Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 75: Kinh hỷ

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cảnh sát muốn đưa Chu Uyển Oánh đi. Kỷ Bắc Dương đứng dậy lùi lại hai bước.

Chu Uyển Oánh bị một nữ cảnh sát kéo dậy từ mặt đất, dẫn ra ngoài bệnh viện. Một giờ sáng, màn đêm lạnh thấu xương như vực sâu kín kẽ, đang chờ đợi bà ta chui đầu vào lưới.

Chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết của Chu Uyển Oánh không biết đã vứt ở đâu. Bà ta mặc sườn xám nhung, run rẩy đi theo cảnh sát vài bước, đột nhiên dùng sức hất tay nữ cảnh sát ra, chạy ngược về phía sau. Nữ cảnh sát phản ứng nhanh, chộp lấy một cái nhưng không bắt được. Chu Uyển Oánh loạng choạng chân, đâm sầm vào băng ghế dài ở hành lang nghỉ ngơi. Trán bà ta lập tức bị cạnh kim loại của băng ghế cứa một đường dài.

Máu tươi chảy xuống theo khóe mắt. Bà ta mặt đầy máu, hét lên chói tai: “Là nó, là nó lên kế hoạch tất cả, nó muốn giết tôi!!!”

Sắc mặt Chu Uyển Oánh dữ tợn như ác quỷ, thê lương muốn kéo Kỷ Bắc Dương cùng xuống địa ngục.

Những người xung quanh hoảng sợ trước bộ dạng của bà ta, không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang đút hai tay vào túi, thản nhiên đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Là con trai, ba mẹ một chết một bị thương, anh quả thực bình tĩnh một cách bất thường, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.

Đoàn Bằng Triển nheo mắt, bước nhanh đến trước mặt Kỷ Bắc Dương, thấp giọng nói: “Bắc Dương, hãy nói với tôi rằng mọi chuyện xảy ra đêm nay ở Kỷ gia không liên quan đến cậu.”

Kỷ Bắc Dương thu hồi ánh mắt từ Chu Uyển Oánh, nhìn Đoạn Bằng Triển, nói: “Chuyện xảy ra đêm nay ở Kỷ gia không liên quan đến tôi.”

Đoàn Bằng Triển nói: “Cậu đã hứa với tôi sẽ vĩnh viễn không làm chuyện phạm pháp.”

Kỷ Bắc Dương bình tĩnh nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không làm chuyện phạm pháp.”

Trái tim đang đập loạn nhịp của Đoạn Bằng Triển dần bình ổn lại. Ông liên tục nói mấy chữ “tốt”, vỗ vỗ cánh tay Kỷ Bắc Dương, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hậu… hậu sự của Kỷ Hàng còn cần cậu xử lý, Chu Uyển Oánh chúng tôi cần phải đưa đi trước.”

Kỷ Bắc Dương gật đầu.

Đoàn Bằng Triển xoay người, nháy mắt với nữ cảnh sát, nói: “Tìm bác sĩ băng bó cho bà ta một chút, sau đó đưa về đồn, không cho phép bà ta gây sự nữa.”

Nữ cảnh sát lôi Chu Uyển Oánh đang khóc lóc ầm ĩ nhanh chóng rời khỏi phòng cấp cứu.

Đợi hành lang trở lại yên tĩnh, Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại.

Hậu sự của Kỷ Hàng được Kỷ Bắc Dương bỏ tiền thuê người lo liệu, anh không tham gia bất cứ khâu nào. Chiều hôm sau, Kỷ Hàng biến thành một nắm tro tàn, được đựng trong hũ tro cốt đưa đến tay Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương chỉ cầm một chút rồi đặt sang một bên. Anh ngồi trong phòng sinh hoạt trang nhã kiểu Trung Quốc, nhìn người giúp việc đỡ lão Kỷ tổng bị trúng gió ngồi dậy, để ông dựa vào đầu giường.

Lão Kỷ tổng bị liệt nửa người, miệng không nói được, mắt sáng quắc trừng trừng nhìn anh.

Kỷ Bắc Dương chỉ vào cái hũ trên bàn, nói: “Con trai ông.”

Sau đó đứng dậy bỏ đi.

Lão Kỷ Tổng ú ớ phía sau anh, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước ra khỏi phòng, giống như cách ông từng đối xử với Kỷ Bắc Dương trước đây: cao cao tại thượng, khoanh tay đứng nhìn.

Bà nội Kỷ bị kinh hãi, đau buồn quá độ nên đổ bệnh. Kỷ Bắc Dương đứng trước cửa phòng bà nội, hồi lâu không vào. Mãi đến khi y tá thấy anh, chào hỏi một tiếng, trong phòng mới truyền ra giọng nói của bà nội Kỷ.

Bà nội Kỷ nằm trên giường, nhẹ nhàng vẫy tay gọi anh.

Kỷ Bắc Dương lẳng lặng đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay già nua của bà, thấp giọng hỏi: “Bà trách cháu sao?”

Bà nội Kỷ ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, nước mắt đục ngầu chảy xuống thái dương bạc trắng, lẩm bẩm: “…… Tiểu Bắc, Tiểu Bắc của bà……”

Người ta vẫn nói rằng, trong một gia đình, nếu có một đứa trẻ mang bệnh, thì rất có thể chính đứa trẻ ấy lại là người “khỏe mạnh” nhất theo nghĩa khác, nhẹ tội nhất, ít nghiệp nhất.

Mắc bệnh lạnh lùng, mắc bệnh nhu nhược, mắc bệnh tham lam, mắc bệnh cố chấp. Sự tàn nhẫn của con người còn đáng sợ hơn cả bệnh tật.

Ba ngày sau, ông bà nội của Kỷ Bắc Dương lần lượt qua đời vì đau buồn quá độ, chỉ cách nhau vài giờ.

Kỷ Bắc Dương lo liệu hậu sự cho hai người, thông báo tang sự, mọi nghi thức tang lễ đều giản lược, không cho phép người ngoài đến viếng, chỉ có ông nội của Từ Nam Tang và vài chiến hữu cũ của lão Kỷ tổng đến.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Kỷ gây chấn động giới quyền thế. Người ngoài bàn tán xôn xao, cũng có những người họ hàng xa của Kỷ gia tò mò cảm thấy sự việc kỳ quái, lén lút điều tra, nhưng dù điều tra thế nào cũng không tra ra được người thừa kế di chúc là Kỷ Bắc Dương.

Chu Uyển Oánh ở trong trại tạm giam một mực khẳng định chuyện này là âm mưu của Kỷ Bắc Dương. Cảnh sát theo quy trình triệu tập tình nhân của Kỷ Hàng, con gái của tình nhân, Hàn Tấn, Kỷ Bắc Dương và tất cả những người liên quan đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Nhưng kết quả cuối cùng là cái chết của Kỷ Hàng là do Chu Uyển Oánh dùng cây kéo mà tình nhân mang theo đâm chết. Hung khí là cây kéo dùng trong nhà của tình nhân. Việc Kỷ Hàng xảy ra chuyện hoàn toàn là do Chu Uyển Oánh mất lý trí ra tay tàn độc.

Về việc tại sao Kỷ Bắc Dương bị Chu Uyển Oánh cắn chặt không buông, cảnh sát cho biết đã điều tra rõ ràng nhưng để bảo vệ người vô tội, không công bố chi tiết vụ án ra ngoài. Vì vậy ngay cả Hàn Tấn cũng không biết chuyện Chu Uyển Oánh dùng ảnh của Chương Khả Khê để uy h**p Kỷ Bắc Dương.

Còn về những bức ảnh dùng để uy h**p Kỷ Bắc Dương, cũng đã sớm bị nữ chuyên gia máy tính mà Kỷ Bắc Dương thuê xâm nhập vào địa chỉ IP của Kỷ gia xóa sạch sẽ.

Kỷ Bắc Dương cho quản gia, tài xế và những người giúp việc khác trong trang viên một khoản tiền lớn, giải tán họ. Đến đây, cả trang viên thật sự chỉ còn lại một mình anh.

Trang viên rộng lớn của nhà họ Kỷ bỗng chốc biến thành một hòn đảo cô độc tĩnh mịch. Giữa mùa đông khắc nghiệt, cây cối khô héo, phạm vi vài dặm không một bóng người.

Gió đêm thổi qua, bãi cỏ từng được chăm sóc tỉ mỉ nổi lên từng đợt sóng, như thể những cô hồn dã quỷ phiêu dạt đi qua.

Tất cả các phòng trong trang viên đều không bật đèn, chỉ có dưới mái hiên treo vài chiếc đèn lồng cung đình mà bà nội Kỷ thích, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Những linh hồn lang thang thật lẫn giả dường như phảng phất quanh hành lang và sân viện. Trong bóng tối ấy, Kỷ Bắc Dương chậm rãi bước đi, lặng lẽ như đang dạo giữa một cõi u minh.

Bỗng nhiên một luồng ánh sáng mạnh từ xa chiếu vào, in bóng cây và kiến trúc lên bức tường trắng bệch. Từ rất xa, tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải, kèm theo tiếng th* d*c dồn dập.

Kỷ Bắc Dương quay đầu lại từ cái bóng kỳ lạ, bị Chương Khả Khê lao tới ôm chầm lấy.

Giọng nói vội vã vang lên: “Anh thế nào rồi? Tại sao không nói cho em biết sớm hơn? Bà ta có làm anh bị thương không? Anh ở đây sao? Bọn họ lại bắt nạt anh à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh không nói gì? Anh không khỏe sao?”

Kỷ Bắc Dương ôm lấy Chương Khả Khê, tựa cằm lên vai cô, nói: “Anh không sao, Khê Khê.”

Chương Khả Khê vẫn là nhìn thấy tin tức nhà họ Kỷ xảy ra chuyện trên bản tin kinh tế tài chính, gọi điện cho Kỷ Bắc Dương không được, liên lạc với Hàn Tấn xác nhận tin tức, liền lái xe suốt đêm chạy về. Cô đến chung cư Tây Lân trước, không tìm thấy Kỷ Bắc Dương, sau đó mới chạy đến đây.

Chương Khả Khê lo lắng muốn chết, vừa đánh vừa đá anh: “Tại sao anh không cầm điện thoại? Anh tự xem xem em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc! Xảy ra chuyện tại sao không báo cho em biết trước? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chuyện nhà anh em đều phải tham gia. Còn nữa, anh rảnh rỗi tại sao lại tắt đèn tối om đi đi lại lại ở đây, giả ma giả quỷ hả! Anh nói xem anh có quá đáng không!”

Kỷ Bắc Dương ôm chặt Chương Khả Khê đang khoa tay múa chân vào lòng, “Là anh quá đáng, xin lỗi, xin lỗi em, Khê Khê.”

Lồng ngực Chương Khả Khê đập thình thịch, cả người run rẩy, nằm trong lòng anh rất lâu mới bình tĩnh lại được.

Chương Khả Khê đấm vào vai anh, mắt đỏ hoe: “Nhìn anh gai tinh ghê.”

“Xin lỗi.” Kỷ Bắc Dương cúi đầu ngoan ngoãn nói.

Chương Khả Khê còn muốn nói gì đó, bỗng rên lên một tiếng, khom lưng ôm bụng.

Kỷ Bắc Dương căng thẳng bế cô lên, “Đau ở đâu? Bụng à? Chúng ta đi bệnh viện.”

Chương Khả Khê ấn ấn bụng dưới, qua loa nói: “Không sao đâu, anh đừng chọc em giận là được. Chắc là vừa nãy chạy gấp quá nên bị xóc hông thôi.”

Kỷ Bắc Dương trong lòng hối hận, đáng lẽ anh nên giải quyết xong mọi việc rồi lập tức về gặp Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê lo lắng nhìn anh, hỏi: “Anh…… hiện tại tâm trạng thế nào?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không muốn nhắc đến.

“Được.”

“Còn đau không? Anh bế em.”

Chương Khả Khê lắc đầu, “Không đau.”

Cô nhìn quanh, nói: “Nơi này…… chỉ có một mình anh sao?”

Kỷ Bắc Dương: “Ừ, anh đưa tiền rồi, quản gia và tài xế đã rời đi.”

Chương Khả Khê do dự nói: “Vậy anh có muốn dẫn em đi dạo ở đây không? Cho em xem nơi anh lớn lên.”

“Được.” Kỷ Bắc Dương nắm tay cô, xác nhận cô không khó chịu, dẫn cô đi tham quan trang viên biệt thự trị giá hàng tỷ này.

Nơi này có bãi cỏ xanh mướt, có con đường rợp bóng cọ cao lớn, có bể bơi ngoài trời màu xanh lam, có phòng tập thể hình rộng rãi, có gara đậu đầy siêu xe.

Còn có rất nhiều căn phòng được trang hoàng trang nhã tinh xảo, có cầu thang xoắn ốc bằng gỗ đỏ, có đèn chùm pha lê khổng lồ xa xỉ, có tranh chữ của danh nhân và đồ cổ văn vật trị giá hàng chục triệu, có tấm thảm trải sàn họa tiết giang sơn ngàn dặm, có tủ trưng bày rượu danh tiếng thế giới. Nơi này có tất cả những gì khiến người ta phải trầm trồ, duy chỉ thiếu bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Kỷ Bắc Dương.

Chương Khả Khê mở to đôi mắt, hỏi: “Hồi nhỏ anh ở phòng nào?”

Kỷ Bắc Dương suy nghĩ một lát, nói: “Cái phòng khách lần trước em ở.”

“Ồ……” Trong lòng Chương Khả Khê có chút khó chịu không nói nên lời.

Mỗi khi đi qua một nơi, họ lại bật đèn ở đó lên. Khi họ đã xem hết một vòng trang viên Kỷ gia, và quay lại cổng chính, nhìn lại, cả trang viên đèn đuốc sáng trưng, chìm trong vầng hào quang vàng rực rỡ, đẹp đẽ và tinh xảo đến mức khiến người ta phải sững sờ.

“Đẹp thật.” Chương Khả Khê cảm thán.

“Thích không?” Kỷ Bắc Dương hỏi.

Chương Khả Khê lắc đầu, “Quá rộng, lãng phí điện, hơn nữa xa nội thành quá, yên tĩnh quá.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không thích thì sau này không bao giờ đến nữa. Đi thôi?”

Chương Khả Khê lười biếng treo trên người anh, nói: “Ở lại một đêm, mai hẵng đi. Em hơi mệt, không muốn động đậy.”

Kỷ Bắc Dương khom lưng bế cô lên. Chương Khả Khê nói: “Ngủ ở phòng khách kia đi.”

“Được.”

Chương Khả Khê vừa chạm giường đã ngủ ngay. Quần áo và giày đều do Kỷ Bắc Dương thay giúp.

Kỷ Bắc Dương đi tắm rửa, nằm xuống ôm chặt Chương Khả Khê đang ngủ say. Anh chỉ có cô, và anh cũng chỉ cần cô mà thôi.

Sáng sớm, Chương Khả Khê tỉnh dậy, mơ màng đi vào nhà vệ sinh. Vào được không lâu, bỗng nhiên gấp giọng gọi: “Kỷ Bắc Dương!”

Kỷ Bắc Dương nghe thấy tiếng, lập tức bật dậy bước nhanh vào.

Chương Khả Khê mặc chiếc áo phông rộng thùng thình tối qua anh thay cho cô, cúi đầu, thần sắc kỳ lạ nói: “Trên người em ra chút máu, nhưng hiện tại không phải ngày em tới kỳ kinh nguyệt. Anh nói xem có khi nào em mang thai không? Nhưng tại sao lại có máu nhỉ? Anh lấy giúp em điện thoại lại đây, để em tra Baidu một chút.”

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương biến đổi, bế bổng Chương Khả Khê kiểu công chúa lên, sau đó đi ra ngoài cẩn thận đặt cô lên giường, trầm giọng nói: “Chúng ta đi bệnh viện, nhanh lên mặc quần áo.”

Chương Khả Khê co chân ngồi trên giường, nói: “Hôm nay là mùng 8 đúng không. Sau khi anh khỏi bệnh, lần đầu tiên của chúng ta có phải ở nhà em không? Lúc nào ấy nhỉ?”

“Mười tám ngày trước.” Kỷ Bắc Dương nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lấy quần áo của Chương Khả Khê lại định giúp cô, nhưng khi động thủ lại có chút sợ hãi đụng vào cô.

Chương Khả Khê chậm chạp mặc quần áo cho mình. Xong việc xuống giường chuẩn bị đi giày, Kỷ Bắc Dương đã nhanh hơn một bước ngồi xổm xuống giúp cô đi tất và giày, sau đó không cho cô đi một bước nào, trực tiếp bế ngang ra khỏi phòng khách.

Phòng khách cách nơi Chương Khả Khê đỗ xe tối qua khoảng mười phút đi bộ. Kỷ Bắc Dương định bế cô đi suốt quãng đường đó.

Chương Khả Khê ôm cổ anh, vẻ mặt như người không có việc gì, nói: “Em tự đi được mà, thật sự không có cảm giác gì, không đau chỗ nào cả.”

“Không được.” Kỷ Bắc Dương bế Chương Khả Khê đi một mạch vững vàng đến bên xe, đặt cô vào ghế phụ.

Kỷ Bắc Dương không có bằng lái, không thể lái xe, nói: “Anh gọi người tới.”

Chương Khả Khê từ ghế phụ bò sang ghế lái, hạ cửa kính xe nói: “Lên đi, lái xe lại không tốn sức, đợi người anh gọi tới thì em đã đến bệnh viện từ đời nào rồi.”

Kỷ Bắc Dương do dự vài giây, đành phải ngồi lên xe.

Nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất 30 phút đi xe. Lần đầu tiên Kỷ Bắc Dương cảm thấy lợi ích của việc sống ở trung tâm thành phố. Trong lúc anh lo lắng chờ đợi, cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Bên phía bệnh viện đã nhận được điện thoại trước, lập tức cử người chờ ở cửa. Chương Khả Khê lái xe đến nơi liền được Kỷ Bắc Dương bế xuống xe, sau đó đưa thẳng vào phòng bệnh VIP.

Chương Khả Khê cũng không đau đớn gì, nhưng bị trận thế hơi lố trước mắt làm cho hơi hoảng.

Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, y tá lấy máu cho cô ngay trong phòng bệnh.

Kỷ Bắc Dương nắm tay cô, sắc mặt ngưng trọng, đau lòng nhìn cô.

Chương Khả Khê thấy anh như vậy, cảm thấy mình nhất định phải mắc bệnh nặng gì đó mới không lãng phí tâm tình của anh.

Kết quả xét nghiệm máu rất nhanh đã có. Trên đó có một mục là nồng độ hCG(1), con số lên đến gần hai ngàn.

(1) hCG là viết tắt của Human Chorionic Gonadotropin, một loại hormone do nhau thai sản xuất sớm trong thai kỳ. Xét nghiệm beta hCG trong máu hoặc nước tiểu được dùng để chẩn đoán sớm thai kỳ, theo dõi sự phát triển của thai hoặc phát hiện các vấn đề sức khỏe bất thường liên quan đến thai kỳ và một số loại ung thư.

Nữ bác sĩ cười nói: “Đừng căng thẳng, là mang thai.”

Chương Khả Khê trên đường đi đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao họ cũng không áp dụng biện pháp tránh thai nào, nhưng nghe bác sĩ nói vậy vẫn cảm thấy bất ngờ vui sướng.

Kỷ Bắc Dương cau mày nói: “Trên người cô ấy có máu.”

Chương Khả Khê nói: “Chỉ có một chút xíu thôi mà.”

Nữ bác sĩ nhìn lại phiếu xét nghiệm, nói: “Lượng máu không nhiều thì không sao, về nhà uống thuốc Progesterone(2) là được.”

(2) Progesterone là một hormone steroid nội sinh, chủ yếu do buồng trứng (ở phụ nữ), nhau thai (khi mang thai) và tuyến thượng thận sản xuất. Nó đóng vai trò quan trọng trong việc điều hòa chu kỳ kinh nguyệt, chuẩn bị cơ thể cho thai kỳ và hỗ trợ duy trì thai kỳ.

Hết chương 75

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1: Vãi ra quần
Chương 2: Người chăn voi
Chương 3: Cô có muốn chơi anh ta một vố không?
Chương 4: Trai đẹp đích thân phát phúc lợi
Chương 5: Bọn họ chỉ xứng với nước mũi thôi
Chương 6: Con không yếu đuối như vậy đâu
Chương 7: Cùng nhau ăn tối
Chương 8: Tôi và anh không còn gì để nói
Chương 9: Tôi đúng là bị bệnh tâm thần
Chương 10: Tôi sống một mình
Chương 11: No cơm ấm cật…
Chương 12: Chuyển nhà
Chương 13: Kỷ Bắc Dương thả thính
Chương 14: Thật ra đã từng khóc rồi
Chương 15: Em có lẽ phải nghỉ việc
Chương 16: Cô mắng như thế nào?
Chương 17: Anh ấy rất ngoan
Chương 18: Mệt tâm
Chương 19: Một thoáng rung động lướt qua lòng Chương Khả Khê
Chương 20: Kỷ Bắc Dương quay mặt đi
Chương 21: Con sen hầu hạ
Chương 22: Nhớ bạn trai cũ của tôi
Chương 23: Vả mặt đã cái nư!
Chương 24: Công ty TNHH Quản lý Đầu tư và Sáng tạo Lăng Nhuận
Chương 25: Về chung cư Tây Lân
Chương 26: Kỷ Bắc Dương mất ngủ
Chương 27: Cơn sốt không đụng hàng
Chương 28: Đừng kiếm chuyện với Chương Khả Khê
Chương 29: Đi làm mà hồn chẳng ham
Chương 30: Thành kiến
Chương 31: Nhớ kỹ thân phận của cô
Chương 32: Tôi tự hẹn với chính mình
Chương 33: Chương Khả Khê thật thông minh
Chương 34: Muốn ôm thêm một chút không
Chương 35: Đây là vấn đề riêng tư của anh ấy
Chương 36: Tôi sẽ chăm sóc anh
Chương 37: Tôi nói chính là Hàn tiên sinh
Chương 38: Đột nhiên muốn cưỡng hôn
Chương 39: Nếu muốn ôm thì cứ nói thẳng
Chương 40: Bởi vì tôi phải chờ để ôm cô
Chương 41: Tôi sẽ không ép buộc cô
Chương 42: Muốn lấy việc công làm việc tư
Chương 43: Cô ấy đang khóc
Chương 44: Cô thật sự thích anh ấy sao?
Chương 45: Đúng là rất ngọt
Chương 46: Được thiên vị
Chương 47: Nghe lời cô ấy
Chương 48: Biết được
Chương 49: Chào dì
Chương 50: Drama về tinh tinh
Chương 51: Anh ấy rất ngọt
Chương 52: Anh không thể lái xe
Chương 53: Con có bạn gái
Chương 54: Kế hoạch dự phòng
Chương 55: 1,2,3 Dzô!!! Cuộc đời nhọ vãi nồi
Chương 56: Ngủ rồi sao?
Chương 57: Anh trưng ra bộ mặt ‘thật trân’
Chương 58: Không mang theo thư ký
Chương 59: Em muốn cùng anh về Kỷ gia không?
Chương 60: Còn can đảm không?
Chương 61: Để tôi thương xót anh ấy
Chương 62: Kết hôn được không?
Chương 63: Chương Khả Khê mệt xỉu luôn
Chương 64: Hàn Tấn chết rồi sao?
Chương 65: Nếu anh lương thiện
Chương 66: Bệnh tình nguy kịch
Chương 67: Di chúc
Chương 68: Tỉnh lại
Chương 69: Khê Khê, anh yêu em
Chương 70: Anh dạy em
Chương 71: Ăn sủi cảo
Chương 72: Đăng ký kết hôn
Chương 73: Em trai ngoan
Chương 74: Đừng đụng vào cô ấy
Chương 75: Kinh hỷ
Chương 76: Hoàn chính văn – Ai cũng muốn thấy em mặc váy cưới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 75: Kinh hỷ
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...