì giống một chiếc lá, trang này hình như là một gương mặt đầy nếp nhăn, trang này…

Giọng nàng chợt khựng lại, mang máng thấy hình vẽ ở trang bốn có cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Ngô Sở Sở che miệng hỏi:

- Trang này là cái gì?

Chu Phỉ:

- Con gà đứng một chân.

Ngô Sở Sở rốt cuộc bật cười.

Chu Phỉ đạt được mục đích, cũng cong khóe môi theo nhưng trong

lòng cảm thấy rất kỳ lạ_____nàng đâu phải chồn, nhất quyết không có bệnh nhìn thấy một con gà như có như không mà xúc động, tại sao ban nãy lại

có cảm giác thân thiết lóe lên?

Nàng chưa kịp suy nghĩ, bỗng nhiên, trong viện vang lên một

tiếng giòn giã, chậu đồng trong tay bà vú già không cẩn thận rơi xuống,

bà kêu “á” lên.

Ngô Sở Sở giật mình, lập tức im bặt, lén lút nhìn quanh qua khung cửa sổ, thấy một cái bóng lóe qua ngoài cửa viện!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...