Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 147

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit & Beta:

Spum-chan

Nếu bàn về thể lực, Thẩm tiểu thụ và nam nhân của y nhất định cách nhau một trời một vực. Hơn nữa lần này Tần Thiếu Vũ còn có chút cố ý, cho nên sau khi hai người xx xong thì trực tiếp dẫn đến hậu quả, chính là Thẩm Thiên Lăng rất bi tráng mà ngất đi, một đêm vô mộng, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại —— hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà là bị con chíp chíp đến tỉnh!

Tiểu Phượng Hoàng đeo một viên bảo thạch lớn sáng lấp lánh trên cổ, lúc này lại đang là chính ngọ, phản chiếu lung linh không gì sánh được, rất là hoa lệ, mắt đậu đen thật mỹ mãn!

Cũng không biết lại lấy được từ đâu nữa. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, xoa xoa đầu nó vừa định ngồi dậy, trong óc lại đột nhiên lóe lên một chuyện —— tối hôm qua rõ ràng mình muốn đi giám sát cùng hắn, sao lại ngủ quên mất vậy! Trong lòng sốt ruột nên cũng không để ý nhiều nữa, xốc chăn lên muốn xuống giường, phần eo lại dấy lên đau nhức.

Tư thế Thẩm Thiên Lăng cương cứng ghé bên cửa sổ, hít khí lạnh.

Cục Bông nhìn nương nó, trong mắt tràn ngập đồng tình.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào.

“Ngươi về rồi.” Thấy hắn không có việc gì, Thẩm Thiên Lăng cũng thở phào một hơi, “Tối hôm qua thế nào?”

“Mọi chuyện thuận lợi.” Tần Thiếu Vũ ôm y về giường.

Có bốn chữ thôi hả, quá đơn giản rồi đó! Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Nói chi tiết một chút.”

“Cũng không có gì đáng nói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mọi chuyện đều như Mộ huynh dự đoán, An Bình Vương bị nhốt trong giếng cạn ở khách sạn, thân thể cũng không có gì đáng lo, chỉ có hơi suy yếu. Người giả mạo An Bình Vương cũng đã bị bắt vào ngục, giờ đang thẩm vấn.”

“Vậy còn ngươi? Tối hôm qua có động thủ với ai không?” Đây là chuyện Thẩm Thiên Lăng quan tâm nhất.

“Không có.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Thật sự?” Thẩm Thiên Lăng không tin, lại xác nhận một lần.

“Tất nhiên là thật.” Tần Thiếu Vũ hôn lên tay y, “Có đói bụng không?”

“Không được nói sang chuyện khác, còn chưa nói xong mà!” Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.

Tần Thiếu Vũ: …

Càng ngày càng không dễ gạt rồi.

“Gạt người sẽ thành thái giám.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nửa đời sau cũng không thể xx.”

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Có hơi độc ác không?”

Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn, “Nói thật với ta mau.”

“Tối hôm qua sau khi Mộ huynh rời khỏi Vương phủ, ta liền dẫn theo vài người đến canh giữ gần đó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc đầu thì vẫn bình thường, sau lại có hai ba hắc y nhân đột nhiên nhảy ra, nhìn như là đến báo tin. Ám vệ vốn định trực tiếp đánh ngất, lại không ngờ căn cơ võ công của những người đó không tồi, khi kinh đánh nhau động đến An Bình Vương giả, suýt nữa để hắn chạy thoát.”

“Nói trọng điểm!” Thẩm Thiên Lăng xuống tay ngoan tuyệt.

Tần Thiếu Vũ đau đến nhíu mày, đành phải nói, “Nếu đã hứa với Mộ huynh rồi, tất nhiên ta không thể trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, cho nên lập tức xông ra ngoài, hai chiêu liền chế phục được An Bình Vương giả kia, thật sự chỉ có hai chiêu thôi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả nhiên lại nữa!

“Ta tự có chừng mực.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong ngực dỗ dành, “Hiện tại không phải cũng tốt đó sao, không tin cho ngươi sờ nè.”

“Ai muốn sờ ngươi!” Thẩm tiểu thụ ngiận.

“Ngươi không sờ ta ai sờ ta.” Tần Thiếu Vũ làu bàu với y, “Huống hồ nếu đổi thành người khác sờ ta, Lăng nhi nhất định lại tức giận.”

Thẩm Thiên Lăng giơ tay tát qua, “Lần sau không cho như vậy nữa!”

“Được.” Tần Thiếu Vũ tất nhiên sẽ tận lực vuốt lông cho y, thuận tay lấy bộ y phục bên cạnh mặc vào cho y, “Ăn xong cơm trưa, ta sẽ dẫn ngươi đi xem Mộ huynh thẩm vấn phạm nhân.”

“An Bình Vương giả kia từ đâu tới vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Còn chưa chịu mở miệng, nhưng không cần nghĩ cũng biết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoặc là Chu Giác, hoặc là Bì cổ Tam Thế, tóm lại đều không phải người lương thiện gì.”

“A!” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hét thảm.

“Cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng hết hồn.

“Mộ Liệt Diễm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau khi hắn nghe kể hết mọi chuyện liền giận tím mặt, xông vào nhà giam muốn đập tên giả mạo kia, kết quả bị Mộ huynh phái người lôi ra ngoài. Đúng lúc bị Đại Phượng hoàng nhìn trúng, bị nó xách bay giữa không trung năm sáu vòng, không chừng thêm vài vòng nữa là hôn mê rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu niên ngươi thật là quá xui xẻo.

Nóng lòng muốn đi xem thẩm vấn, giữa trưa Thẩm Thiên Lăng cũng không ăn nhiều lắm, vội lấp đầy bụng rồi theo Tần Thiếu Vũ đi đến nhà giam. Bên ngoài có một đám ám vệ Truy Ảnh Cung đang ngồi, khí thế ngất trời cắn hạt dưa.

Thẩm Thiên Lăng bóp trán, tốt xấu gì cũng là địa bàn của người khác, các ngươi chú ý hình tượng chút được không.

“Công tử.” Nhìn thấy hai người đến đây, ám vệ nhiệt liệt chào hỏi.

“Sao lại ngồi bên ngoài.” Thẩm Thiên Lăng hỏi. Bình thường đều sợ cho thiên hạ bất loạn, chẳng phải lúc này nên ngồi xổm trong nhà giam không chịu ra sao.

Ám vệ nghe vậy lập tức cáo trạng, bày tỏ là tiểu đồng bọn dị quốc đuổi chúng ta ra đó, thật là vô tình.

Chúng ta rõ ràng không có ồn ào mà!

Không biết cung chủ có thể báo thù cho chúng ta hay không, tuy rằng đôi bên cũng không quen nhau lắm, nhưng ít nhiều gì cũng là cấp dưới mà.

Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng, không hề chớp mắt đi vào địa lao.

Vật biểu tượng giang hồ rơi lệ đầy mặt, quá đê tiện mà, dám làm bộ như không nghe thấy kìa.

Thị vệ trông coi nhà giam đều biết hai người, bởi vậy khi đi vào rất thuận lợi, dọc theo bậc thang uốn lượn đi xuống tầng thấp nhất. Trên hình đài có trói một người, khắp thân đầy vết roi, hiển nhiên là vừa chịu cực hình. Luôn cúi đầu nên nhìn không thấy bộ dáng, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tên An Bình Vương giả mạo kia.

“Tần huynh tới chậm một bước.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đã thẩm vấn xong rồi.”

“Ta cũng không phải đến xem nghiêm hình tra tấn.” Tần Thiếu Vũ ngồi lên ghế, “Mà là đến xem kết quả.”

“Là người của Chu Giác, cũng là người của Bì Cổ Tam Thế.” Mộ Hàn Dạ đưa bản cung trong tay cho hắn, “Đều viết trên đó.”

“Chu Giác vẫn còn liên thủ với Bì Cổ Tam Thế sao.” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, ngày đó hao tâm tổn trí giả thần giả quỷ, mục đích chính là vì khiến Bì Cổ Tam Thế biết Bích Tuyền Tỳ Chu Giác đưa cho hắn là giả, nhờ vậy mà khơi mào mâu thuẫn giữa hai người, sao tới lúc này lại không hề có hiệu quả vậy?

“Cũng không phải kỳ quái.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sau khi chuyện Bích Tuyền Tỳ bại lộ, quả thật Bì Cổ Tam Thế giận đến tím mặt, lập tức hạ lệnh triệt binh. Nhưng sau khi Chu Giác nhận được tin tức, liền chạy đến La Sát quốc, không chỉ giáp mặt quỳ xuống nhận sai, thậm chí còn đâng lên rất nhiều vàng bạc châu báu, nghe nói con số không nhỏ đâu.”

“Hắn còn bạc sao?” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút giật mình. Bảo tàng trong địa cung ở Đông Bắc đã bị Sở quốc tìm thấy trước, có thể nói là triệt để cắt đứt ảo tưởng của Chu Giác. Dưới loại tình huống này, có khi hắn còn phải tiết kiệm một chút, sao nghe qua lại thấy rất rộng rãi vậy a.

“Cũng không phải do hắn.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Cho dù có thắt chặt lưng quần, cũng phải lấy lòng Bì Cổ Tam Thế trước, dù sao đó cũng là chỗ dựa duy nhất của hắn.”

“Ngoại trừ vàng bạc châu báu, Chu Giác còn tìm đến một vu sư

(*)

từ dị vực, nghe nói thực có được chút thủ đoạn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho nên Bì Cổ Tam Thế liền hứa sẽ tạm thời không so đo chuyện Bích Tuyền Tỳ.”

(*) Vu sư: cách gọi phù thủy ngày xưa.

“Sao Chu Giác lại đi làm loại chuyện đường ngang ngõ tắt hạ cấp này.” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy chán ghét, người hắn tìm đến giúp đỡ càng lúc càng kỳ quái.

“Bởi vì hắn vốn chỉ là tiểu nhân gian nịnh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Diêm La binh trong sa mạc cũng là do vu sư giở trò quỷ, mục đích chính là muốn rải ra lời đồn có ôn dịch, đầu tiên là mê hoặc quân tâm, tiếp là vào thành nhiễu dân.”

“Xem ra lần này, Mộ huynh cũng không thể không quan tâm đến chuyện khác rồi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Mục tiểu của Chu Giác và Bì Cổ Tam Thế đã không chỉ là Sở quốc, mà còn có Thất Tuyệt quốc.”

Mộ Hàn Dạ nói, “Hình như trông Tần huynh rất vui nhỉ?”

“Sao thế được.” Tần Thiếu Vũ cười tươi như hoa, “Mộ huynh nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi có thể cười hàm súc hơn chút được không.

“Lại nói tiếp, chỉ dựa vào một việc là hắn dám động tới Vương thúc, thì ta cũng phải đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần!” Nói rồi, vẻ mặt của Mộ Hàn Dạ lạnh đi.

“Tiếp theo có kế hoạch gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Dẫn binh xuất chinh.” Mộ Hàn Dạ gằn từng chữ, “Vào đại mạc đánh lui Diêm La binh, tiếp tục ra Bắc tiến sát biên giới La Sát quốc, đến lúc đó, xem thử Bì Cổ Tam Thế phải giải thích thế nào với bổn vương.”

“Phải khai chiến sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, Hoàng Đại Tiên cũng có chút bất ngờ, “Thất Tuyệt quốc nhiều năm không tranh với đời…”

“Thì sao?” Ngữ khí của Mộ Hàn Dạ rất nhạt, “Người khác đã khi dễ lên trên đầu, chẳng lẽ ta còn phải niệm Đạo Đức kinh cho hắn nghe?”

Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, thị vệ và ảnh vệ xung quanh đã đồng loạt quỳ một gối xuống, tay phải nắm chặt thành quyền đặt lên trước ngực, “Vương thượng tất thắng!”

Thanh âm chấn điếc tai, Thẩm tiểu thụ đành phải câm miệng.

“Vậy chuyện khói mê phải giải quyết thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Dựa theo miêu tả của đội tiên phong ngày đó, mặc kệ đám Diêm La binh kia là người hay quỷ, đều rất khó đối phó.”

“Cho nên ta đã xin giúp đỡ.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Ước chừng hôm nay sẽ đến.”

“Giúp đỡ?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Là đại phu?”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Tuy y thuật kém Diệp cốc chủ đệ nhất giang hồ, nhưng cũng không thể khinh thường, hơn nữa sư muội của nàng có liên quan không ít với Tần huynh.”

Sư muội, còn có liên quan không ít? Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Hắn nói lung tung thôi, Lăng nhi không thể mắc mưu.”

“Nói cũng không thể nói quá sớm.” Mộ Hàn Dạ cười lắc đầu, “Đi thôi, nói không chừng lúc này đã đến rồi.”

Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ đánh giá nam nhân của y một hồi.

Tần Thiếu Vũ nhéo mũi y, “Ta trong sạch.”

“Hoàn toàn nhìn không ra a.” Thẩm tiểu thụ hừ hừ, theo Mộ Hàn Dạ ra khỏi địa lao.

“Vương thượng.” Thị vệ đang chờ ở bên ngoài, “Khách nhân đã đến rồi.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, dẫn theo mọi người đi đến tiền thính. Ven đường chỉ thấy một nhóm tướng sĩ mặt đỏ tai hồng đang chạy trốn, gấp gáp đến mức suýt nữa đâm vào tường.

“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Hồi quốc sư, cái kia…” Tướng sĩ rối rắm đưa tay chỉ, “Cô nương… Cái kia…”

Hoàng Đại Tiên càng thêm mờ mịt.

Mộ Hàn Dạ bật cười, vén vạt áo đi vào sân.

Hương hoa thản nhiên bay khắp sân, một nữ tử mặc trang phục dị vực đang đứng dưới tàng cây, da thịt trắng nõn mặt mày xinh đẹp, hồng y như ánh nắng chiều, không chỉ thứ ở trên vô cùng khủng, mà phía dưới còn lộ ra một đôi chân dài!

Nhìn thấy váy ngắn trong thời cổ đại, Thẩm tiểu thụ rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào vị tỷ tỷ kia.

Tần Thiếu Vũ không vui, đưa tay nắm gáy y.

Hồng y nữ tử cười khanh khách, “Thẩm công tử thích ta sao?”

Ách… Cũng không phải đâu! Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, lúng túng nói, “Ta chỉ cảm thấy cô nương có hơi quen mắt, thất lễ.”

“Hửm?” Hồng y nữ tử nhếch khóe môi, “Công tử cảm thấy ta giống ai?”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Tả hộ pháp của Truy Ảnh Cung.” Nhất là biểu tình lúc này, cực giống.

“Hoa Đường?” Hồng y nữ tử nhướn mày, “Cũng hết cách rồi, khi sư phụ thu dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi, thì thích chọn loại diện mạo này nhất.”

“Ngươi là sư tỷ của Tả hộ pháp sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Sư phụ đã qua đời nhiều năm, nào còn sư tỷ muội gì nữa.” Hồng y nữ tử cười lắc đầu, “Duyên phận hết, cũng tan thôi.”

Lúc trước chưa bao giờ nghe Hoa Đường nhắc tới vị sư tỷ này, nay lại nghe nàng nói như vậy, cho dù ngu ngốc tới đâu cũng có thể đoán được, giữa hai người các nàng nhất định có vấn đề, Thẩm Thiên Lăng tất nhiên cũng sẽ không ngốc đến tiếp tục hỏi nữa. May là Mộ Hàn Dạ đúng lúc tiếp lời, “Vị cô nương này là thần y do ta mời đến, tên là Chu Sa.”

Tần Thiếu Vũ khen ngợi, “Tên cô nương rất hay.”

Chu Sa cười nói, “Sư phụ đặt lung tung thôi. Ta xem như may mắn đó, vì còn có sư muội tên là Hùng Hoàng kìa.”

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười.

“Vương thúc ngài đâu?” Chu Sa hỏi, “Ta vừa nhận được thư liền chạy đến đây, xem bệnh trước rồi nói tiếp.”

“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ nghiêng người nhườn đường, “Cô nương mời bên này.”

Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, cũng đi theo họ. Vừa ra ngoài thì đúng lúc đụng phải vật biểu tượng giang hồ đang chạy về —— phía sau còn có ảnh vệ Thất Tuyệt đang đuổi theo, hiển nhiên là lại bị trêu chọc đến tức giận không thôi.

“A! ! !” Ám vệ Truy Ảnh Cung vốn đang chạy trốn hăng say, nhưng vạn vạn không ngờ rằng trước mặt lại đột hiên xuất hiện một tỷ tỷ ngực lớn, vì thế như trong dự kiến bị hoảng sợ, kêu ngao ngao quay đầu chạy vòng về.

Mẹ ta a, suýt nữa đụng vào trong ngực rồi.

Cả người sợ đến sắp tè luôn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...