Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sự tình còn chưa có giải quyết xong, Tiêu Táp biến sắc, không khí phảng phất càng thêm nặng nề, áp lực khiến người không thở nổi, chỉ thấy bầu trời lóe hồng quang, dần dần sáng lên, chân trời còn có điện quang lóng lánh, dường như thị uy, phô bày sự cường đại của nó.

“Đây là có chuyện gì?” Trong đám người có người hiếu kì.

“Thật xinh đẹp, mau chụp hình.” Cũng có người sợ hãi than.

Trong lòng Tiêu Táp trầm xuống, đôi mắt trở nên u ám, suy xét một ít hắn liền biết, đây là dấu hiệu mạt thế đến theo lời tiểu miêu nói.

“A…Các ngươi xem….” Tiếng than sợ hãi một hồi, có người phát ra tiếng thét chói tai.

Chỉ thấy điện quang tại bầu trời tùy ý lóe sáng, càng ngày càng gần, thời tiết oi bức, cuồng phong gào thét mang đến cho người ta không phải là sảng khoái mà là một loại sợ hãi không nói lên lời.

Tia chớp càng ngày càng gần, thẳng đến trên bầu trời N thị, phảng phất có cái gì đó rơi xuống.

Theo tiếng vang cực lớn, tia chớp đánh xuống.

“A…..kia không phải ….”

Hắn chưa nói xong, Tiêu Táp giống như phát điên mà chạy ra ngoài, từ nhỏ lớn lên ở N thị, hắn như thế nào không nhận ra, địa phương kia chính là khách sạn tiểu Cảnh ở.

“Táp ca….” Chu Tập hô một tiếng rồi vội vàng đuổi theo. Trình Thiệu Hâm lắc mình một cái ngăn trở: “Di- Chu gia chậm một chút, mọi việc còn chưa có giao xong.”

“Tránh ra, Táp ca mà có chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi.” Ánh mắt Chu Tập âm ngoan nói, nào có bộ dáng ôn hòa thường ngày, chính là tâm hắn quá mềm mới để cho những người này lấn lướt.

Trình Thiệu Hâm người đông thế mạnh, sao lại sợ hắn, vung tay lên, người trong bang xông tới: “Vẫn là công đạo rõ ràng đi, đi cũng đừng trở về, các người nếu muốn rõ ràng, sau khi bàn giao xong, muốn lưu lại ta cũng không đồng ý.”

Hơn một trăm người uy thế khác biệt, cũng không nhìn hắn một cái, có người vội vàng chạy theo ra ngoài.

Trình Thiệu Hâm rất mất mặt, nhưng hắn hiểu tình thế cũng không để ý, chỉ bắt Chu Tập đem sự tình bàn giao rõ ràng.

Chu Tập bất đắc dĩ, chỉ phải để người đuổi theo trước, Hàn Diễn nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người đuổi theo, cho dù Tiêu Táp làm gắt với hắn, nhưng làm huynh đệ nhiều năm cũng không phải là giả, chỉ thầm mắng Bạch Cảnh họa thủy, bất quá cũng không dám làm càn nữa, trong lòng nghĩ tuyệt nhất là đem tên kia cúng cho Bồ Tát, dựa theo hiện tại không khí bên ngoài, tìm Táp ca vẫn là quan trọng hơn.

Tiêu Táp sau khi ra ngoài, cũng không quản ngã tư đường hỗn độn không chịu nổi, lái xe tiến thẳng về phía trước, một tay còn không ngừng bấm điện thoại, chưa rừng có cảm giác bối rối như vậy, bỗng nhiên hận chính mình vì cái gì lại không ở bên cạnh tiểu miêu.

Oanh! Biển quảng cáo cao cao bị cuồng phong tùy ý thổi rơi vừa lúc ngăn cản đường đi phía trước, Tiêu Táp hung hăng vỗ vào tay lái, thần sắc che dấu sự lo lắng không ngừng, sau khi xuống xe, liền không muốn sống chạy về phía khách sạn, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng thuộc hạ la lên: “Táp ca, ngươi từ từ.”

Chạy trong chốc lát, cuồng phong ngừng, tia chớp càng ngày càng xa, bầu trời vang lên từng trận nổ vang, mang theo từng đợt vẫn thạch quỷ dị rơi xuống, Tiêu Táp cảm thấy ngay cả mặt đất cũng chấn động, bất quá lúc này hắn nào có tâm tình bận tâm cái khác, trong lòng càng lo lắng, tiểu miêu của hắn có thể hay không gặp chuyện không may.

Theo tia chớp rời đi, ngắn ngủi chỉ nửa giờ, Tiêu Táp lại thấy như đã trải qua một thế kỷ, khách sạn cách chủ trạch không xa, nhưng chạy tới cũng có một khoảng cách, khi hắn tới khách sạn, bầu trời đã trở nên yên tĩnh, không có một chút sinh khí, yên tĩnh giống như trong đại môn địa ngục u sâm, có một ác quỷ đang ở một đầu nhe nanh múa vuốt tới gần.

Khách sạn đã cắt điện, chỉ có mấy cái đèn thợ mỏ còn sáng, bên trong tiếng kinh hô, khóc la thành một mảnh, còn có người không ngừng gọi điện thoại cầu cứu, đáng tiếc chờ đợi tất cả đều là âm thanh máy bận…..

Tiêu Táp không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng theo cầu thang an toàn chạy lên, nhìn bức tường đổ vỡ chung quanh, lòng hắn càng trầm xuống, lúc này hắn không có phát hiện, thể lực của hắn tựa hồ tốt lên rất nhiều, ngay cả đi lên 38 tầng lầu khí cũng không suyễn.

Đi vào tầng đỉnh khách sạn, nơi nơi đều là mảnh vụn thủy tinh, chung quanh loạn thành một đống, còn có hoa lửa rạt rạt lan tràn, ngay cả cửa phòng cũng ngã trái ngã phải, Tiêu Táp vọt vào phòng Bạch Cảnh, đập vào mắt là vết máu loang lổ, đâm vào mắt hắn đều đau….

“Tiểu Cảnh, tiểu Cảnh….” Tiêu Táp lớn tiếng kêu, ở trong phòng điên cuồng tìm kiếm, nhưng ngoài vết máu ra cũng chỉ có một chiếc di động.

Tiêu Táp hai tay run rẩy nhặt điện thoại lên, thực dễ dàng liền thấy, Bạch Cảnh gọi cho hắn 15 cuộc, cơ hồ không gián đoạn, có thể thấy tiểu miêu có bao nhiêu sốt ruột.

Vết máu vẫn chưa khô, không khí còn tràn ngập mùi thịt nướng, Tiêu Táp không dám suy nghĩ nữa.

Không quá bao lâu, huynh đệ trong bang hắn cũng lên theo, kiểm tra lại chung quanh một lần, Tạ Dân Hàng đối với Bạch Cảnh rất hảo cảm, thấy thế liền an ủi Tiêu Táp: “Táp ca đừng lo lắng, không thấy thi thể Cảnh thiếu là chuyện tốt.”

Trong lòng Tiêu Táp khẳng định, đúng rồi, hắn hiện tạo không thể hoảng loạn, mặt bình tĩnh phân phó: “Đi, kiểm tra toàn bộ lại một lần cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hắn không tin, tiểu miêu cứ như vậy biến mất.

Đêm đó, ánh mắt Tiêu Táp đỏ ngầu dứng dưới lầu một đêm, ba giờ qua đi, thông tin khôi phục bình thường, xe cảnh sát và xe cứu thương đều chạy đến, mãi đến khi kiểm kê hoàn tất, vẫn không phát hiện bóng dáng Bạch Cảnh, Tiêu Táp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn tin tưởng tiểu miêu nhất định sẽ bình an, không có việc gì.

Tiếp, hắn cũng không chậm trễ, lập tức triệu tập những huynh đệ hắn có, ở nơi hẻo lánh cách chủ trạch không xa trực tiếp ra giá cao thuê một tòa nhà, cũng để cho người tăng mạnh phòng ngự, cửa sổ đều đổi thành kim cương, cửa lớn dưới lầu càng là dùng lưới điện phòng trộm, cửa sắt dày ba, tầng, cho dù là cửa ra vào bãi đỗ xe cũng làm thêm hai miếng thật dày.

Mọi người đối với quyết định của hắn thật khó hiểu, nhưng nhìn Tiêu Táp mặt lạnh, cả người không ngừng phát ra áp suất thấp cũng không dám hỏi nhiều, Hàn Diễn vài lần muốn nói rồi lại thôi, Tiêu Táp cũng không nhìn hắn, hắn thừa nhận chính mình giận chó đánh mèo, một ngày còn chưa tìm được tiểu miêu, hắn liền không an tâm một ngày.

Mà Bạch Cảnh lúc này lẳng lặng nằm ở đáy nước, da thịt trên người bóng loáng, nhẵn nhụi, không có một tia bọt nước, hai má trắng nõn đỏ ửng, hào quang màu lam quanh thân cũng dần dần tan biến.

Khi hắn mở hai mắt, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, ngay cả lỗ chân lông phảng phất đều giãn nở ra, hiếu kì nhìn chung quanh, hắn phát hiện mình thế nhưng lại nằm nơi đáy nước, dưới thân còn có ngọc thạch chồng chất như núi, Bạch Cảnh hoảng sợ liếc mắt một cái liền nhận ra, này đó đều là ngọc thạch hắn từng thu thập, không nghĩ tới lại có nhiều như vậy.

Chậm rãi đứng lên, Bạch Cảnh sửng sốt, phát hiện chính mình tấc ti chưa lũ, hô hấp trong nước nhưng lại không có bất cứ cảm giác không khỏe nào, cũng không biết hắn vào bao lâu, Tiêu Táp có sốt ruột hay không, ngày đó điện quang hung ác, cho tới bây giờ nhớ lại lòng hắn vẫn còn sợ hãi, lúc đó hắn hẳn là té xỉu trên mặt đất, như thế nào lại đến đáy nước?

Bạch Cảnh điều động tâm tư, nghĩ thử lại, không phản ứng? Thử lại, vẫn không phản ứng, trong lòng hơi có chút thất vọng, nhưng là không có rối rắm nhiều, hắn có thể nhặt lại một mạng thật không dễ, không ai có thể biết cái loại may mắn này, cái loại cảm giác sống sót sau tai nạn so sánh với bắt đầu sinh mệnh, chuyện còn lại thật sự nhỏ bé không đáng kể.

Lưu luyến nhìn không gian, ánh mắt nhìn biến hóa chung quanh, Bạch Cảnh cũng không dám chậm trễ, cũng không biết hiện tại bên ngoài thế nào, nhanh chóng mặc quần áo vào, lắc mình một cái liền xuất hiện trong phòng khách sạn loạn thất bát tao.

Thấy tình huống chung quanh Bạch Cảnh hoảng sợ, nơi này trải qua cướp bóc sao? Như thế nào loạn thành như vậy, bất quá thấy vết máu khô, còn có dấu vết đốt trọi xung quanh, rất nhanh hắn liền hiểu được, xem ra động tĩnh ngày đó không nhỏ, lúc ấy hắn chỉ lo đau đớn, trong lòng lại sợ hãi như thế nào còn tâm tình chú ý đến việc khác.

Tìm xung quanh một lần không thấy di động, trong lòng có chút ảo não, không di động hắn như thế nào gọi điện, bất quá sau đó hắn lại vui sướng đoán có phải hay không di động bị Tiêu Táp lấy đi.

Cũng có dừng lại lâu, Bạch Cảnh chỉ muốn biết hiện tại ngày mấy tháng mấy, hắn tột cùng tại đáy nước hôn mê bao lâu, nơi nơi tìm tìm, phát hiện khách sạn không chỉ không có nước còn không có điện, điện thoại càng không cần phải nói, cầm lên ngay cả thanh âm cũng không có, hoàn toàn không thể gọi.

Theo cầu thang đi xuống dưới, phát hiện không có ai, trong lòng Bạch Cảnh sinh nghi, lần này hắn từ trong nước đi ra cũng không cảm thấy đói bụng, hắn nghĩ thời gian hẳn không dài, chỉ là hiện tại xem ra hình như không phải.

Hơn nữa khách sạn này cũng không thích hợp, liền tính phát sinh sự cố tạm thời không kinh doanh cũng không có khả năng ngay cả một người cũng không có, tìm một chỗ thoải mái, đứng ở lầu cao cao nhìn xuống, ngã tư đường người đi lại rất ít, chỉ có tốp 5 tốp 3 xe đi qua, trong lòng Bạch Cảnh trầm xuống, chẳng lẽ mạt thế đã bùng nổ?

Vậy Tiêu Táp đâu? Y có thể hay không không tìm thấy mình thì sốt ruột?

Đáng chết, Bạch Cảnh thầm mắng trong lòng, hắn cũng không muốn thật vất vả tìm được Tiêu Táp lại vì nguyên nhân này mà tách ra.

Vội vàng chạy xuống lầu, một đường thông suốt không bị ngăn trở, toàn bộ khách sạn trống rỗng, không có người tự nhiên sẽ không có tang thi, Bạch Cảnh kỳ thực rất buồn bực, hắn rất muốn gặp một người nào đó cho dù là điện thoại hay là hỏi thời gian cũng tốt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 76: b
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...