Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 56

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đối với bản thân lại lần nữa lên hot search, Lạc Vân Thanh thật đúng là không biết tới, ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp được nữ hài tử kia cậu còn cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, hoàn toàn không nghĩ tới cứ nhiên còn có đoạn sau, hơn nữa xem tình huống kế tiếp còn thực xuất sắc.

Ngày hôm qua mua xong lễ vật trở về, Lạc Vân Thanh cũng không thấy Leonard ở ký túc xá, vì thế vốn dĩ định trực tiếp đưa quà cho hắn, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên muốn đền bù cho hắn một lễ sinh nhật.

Vì thế Leonard cái gì cũng không biết, ngày hôm sau về trường không chỉ thu được một phần quà sinh nhật còn có một chén mì trường thọ thoạt nhìn thật đặc biệt.

Bát mì trường thọ kia có sợi mì dài nhất mà hắn từng ăn qua, vì nghe Lạc Vân Thanh nói không thể cắn đứt, cho nên Leonard cảm thấy sợi mì này giống như mặc kệ hút như thế nào cũng không hút tới cuối, khi thật vất vả hút xong sợi mì phát hiện thì ra hắn đã đem cả bát mì ăn xong.

"Đây là mì trường thọ, trước kia người Hoa Hạ khi ăn sinh nhật sẽ đều ăn một bát, tuy hiện tại có chút muộn, nhưng vẫn chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Thấy Leonard ăn xong, Lạc Vân Thanh lấy ra món quà hôm qua tỉ mỉ lựa chọn, cho hắn một kinh hỉ.

Thu được lễ vật Leoanrd rất là kinh hỉ, mặc kệ món quà này là gì, chỉ cần là Lạc Vân Thanh đưa,  hắn đều cảm thấy đây là một bảo bối, càng đừng nói khi hắn mở ra phát hiện cư nhiên là cúc tay áo giá trị xa xỉ của KL&CI thì càng cảm thấy hiếm thấy.

Trong mắt hắn Lạc Vân Thanh là cậu bé từ tinh cầu xa xôi tới, cho nên tiền tài cũng không nhiều, cho dù hắn biết mấy ngày hôm trước phát sóng trực tiếp cậu có kiếm lời hơn chục triệu, nhưng  không phải cậu còn muốn mua đất sao? Tiền này không biết có đủ cho cậu dùng hay không đâu, mà cái cúc tay áo này nói ít cũng phải mấy chục nghìn, hơn trăm nghìn, quá quý.

Lần đầu tiên cảm thấy mấy chục nghìn đồng liên bang quá quý, Leonard không chút nghĩ ngợi nói một câu: "Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu."

Nhưng nói xong mới phản ứng lại, trong lòng hô không xong! Này...không phải cậu sẽ cho rằng hắn khinh thường cậu chứ?

Nghĩ tới đây, Leonard tuy mặt vô biểu tình nhưng thực tế lại hiếm khi thấp thỏm nhìn Lạc Vân Thanh một cái, kết quả phát hiện Lạc Vân Thanh nghe hắn nói vậy phản ứng cư nhiên là sửng sốt sau đó cười.

Hơn nữa nụ cười này còn không phải miễn cưỡng, mà là thoải mái cười to, cười xong Lạc Vân Thanh mới vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi Leonard: "Cậu cho rằng tôi thực nghèo sao?"

Nghĩ tới Lạc Vân Thanh ăn mặc còn có ngày thường mua đồ vật tùy ý Leonard chậm rãi lắc đầu, thực chân thành nói đến: "Không có."

Nếu nghèo thật còn có thể mặc quần áo của GUI sao, hơn nữa một lần mua còn nhiều như vậy, phải biết rằng lúc trước hắn còn cùng Lạc Vân Thanh đi GUI gặp thủ tịch thiết kế sư, tuy trang phục kia là từ rút thăm trúng thưởng tới, nhưng tiêu chuẩn rút thăm trúng thưởng bày ở đó, yêu cầu một lần mua hết 600.000 đồng liên bang. Này chắc chắc không phải việc người nghèo có thể làm!

"Vậy có vấn đề gì, hơn nữa có lẽ cậu còn chưa đủ hiểu biết về tôi, cõ lẽ tôi còn nhiều tiền hơn cả cậu." Lạc Vân Thanh nhún nhún vai, cậu cũng không phải nói dối, những cái phòng phá bỏ di dời trong tay cậu, tiền đền bù còn thêm tiền cổ phần Thiên Vũ vừa bán, nói không khoa trương có thể làm cả gia đình 10 đời sinh sống xa hoa cũng tiêu không hết.

Leonard:......

"Không phải cậu từ Nông Nghiệp tinh tới sao?" Nếu hắn nhớ rõ không sai, khi vợ chồng Lạc gia rời Thủ Đô Tinh cũng không có bao nhiêu tài sản mới đúng.

Lạc Vân Thanh:......

"Ai quy định Nông Nghiệp tinh đều là người nghèo." Lạc Vân Thanh phản bác phi thường đúng lý hợp tình.

Dù sao từ cậu chứng kiến, cái Nông Nghiệp tinh cậu sinh sống kia, tuy rằng có người nghèo, nhưng kẻ có tiền cũng không ít, hơn nữa Nông Nghiệp tinh bên kia trừ bỏ ít người một chút, thương khu thiếu một chút ra, trình độ sinh hoạt có thể so với người của Thủ Đô Tinh cao hơn nhiều, ít nhất người ta có thể mỗi ngày được ăn rau dưa trái cây, mà bên này thì sao? Người hoàn cảnh bình thường còn phải lâu lâu mới có thể ăn, nghèo thì càng chỉ có dinh dưỡng dịch chắc bụng.

"Nhưng không phải cậu muốn mua đất? Mua đất rồi xây dựng, tiền rót vào không nhất định ít hơn so mua đất đâu." Leonard nhớ tới lúc trước nghe cậu nói qua giá đất, có chút lo lắng.

Chút tiền ấy với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người khác mà nói lại là một tuyệt bút.

"Cậu đừng bận tâm, tiền tôi đủ dùng, kỳ thực tôi rất nhiều tiền." Đối mặt với nghi ngờ của Leoanrd, Lạc Vân Thanh lại lần nữa lặp lại một câu mình cực kỳ có tiền.

Leonard nghe thấy câu "tôi rất nhiều tiền" không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Dù sao mặc kệ Lạc Vân Thanh có tiền hay là không có tiền, dù sao mình cũng có tiền, chỉ cần cậu muốn làm cái gì hắn đều ủng hộ. Cho nên nếu Lạc Vân Thanh có tiền thì cậu có thể tự xuất lực, nếu Lạc Vân Thanh không có tiền Leonard cũng sẽ lấy danh nghĩa nhập cổ lấy ra tiền ủng hộ cậu.

"Cho nên cậu cứ an tâm thu lễ vật của cậu đi." Biết Leonard có ý tốt Lạc Vân Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó chạy đến phòng bếp cầm một cái bánh kem nhỏ ra, bên trên mặt bánh kem  còn cắm một cây nến nhỏ, tạo hình rất là đáng yêu độc đáo.

Bởi vì làm bánh kem tương đối phiền toái, hơn nữa bên này nguyên liệu dụng cụ cũng không đầy đủ, cho nên bánh kem Lạc Vân Thanh lấy ra là trực tiếp mua trên mạng, mấy tiếng trước mới đưa đến.

Ăn sinh nhật ấy mà! Tuy rằng có ăn mì trường thọ, nhưng không có bánh sinh nhật cũng không đầy đủ, mà bánh sinh nhật quá lớn cũng lãng phí, giống như bây giờ vừa vặn tốt.

"......"

"Cảm ơn cậu."

Định thổi ngọn nến phía trước, Leonard nhìn cậu một cái thật sâu, tuy nghi thức chúc phúc đơn giản, nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm tư tràn đầy trong đó.

"Khoan đã, trước đừng thổi, cậu có thể ước một điều trước đi." Lạc Vân Thanh sau khi bảo đảm ngọn nến không bị tắt, mới đem bánh kem lại lần nữa cẩn thận đặt trước mặt hắn.

Ánh nến chiếu lên mặt có vẻ đặc biệt xinh đẹp, làn da tinh tế dưới ánh nến mờ nhạt có vẻ càng thêm trơn mềm, thủy nhuận khiến Leonard muốn nhéo một cái.

"Nguyện vọng gì cũng được chứ?" Leonard ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn Lạc Vân Thanh một cái.

Lạc Vân Thanh bị ánh mắt này của Leonard khiến cả người không được tự nhiên, những vẫn căng da đầu đem đề tài đi lên: "Đây chỉ là một mong ước tốt đẹp, nguyện vọng của mình vẫn phải tự mình nỗ lực đi thực hiện mới được, dựa vào ông trời không thực tế lắm."

"Cũng phải." Leonard gật gật đầu, nhìn ngọn nến nhỏ trên bánh kem cầu nguyện một cái, sau đó một tiếng trống lên tinh thần đem ngọn nến thổi tắt.

"Cậu nhanh như vậy đã ước xong?" Lạc Vân Thanh có chút kinh ngạc.

"Vì tôi thực hiểu rõ bản thân mình muốn gì." Leonard nói xong cười cười với Lạc Vân Thanh.

Bị Leonard cười khiến cho Lạc Vân Thanh có chút xấu hổ lung tung gật đầu theo.

"Nếu không thì mau ăn đi? Ăn xong tôi muốn đi ngủ."Trong bầu không khí kiều diễm, Lạc Vân Thanh không biết biết xuất phát từ tâm lý gì bỗng nhiên nói một câu gây mất hứng như vậy.

Nhìn khuôn mặt có chút buồn ngủ của cậu, có tâm muốn làm chút gì đó Leonard đành đánh mất suy nghĩ của mình, sau khi thổi tắt nến, bắt đầu ăn bánh kem, ăn cơm xong mới trở về nên hiện tại có chút no, nhưng mặc kệ thế nào bánh kem Lạc Vân Thanh mua hắn đều phải ăn hết.

"Cậu còn đói à? Đói thì trong tủ lạnh còn có bánh kem." Lạc Vân Thanh nhìn Leonard lập tức ăn xong bánh kem, cho rằng hắn rất đói bụng, nghĩ nghĩ lại cầm một cái bánh kem ra, kiểu dáng giống như đúc với cái bánh kia.

Leonard:......

"Không cần, để lại ngày mai ăn đi." Nhìn bánh kem giống nhau như đúc, sắc mặt Leonard hơi hơi biến thành màu đen, yên lặng mà buông nĩa trong tay ra.

Hắn vốn dĩ liền không thích ăn bánh kem, có thể ăn xong một cái đã thật sự thực không dễ dàng, hắn ăn không vô cái thứ hai.

"Cậu thật không cần?" Lạc Vân Thanh hỏi.

"Không cần." Leonard trả lời.

"Không phải cậu rất đói bụng sao?"

"Tôi ăn cơm xong rồi mới trở về." Hơn nữa còn là bữa tiệc lớn.

"Nga, vậy được rồi, tôi vốn dĩ tính toán ngày mai ăn, trên mạng nói cái bánh kem này ăn rất ngon, cậu không cần, vừa vặn ngày mai tôi tự mình ăn." Lạc Vân Thanh thấy Leonard thật là ăn không vô chứ không phải giả khách khí  mới đem bánh kem thả lại tủ lạnh.

Phải biết cửa hàng bánh kem trên mạng này mỗi tài khoản chỉ được mua 2 cái, Lạc Vân Thanh vốn định mỗi người một cái, nhưng tới hiện tại lại đột nhiên không muốn ăn, cho nên mới lấy ra đưa cho Leonard một cái, còn cái kia thì cất đi để mai mình ăn.

Leonard:......

Ăn xong bánh kem cũng đến thời gian nghỉ ngơi, hai người đem bàn ăn thu thập xong lẫn nhau nói ngủ ngon rồi mới từng người trở về phòng.

Tắm rửa một cái thoải mái bằng nước ấm, đầu tóc ướt đẫm, Lạc Vân Thanh thay áo ngủ thoải mái ngồi vào dưới mấy sấy tóc bên cạnh chậm rãi đợi máy sấy làm đầu tóc khô lại.

Gió ấm mềm nhẹ mang tới cảm giác mệt mỏi rã rời, mà lúc này thiết bị đầu cuối không ngừng lập lòe, Lạc Vân Thanh mở ra phát hiện là một dãy số xa lạ chuyển thông tin thỉnh cầu cho mình. Hơn nữa dãy số này cư nhiên còn có chút quen mắt. Loại cảm giác giống như đã thấy qua ở đâu! Bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, Lạc Vân Thanh ấn vào nút nghe.

Không bao lâu, thông tin chuyển được.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?" Lạc Vân Thanh mở miệng trước tiên.

"Chào Lạc tiên sinh, tôi là nhân viên bên cục quản lý đất đai."

"Chào ngài, xin hỏi muộn như vậy còn tìm tôi là có việc gấp gì sao?" Nghĩ tới mảnh đất kia, trong lòng Lạc Vân Thanh có chút lo lắng.

"Đừng lo là tin tốt, hôm nay tới tìm ngài chủ yếu là có hai việc muốn nói với ngài một chút." Người kia cũng cảm thấy muộn như vậy còn tìm người có  chút kỳ quái, cho nên vội vàng giải thích.

"Được, ngài nói." Nghe đến đó Lạc Vân Thanh thở ra một hơi, chỉ cần không phải đất đai xảy ra vấn đề gì là được.

"Chuyện thứ nhất là chúc mừng ngài, phía trước ngài xin  mua quả núi của dãy núi Vạn Hỉ kia đã thông qua xét duyệt."

"Thật vậy chăng?" Tuy rằng biết  khả năng thông qua rất cao, nhưng khi nghe đến tin tức xác thực  Lạc Vân Thanh vẫn thực kinh hỉ.

"Đúng vậy, ngài không có nghe lầm, chúc mừng ngài."

"Cùng vui cùng vui."

"Vậy còn  chuyện thứ hai là gì?" Tuy rằng thật cao hứng, nhưng Lạc Vân Thanh nhớ rõ còn có chuyện thứ hai.

Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi chuyện, nhân viên công tác bên kia bỗng nhiên mặt mang ngượng ngùng, do dự một chút mới nói tiếp: "Chuyện thứ hai là việc riêng của tôi."

"Ngài nói đi." Nghe được hai chữ việc riêng Lạc Vân Thanh cũng có chút tò mò, nhân viên này có việc riêng gì liên quan tới mình sao? Mọi người không coi là quen biết đi?

"Tuy thực ngượng ngùng, nhưng tôi còn muốn hỏi một chút, xin hỏi có thể gửi cho tôi một cái chữ ký của ngài được không?"

Lạc Vân Thanh:......

Chữ ký? Như thế nào dạo này vẫn luôn có người muốn xin chữ ký của mình nhỉ, thật sự rất kỳ quái. Mình cũng không phải minh tinh, ký tên có ích lợi gì? Hơn nữa xem công việc của vị nhân viên này cũng không giống như là người truy tinh nha!

"Có thể." Chần chờ một hồi, Lạc Vân Thanh vẫn là đáp ứng, dù sao cái này với cậu mà nói chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.

Nghe được câu trả lời đồng ý, đầu bên kia rõ ràng cao hứng muốn chết rồi.

Phải biết rằng chữ ký của Lạc Vân Thanh có thể đổi vận nha!

Nhà mình dạo gần đây có chút không tốt lắm, quả thực khiến hắn sứt đầu mẻ trán, cho nên khi hắn lên Thiên Bác nhìn thấy bài viết về chữ ký đổi vận trên hot search này, bỗng nhiên nhớ tới mình có thông tin của Lạc Vân Thanh, lúc này mới nghĩ ngựa chết làm ngựa sống, vì thế vốn dĩ ngày mai mới có hệ thống công bố tin tức, hôm nay hắn liền chạy tới báo tin vui trước.

"Thật là thật cám ơn. Cảm ơn, cảm ơn!"

"Đúng rồi, thông tin này ngày mai hệ thống sẽ công bố tới, đến lúc đó ngài có thể lên mạng tìm đọc, sau đó ngài cần phải trước mùng 7 tháng sau đến chỗ chúng tôi nộp phí, thuận tiện giải quyết một vài giấy chứng nhận." Người kia nhắc nhở nói.

"Cảm ơn đã nhắc."

"Không khách khí, mặt khác cùng ngày nộp phí tốt nhất số dư tài khoản có nhiều hơn tiền mua đất khoảng mấy vạn đồng liên bang, vì có vài giấy tờ có thể xử lý tại chỗ, như vậy liền không phải tới lần hai, những giấy tờ có thể xử lý tại chỗ lát nữa tôi sửa sang lại một chút rồi chuyển qua cho ngài." Có lẽ biết được mình cho chữ ký, Lạc Vân Thanh cứ cảm giác người đối diện so với vừa rồi còn nhiệt tình hơn.

Lạc Vân Thanh sau khi nghe được thực vui vẻ, phải biết rằng mấy thứ bưu kiện tin tức này không nhất định sẽ nhắc nhở, hiện tại hắn nói cho mình biết, vậy giảm bớt được rất nhiều việc.

Hắn không phải muốn chữ ký sao? Lạc Vân Thanh quyết định đợi lát nữa dùng giấy vở tốt ký thêm vài chữ gửi qua!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 56
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...