Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 200

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị một đứa nhóc con coi là kẻ ngốc như vậy, Lạc Vân Thanh và Leonard thật ngượng ngùng ở lâu.

Hai người làm bộ không nghe được đứa bé kia nói dường như không có việc gì rời đi, nhưng trên thực tế lại đem xe huyền phù chạy hết tốc độ an toàn cho phép.

Thậm chí nếu không phải vì người nơi này nhiều xe huyền phù không đi nhanh được, có lẽ bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng "vút..." một cái nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng đâu trong truyền thuyết.

Đi vào siêu thị, giám đốc siêu thị đã sớm đem nguyên liệu bọn họ yêu cầu đóng gói gọn gàng đứng ở cửa siêu thị chờ.

Vì thế đi tới siêu thị, hai người không cần xuống xe huyền phù, chỉ thấy giám đốc vốn dĩ ngồi ở văn phòng tự mình khiêng một bao tải lớn đồ đạc đã đóng gói sẵn đặt lên xe bọn họ, sau đó cung cung kính kính tiễn bọn họ đi.

Bộ dáng khác thường của viên giám đốc khiến người ở chung quanh biết thân phận của hắn thiếu chút nữa rơi hết tròng mắt!

Đây chính là vị giám đốc từ trước tới nay luôn ngồi ở trong văn phòng chỉ vì ghét bỏ công việc chuyển chuyển chuyển nhấc nhấc quá thô tục hơn nữa còn có thói ở sạch của bọn họ hay sao?

Không phải là bị người đánh tráo chứ?

Nhìn quần áo trên người của vị giám đốc ưa sạch sẽ dính đầy vết nước của thịt và cá mà hắn đã từng ghét nhất, mọi người lâm vào trầm tư.

Cho nên nói không phải giám đốc không muốn làm việc, mà là lúc trước không ai có thể đáng giá khiến giám đốc hạ mình đi làm việc sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhịn không được nhìn về phía hai thanh niên vừa rời đi kia, có vài công nhân thông minh thậm chí thông qua thái độ của giám đốc bọn họ loáng thoáng đoán được hai người kia là ai.

Ở trấn nhỏ Vân Quế, tuổi trẻ nam tính, có năng lực khiến giám đốc siêu thị chuẩn bị sẵn nhiều loại thịt tươi mới trước, còn có thể khiến giám đốc tự mình phục vụ!

Thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy ngoại trừ Leonard và Lạc Vân Thanh ra còn có ai?

Leonard! Lạc Vân Thanh!

Siêu thị có không ít công nhân là fan của Leonard và Lạc Vân Thanh!

Nhìn thấy thần tượng của mình bọn họ sao có thể không kích động chứ, nhưng......thứ nhất là bọn họ biết thần tượng của mình không muốn bị người biết được hành tung, thứ hai là bọn họ là công nhân của Leonard, sao có thể làm trái tâm nguyện của lão bản!

Cho nên có kích động thì cũng chỉ có thể cực lực khắc chế xúc động muốn hét lên sung sướng của mình mà thôi.

"Giám đốc, người vừa rồi là ai vậy ạ?" Một công nhân thần thần bí bí cản lại giám đốc đang định đi về, lén lút dựng thẳng ngón tay chỉ vào trời, ái muội hỏi.

Nghe được hỏi chuyện, những công nhân khác cũng sôi nổi hoãn lại bước chân của mình, tuy không quay đầu lại, nhưng lỗ tai lại dựng đứng cả lên.

Tuy rất nhiều người đều đoán được hai người kia là ai, nhưng đó dù sao cũng chỉ là đoán!

Cũng có khả năng không phải! Nhưng nếu hiện tại giám đốc nói ra, đó chính là đóng thêm dấu xác nhận cho mình!

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau đi về làm việc đi." Giám đốc đẹp trai vươn tay cốc lên đầu công nhân kia, không cho hắn tới gần mình.

Nhìn vết bùn đất trên người hắn, trán giám đốc nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tức giận mở miệng: "Lương Tử Kiệt, cậu nói cậu vừa mới đi đâu? Vì sao mới một lát thôi cậu đã có thể khiến bản thân giống như con khỉ tắm bùn vậy? Cậu mau đi rửa sạch sẽ cho tôi, không rửa sạch thì không cần về làm nữa."

Bị rống Lương Tử Kiệt chột dạ rụt rụt cổ, không dám cùng giám đốc mạnh miệng.

Phải biết rằng hắn vừa rồi là đi đánh nhau với người khác, sau đó không cẩn thận ngã vào một cái vũng bùn.

"Cậu nhìn cậu xem, cả ngày giống như con khỉ, vì sao không để bản thân sạch sẽ một chút? Mau về nhà tắm đi! Cậu còn như vậy thì tôi sẽ cho cậu cuốn gói luôn." Giám đốc trẻ tuổi đau đầu cảnh cáo cậu nhóc, sau đó dùng tốc độ giống như bay trở về văn phòng.

Lương Tử Kiệt nhìn nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh mình, nhìn lại bản thân bẩn bẩn thỉu thỉu, yên lặng thở dài một hơi, nhận mệnh trở về tắm rửa.

Hắn là người ở trấn nhỏ Vân Quế, nghỉ đông năm nay hắn được nghỉ học sớm, vừa lúc siêu thị tuyển người làm, nhàn rỗi đến chán liền cùng anh trai nhà bên cạnh đi dự tuyển, kết quả không nghĩ tới thật sự được nhận làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, trong nhà biết được cao hứng hết sức, không nói hai lời liền đem đứa nhỏ xui xẻo này xách tới đây làm việc.

Nhưng cho dù đi làm thì hắn vẫn không thay đổi được bản tính trêu chó chọc mèo, ngày thường nghỉ ngơi tóm được cơ hội liền đi đánh lộn! Hôm nay cũng như thế, thừa dịp nghỉ ngơi hắn cư nhiên cùng người ở bên cạnh đánh một trận?!

Kỳ lạ nhất chính là đánh nhau xong còn lẫn nhau thừa nhận đối phương là bằng hữu?!

Trong ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp, Lương Tử Kiệt ủ rũ cụp đuôi đi về nhà, khi về tới nhà giống như tên trộm nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong nhà.

Vất vả nín thở đi qua sân, khi Lương Tử Kiệt sắp vào tới phòng khách hắn bỗng nhiên bị người gọi lại.

"Tử Kiệt là cháu à? Về nhà mà cứ lặng lẽ như trộm vậy, làm cho thím tưởng có người tới ăn trộm nữa!"

"Trời ơi, trách không được cháu muốn trộm vào nhà, có phải lại cùng người đánh nhau hay không?"

Nghe được từ đánh nhau Lương Tử Kiệt đột nhiên quay đầu lại, thần sắc đại biến liên tục lắc đầu đối với người phụ nữ kia nói: "Không có, không có, không có việc này, cháu không đánh nhau, cháu chính là không cẩn thận té ngã một cái."

Nữ nhân kia rõ ràng không tin lời hắn nói, nhưng cũng ngại không nói thêm gì, đành phải nói: "Aiz...cháu đấy đúng là quá dư thừa tinh lực, bị mẹ cháu biết thì lại đánh đòn!"

Nghe vậy, Lương Tử Kiệt khổ một khuôn mặt: "Đúng vậy, cho nên thím Bulma, thím ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ cháu nhé, bằng không cháu lại phải được thưởng một bữa dây mây nấu thịt heo."

Nhìn thần sắc khổ sở của cậu nhóc, Bulma cũng không làm khó hắn, ngược lại làm mặt quỷ, sang sảng cười trêu chọc nói: "Vậy cháu nhanh đi đi, lát nữa mẹ cháu sắp về rồi."

Biết Bulma sẽ không nói cho mẹ mình,  Lương Tử Kiệt  coi như yên tâm cười, liên tục nói: "Cảm ơn thím, cảm ơn thím, nếu như bị mẹ biết cháu liền xong đời, thím đúng là người tốt, chờ cháu có tiền lương cháu sẽ mời thím đi ăn cơm nhé."

Nhìn theo thằng nhóc nhảy nhót về nhà, Bulma cũng trở về nhà của mình.

họ nằm mơ cũng đều nghĩ tới.

Cho nên tình huống khẩu nhĩ tương truyền, liên tiếp mấy năm nay, dân cư ở tinh cầu Nông nghiệp bên kia có chút tiền nhàn rỗi đều tới trấn nhỏ Vân Quế bên này mua nhà mua cửa, vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè nông nhàn bọn họ liền theo thói quen mang theo đứa nhỏ nhà mình tới du lịch.

Năm nay cũng là như thế, vừa mới được nghỉ đông không bao lâu, chính thức tiến vào thời kỳ nông nhàn Henry liền bắt đầu khóc lóc  ồn ào muốn tới bên này.

Thật vất vả tới nơi, Henry giống như phát điên mà chơi đùa, liên tiếp chơi ngày cho đã nghiền mới coi như khôi phục lại bình thường.

Kết quả vừa mới khôi phục bình thường Vân Thanh liền tới trấn nhỏ Vân Quế, còn mời bọn họ tới Phúc Trang ăn cơm, nói cái gì mà tổ chức tiệc nước BBQ, cũng nhờ bọn họ mời bạn bè thân thiết ngày thường cùng nhau tới.

Mà Bulma tới đây chính là mời hàng xóm của mình -- một nhà Lương Tử Kiệt, nhưng không nghĩ tới nàng vừa mới tới cổng đã nhìn thấy Lương Tử Kiệt lén lút trở về.

Lắc đầu, Bulma trở về nhà mình, định chờ ba mẹ Lương Tử Kiệt về rồi lại qua mời.

Khi ba mẹ Lương Tử Kiệt về, Lương Tử Kiệt đã nhanh chóng tẩy xong vết tích chiến đấu quay lại đi làm, trên đường đi làm khi nhận được tin nhắn của ba mẹ hắn hỏi buổi tối có muốn đi dự tiệc nướng BBQ với họ không hắn còn phun tào với đồng nghiệp ba mẹ mình đúng là không thể rời xa mình, làm cái gì cũng muốn mang hắn theo.

Nhưng chờ tới khi ba mẹ hắn nói ra hai chữ "Phúc trang" hắn lập tức mộng bức, sau đó đột nhiên trợn to hai mắt! Không dám tin nhìn lại tin nhắn một lần nữa.

Phát hiện đúng là bảo hắn tới Phúc Trang dự tiệc nướng BBQ!

Tiệc nướng BBQ!

Phải biết rằng giữa trưa Lạc Vân Thanh và Leonard vừa mới mua một đống đồ vật chuyển tới Phúc Trang!!

Cho nên...... kỳ thật mấy thứ kia hắn cũng có phần?

Nghĩ đến đây Lương Tử Kiệt hắc hắc cười đến ngoác cả miệng!

"Cậu làm sao thế?"

Nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ làm cùng không hiểu ra sao nhìn đồng nghiệp ngơ ngơ ngác ngác đi tới văn phòng, sợ hắn bị giám đốc mắng vội vàng duỗi tay ngăn hắn lại.

"Tôi muốn xin nghỉ."

"Ta muốn xin nghỉ." Lương Tử Kiệt cười lớn tiếng nói.

Đồng nghiệp nhíu mày nhìn hắn, khó hiểu muốn xin nghỉ thì cứ xin nghỉ là được, còn nói lớn tiếng như vậy làm gì? Hơn nữa......

"Cậu hôm trước vừa mới xin nghỉ rồi, hôm nay lại xin tiếp? Giám đốc cho cậu nghỉ nữa mới là lạ."

"Khà khà, vậy cậu cứ trợn to mắt lên nhìn xem tôi có thể xin nghỉ được nữa hay không nhé", nói xong Lương Tử Kiệt tự tin tràn đầy đi vào phòng giám đốc.

Cảm thấy hắn căn bản sẽ không thể xin nghỉ được nữa vị đồng nghiệp đồng tình nhìn qua phòng giám đốc một cái, cũng mặc kệ hắn, tự mình quay lại cửa tiếp tục công việc đẩy mạnh tiêu thụ.

Dù sao đợi lát nữa hắn sẽ bị mắng đuổi ra!

Kết quả không bao lâu...... Lương Tử Kiệt cũng đi ra, nhưng không phải bị mắng mỏ đuổi ra, mà là được giám đốc tự mình đưa tới cửa?!

Khoan đã, đây là xảy ra chuyện gì??

Vì sao giám đốc lại cười tủm tỉm tiễn hắn ra cửa  Này không khoa học!

Nghe đến đó mẹ Lương càng nổi giận, thì ra thằng nhóc này ở trên đó gần hai tiếng đồng hồ còn chưa thay xong quần áo?

Vì thế mẹ Lương không nói hai lời véo mạnh lỗ tai hắn, hai mắt trợn tròn, khí khách chống nạnh nói: "Thay cái gì mà thay, hai tiếng kia mày làm cái gì thế? Nói, có phải giấu giếm chúng ta làm chuyện gì mờ ám hay không? Mẹ mày cũng không tin thay có bộ quần áo thôi mà hai tiếng đồng hồ còn chưa thay xong?"

"Ngày thường làm việc không ra hồn thì thôi, hôm nay còn như vậy, đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, sắp tới giờ hẹn rồi còn chưa đi xuống, mày là muốn trời cao hay là sao trên trời? Còn thay quần áo, mẹ thấy mày có một đống quần áo...."

Lương Tử Kiệt bị mắng không dám phản bác, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện mặc vào bộ quần áo lúc đầu đi theo người một nhà tới chỗ hội hợp với Bulma.

Cuối cùng vẫn là Bulma thấy cậu nhóc đáng thương an ủi hắn vài câu sau đó mới mang theo mọi người lên Phúc Trang......

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 200
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...