Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Huynh Sủng

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh về đến nhà Lâm thị vẫn còn ở, đang ngồi ở trên mép giường nói chuyện với Diệp Tế Muội. Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, lại nói mấy câu thì đứng dậy trở về.

Diệp Trăn Trăn đi tiễn bà, sau khi trở về phòng lập tức đi xem Nguyên Tiêu.

Rõ ràng vừa nãy nàng trở về Nguyên Tiêu còn tỉnh, nàng chọc nó, lúc gọi nó Nguyên Tiêu nó còn mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, nhưng lúc này nàng xoay người trở về thì nó đã ngủ thiếp đi rồi.

Diệp Trăn Trăn rất thích Nguyên Tiêu, chỉ muốn suốt ngày chơi đùa với nó. Nhưng nàng cũng biết giấc ngủ đối với bé con rất quan trọng, bây giờ đã Nguyên Tiêu ngủ, vậy nên không thể đánh thức nó.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nó trắng nõn, mủm mỉm, vẫn không nhịn được đi qua hôn lên mặt nó một cái.

Diệp Tế Muội thấy vậy liền cười: "Ngươi và ca ca ngươi y như nhau, nhìn thấy Nguyên Tiêu là muốn hôn. Vừa rồi ca của ngươi cũng thế, nhìn thấy Nguyên Tiêu ngủ thiếp đi, hôn nó một chút rồi mới đi. Về sau chờ Nguyên Tiêu lớn lên, hai người các ngươi không biết chiều nó thành cái dạng gì."

Nói thì nói thế nhưng trong mắt đều là ý cười dịu dàng

Nhìn thấy Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều thích Nguyên Tiêu, trong lòng bà chắc chắn cũng vui vẻ.

Diệp Trăn Trăn cũng cười. Cười xong nàng lại cúi đầu hôn lên một bên má còn lại của Nguyên Tiêu, sau đó nói: "Con và ca con chỉ có một đệ đệ là nó, hai chúng ta không thương nó thì thương ai?"

Lại nói với Diệp Tế Muội mấy lời, thấy bên ngoài mặt trời đỏ rực nặng nề lặn xuống, Diệp Trăn Trăn liền muốn đi làm cơm.

Lúc đi ngang qua phòng Hứa Du Ninh nàng vào xem một chút, thì thấy Hứa Du Ninh đang ngồi ở trước bàn nâng bút viết chữ.

Mặc dù mỗi tháng Hứa Du Ninh đều sẽ có sáu đấu gạo, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn mở quán cơm nhỏ, cả nhà tạm có thể sống qua ngày, nhưng bây giờ có Nguyên Tiêu, chắc chắn sẽ có nhiều thứ phải chi hơn trước.

Với lại hắn cũng không muốn Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn quá cực khổ, cho nên có đôi khi sẽ nhận một chút việc bên ngoài về tự mình làm.

Lúc này, hắn đang nâng bút viết một quyển văn bia*. Vốn là một hộ gia đình giàu có trong Gia Ninh phủ mời phu tử bên trong Phủ học viết, cho một trăm lượng bạc và một chút lễ vật, phu tử có việc làm ăn liền gọi Hứa Du Ninh đến viết, cho hắn mười lượng bạc.

*Văn bia: văn tự khắc trên bia

Diệp Trăn Trăn biết hắn đang viết văn bia nên không muốn quấy rầy hắn, chỉ là yên lặng thắp sáng ngọn đèn trên ban. Sau đó lúc nàng đang muốn quay người ra ngoài, bỗng nhiên bị Hứa Du Ninh gọi lại.

"Muội muốn đi làm gì đó?"

Diệp Trăn Trăn nhìn lại, chỉ thấy Hứa Du Ninh đã gác bút lông lên giá, đang ngẩng đầu nhìn nàng.

Dưới ánh đèn, đôi mắt hắn bình tĩnh, để cho người ta nhìn thấy sẽ cảm thấy trong lòng rất an ổn.

Mà ở trong lòng Diệp Trăn Trăn, Hứa Du Ninh tồn tại như một cây đại thụ. Chỉ cần nơi nào có hắn, dù là cuộc sống cực khổ đi nữa, nàng cũng sẽ cảm thấy trong lòng rất an tâm, rất ấm áp.

Liền khẽ cười nói: "Muội đi làm cơm tối. Ca ca, huynh cứ bận việc của mình đi, chờ nấu xong cơm tối muội sẽ gọi huynh."

Hứa Du Ninh không nói lời nào, nhìn nàng.

Rõ ràng là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, nhưng đoạn thời gian này việc trong nhà hay bên ngoài đều do nàng đảm nhiệm. Đặc biệt là từ sau Nguyên Tiêu ra đời, nàng càng thêm mệt mỏi. Lại vì nàng và Diệp Tế Muội ngủ chung một phòng, ban đêm Nguyên Tiêu thường xuyên sẽ tỉnh lại khóc rống, chắc chắn gần đây nàng ngủ không được ngon giấc.

Hiển nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã gầy đi trông thấy, dưới mắt còn có một quần thâm màu xanh đen.

Trong lòng thương tiếc, theo bản năng đưa tay tới xoa lên gương mặt nàng.

Diệp Trăn Trăn sững sờ, không biết hắn đang làm cái gì, nhìn hắn, nhất thời quên mất phải nói chuyện hoặc tránh né.

Cũng cảm nhận được ấm áp khô ráo trong lòng bàn tay của Hứa Du Ninh. Vì sau khi vào Phủ học bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, lòng bàn tay và trên đầu ngón tay của hắn lại nhiều thêm mấy vết chai mỏng, sờ lên trên mặt nàng thì cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, đang muốn trốn về sau, Hứa Du Ninh đã trước nàng một bước thu tay về.

Sau đó, thở dài nói thật nhỏ: "Đều là ca ca vô dụng, để muội bị vất vả trong khoảng thời gian này."

Hóa ra là bởi vì chuyện này à.

Diệp Trăn Trăn vốn cũng không có suy nghĩ nhiều, hiện tại lại nghe được Hứa Du Ninh nói câu này, lập tức cười nói: "Muội không có vất vả chút nào. Nhìn nương và Nguyên Tiêu đều tốt, trong lòng muội rất vui vẻ."

Nhưng thực ra nàng đúng thật có chút mệt mỏi, đặc biệt là ban đêm còn ngủ không ngon giấc. Thế nhưng nàng không muốn nói với Hứa Du Ninh lời này.

Thứ nhất là không muốn hắn lo lắng, thứ hai nàng thật sự nghĩ rằng, chỉ cần cả nhà bọn họ đều khỏe mạnh, coi dù nàng mệt mỏi một chút thì cũng đáng giá.

Hứa Du Ninh hiểu tấm lòng của nàng, trong lòng ngược lại thêm thương xót nàng và cũng càng thêm áy náy.

Sau khi phụ thân đi, hắn là trưởng tử trong nhà, trọng trách chăm sóc nương và đệ đệ muội muội vốn là hắn phải gánh vác, nhưng mà hiện tại Diệp Trăn Trăn lại vất vả thành bộ dạng này.

Thế nên dù như thế nào cũng không cho Diệp Trăn Trăn đi làm cơm tối, kéo nàng ngồi lên trên giường hắn, bảo nàng ngủ một hồi, hắn đi làm cơm tối , chờ cơm chín rồi gọi nàng ăn cơm.

Biết nàng gần đây ngủ không được ngon giấc, bèn muốn lợi dụng chút thời gian này để nàng ngủ một lúc.

Ban đầu Diệp Trăn Trăn còn chối từ, nhưng cuối cùng trực tiếp bị Hứa Du Ninh ép đến bên giường hắn, lại đắp chăn cho nàng, nàng cũng đành phải bất đắc dĩ nghe theo.

Nhưng cũng không nghĩ tới Hứa Du Ninh vừa ra khỏi phòng, vậy mà nàng lại lập tức ngủ thiếp đi.

Đợi đến lúc nàng tỉnh lại thì thấy ngoài trời đã tối đen.Trong phòng, ngọn đèn dầu đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng nhỏ như hạt đậu, Hứa Du Ninh đang nương theo ánh đèn để mà xem sách.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa ngủ thỏa mãn như vậy, lúc thức dậy lại có một loại cảm giác thương hải tang điền*.

* thương hải tang điền: nói về những biến động, thay đổi trong cuộc đời.

Nghe được tiếng động lúc nàng ngồi dậy, Hứa Du Ninh ngẩng đầu nhìn sang, giữa lông mày đều là ý cười ôn hòa: "Muội đã tỉnh?"

Diệp Trăn Trăn nhìn hắn một hồi mới khẽ gật đầu. Hỏi hắn: "Hiện tại là giờ nào rồi ạ?"

"Vừa mới tới giờ hợi."

Hứa Du Ninh trả lời xong, liền để sách xuống xoay người ra khỏi phòng. Qua thời gian khoảng chừng một chén trà lại bước vào phòng, trong tay bưng một tô mì, bảo nàng: "Lại đây."

Diệp Trăn Trăn cũng không nghĩ tới mình lại ngủ thẳng một giấc đến mười giờ tối, trong lòng còn rất bội phục mình có thể ngủ được như vậy. Nghe thấy Hứa Du Ninh gọi nàng thì nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Hiện tại, Diệp Tế Muội đang ở cữ, nhất định phải bồi bổ nhiều một chút. Bởi vì sản phụ khỏe thì sữa cũng có thể dồi dào. Cho nên mấy ngày nay ví dụ như gà mái, trứng gà, cá trích, móng heo, ... không khi nào thiếu.

Diệp Tế Muội còn khuyên bọn họ, bà cũng không phải là người có mệnh hưởng phúc, suốt ngày cho bà ăn mấy vật này để làm gì? Tiêu tốn bao nhiêu tiền chứ? Mua chút trứng gà là được rồi.

Nhưng Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn làm sao sẽ nghe? Cho dù kinh tế trong nhà không dư dả, hai người bọn họ đều thà rằng giảm chi tiêu của bản thân cũng phải tăng cường tẩm bổ cho Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu.

Buổi sáng hôm nay đã giết một con gà nấu canh gà cho Diệp Tế Muội uống. Diệp Tế Muội đau lòng hai người bọn họ, uống một nửa, giữ lại một nửa muốn để cho hai người bọn họ uống. Nhưng Hứa Du Ninh lại thương yêu Diệp Trăn Trăn, cho nên một ngụm canh gà cũng không uống, một miếng thịt gà cũng không ăn, đem nấu thành tô mỳ này.

Mà ở trong tô mỳ này hắn còn đập hai quả trứng chần nước sôi. Chính là thấy Diệp Trăn Trăn gầy, muốn bồi bổ cho nàng.

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy tô mỳ cả người lập tức có chút hồ đồ.

Vừa có đùi gà vừa có trứng chần nước sôi, làm cho nàng tưởng rằng mình mới là người ở cữ.

Một con gà có bao lớn chứ, sao nàng lại không biết đây là Hứa Du Ninh nhường tất cả cho nàng ăn? Thế là nói cái gì cũng không chịu ăn một mình, nhất quyết bắt Hứa Du Ninh ăn cùng.

Biết Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ từ chối, dứt khoát gắp một quả trứng chần thổi nguội, sau đó trực tiếp đưa tới bên môi Hứa Du Ninh, bảo hắn: "Há mồm."

Hứa Du Ninh không mở miệng, liền bị nàng nghiêng người qua, trực tiếp bóp cái mũi của hắn.

Hứa Du Ninh muốn giãy dụa, đã bị Diệp Trăn Trăn uy hiếp: "Huynh mà lộn xộn nữa, quả trứng này muội kẹp không ổn, rơi trên mặt đất thì thật lãng phí. Một quả trứng gà ba văn tiền, huynh không muốn ba văn tiền này bẹp một tiếng rơi trên mặt đất chứ?"

Dừng một chút, có thể là cảm thấy uy hiếp như vậy không đủ, Diệp Trăn Trăn lại tiếp tục làm dáng vẻ dữ dằn, nói: "Nếu huynh không ăn quả trứng chần này, vậy muội cũng không ăn. Huynh cứ khoan tay ngồi nhìn muội bụng đói cả đêm đi."

Hứa Du Ninh: . . .

Giống như từ khi hai người bọn họ ở cùng nhau về sau, hắn sẽ thường hay bị nàng ép ăn cái gì đó, hơn nữu mỗi lần như vậy cũng chỉ có thể làm cho hắn không có lý do để phản bác.

Thật sự là không có cách với nàng.

Cuối cùng cũng đành phải há mồm, mặc cho Diệp Trăn Trăn đút cho ăn hắn quả trứng chần nước sôi này.

Diệp Trăn Trăn lúc này mới vui vẻ. Đứng lên đưa tay sờ đầu hắn, cười tít mắt nói: "Ừm, nghe lời như vậy mới ngoan."

Thật giống như cha mẹ tán dương con cái nhà mình khi nó nghe lời vậy.

Hứa Du Ninh: . . .

Hắn quả thật có chút dở khóc dở cười. Liền xụ mặt nói Diệp Trăn Trăn: "Không lớn không nhỏ."

Diệp Trăn Trăn mới không sợ hắn. Thậm chí còn cố ý sờ soạng trên đầu hắn một lúc lâu, sau đó mới ngồi vào ghế tiếp tục ăn mỳ.

Trong chén thịt gà rất nhiều. Chẳng những có một cái đùi gà hoàn chỉnh, mà còn có cả thịt ức. Bởi vì hầm một thời gian rất dài, cho nên khi ăn vào như tan trong miệng. Canh gà cũng uống rất ngon, đặc biệt tươi.

Mì nàng cũng đã ăn xong, canh gà cũng đã uốnng, đùi gà và thịt ức thì là xé chừng phân nửa đút cho Hứa Du Ninh ăn.

Ban đầu nhìn nàng bắt đầu ăn mì, Hứa Du Ninh cầm sách ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn, nhưng không ngờ một lúc sau nàng lại xé chút thịt gà đút cho hắn.

Hắn không ăn, dùng sách vở chặn trước mặt, Diệp Trăn Trăn đưa tay đẩy sách của hắn ra ngay sau đó nhét vào miệng hắn.

Vừa đút còn vừa cười hì hì, tựa như đây là trò chơi chơi rất vui. Có lúc không chú ý, hoặc động tác hơi lớn, Hứa Du Ninh không những ăn thịt gà trong tay nàng, mà thậm chí còn cắn trúng đầu ngón tay của nàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Ngọc Phật
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 61: Ấm áp
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...