Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 121

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Qing Yun

Buổi lễ đón sinh viên mới của đại học Múa bắt đầu vào 7 giờ tối. Trước đó mấy người Việt Khê đã vào chỗ ngồi, nhờ có Ngô Hủ nên chỗ ngồi của bọn họ ngay ở hàng thứ hai, tầm nhìn rất tốt, không bị che chắn gì, hoàn toàn có thể nhìn rõ toàn cảnh sân khấu.

Giá trị nhan sắc của sinh viên trường Múa quả thật cao hơn trường bình thường không ít, hai người dẫn chương trình đều là nam thanh nữ tú, mới nói mấy câu đã khuấy động bầu không khí trở nên sôi nổi, mãi cho đến tiết mục biểu diễn cuối cùng, không khí xung quanh cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt.

“Tiết mục cuối cùng chính là ‘Tinh linh’ của nhóm Trương Hiểu nhỉ…” Triệu Lộ lật mở danh sách tiết mục biểu diễn, ‘Tinh linh’ là tiết mục quan trọng nhất tối nay, điều này chứng tỏ tiết mục này cực kỳ xuất sắc mới được chọn biểu diễn ở cuối cùng như thế.

Tiếng âm nhạc trong veo vang lên, các thành viên trong nhóm múa mặc váy xanh nhạt tiến vào sân khấu từ hai bên cánh gà, mỗi động tác đều tràn ngập sức sống, như là tinh linh trong rừng rậm, dáng múa ưu nhã mê người khó nói thành lời.

Nhóm múa phụ dần lùi ra, ánh đèn trên sân khấu tối đi, sau đó một chùm sáng hội tụ tại giữa sân khấu, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện ở trung tâm ánh đèn, dáng người ưu nhã, là tinh linh đẹp nhất trong rừng rậm, cô dương cổ thon dài xinh đẹp của mình giống như thiên nga mỹ lệ.

Âm nhạc vang lên, tinh linh trắng cũng cử động, cô nhảy lên, nhảy trong vui sướng thoải mái, ngay cả một cái vươn tay cũng mang theo loại mỹ lệ khó nói thành lời. Mỗi một lần cô nhảy lên là một lần ấn tượng khắc sâu vào tâm trí mỗi người.

Từ Vi che miệng, trong mắt là kinh ngạc rõ ràng, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Đây là Trương Hiểu kia á?”

Chiều nay lúc gặp Trương Hiểu, tuy cô ta xinh đẹp nhưng không đến mức làm người phải kinh ngạc vì vẻ đẹp đó, nhưng khi ở trên sân khấu, cô ta lại đẹp kinh người, cả người tản ra sức hấp dẫn khiến người mê muội.

Trên sân khấu, Trương Hiểu tung người nhảy lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, cả cơ thể như bay lên, không có chút trọng lượng nào.

Trong hậu trường, giáo viên dạy múa trợn tròn mắt, không khỏi tán thưởng: “Đoạn nhảy này Trương Hiểu nhảy tốt quá, có thể nói động tác kia rất hoàn mỹ…”

Hơn nữa, cô ta càng nhảy càng tốt, sức bật mà cô ta bày ra khiến người không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Việt Khê hơi híp mắt, những người khác chỉ là người thường, đương nhiên không nhìn ra thứ trên người Trương Hiểu. Nhưng ở trong mắt cô, Trương Hiểu chỉ là một con rối, cơ thể cô ta bị một luồng khí kỳ dị khống chế, luồng khí kia chi phối cử động của cô ta, thậm chí chi phối cả máu và sinh mệnh của cô ta.

Điệu múa của cô ta có sức cuốn hút, thậm chí là sức bật đều là vì cô ta dùng chính sinh mệnh để múa. Sinh mệnh là mỹ lệ, điệu mua tiêu hao sinh mệnh một cách quá mức sao có thể không sinh đẹp, không động lòng người?

Không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu còn múa nữa, e rằng Trương Hiểu sẽ bị thứ kia hấp thụ hết sinh mệnh.

Việt Khê đứng dậy đi thẳng lên sân khấu. Hành động này của cô quá mức đột nhột, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người.

Thấy động tác của cô, bảo vệ hai bên sân khấu vội vàng tiến lên cản cô.

“Cô làm gì đấy? Bây giờ trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục, cô không thể đi lên!” Bảo vệ lạnh lùng nói.

Tiết mục trên sân khấu đã biểu diễn đến hồi kết, thợ săn xông lầm vào khu rừng, gã phát hiện tinh linh trắng xinh đẹp trong đó. Thợ săn tham lam bắn một mũi tên vào tin linh trắng, tinh linh trong rừng kinh hãi, tản ra khắp nơi, tinh linh trắng bị thương bắt đầu độc vũ.

Âm nhạc dồn dập chuyển thành dịu êm, trong dịu êm lại có nỗi bi thương khó nói nên lời, tinh linh trắng bi thương dang hai tay, đôi tay kia như đôi cánh xinh đẹp, lần lượt vươn ra, nhưng lại vì bị thương mà rũ xuống bên người.

Trương Hiểu múa cực kỳ có sức hấp dẫn, khắp khán đài ai nấy đều ngưng thở theo dõi cô ta.

Ánh đèn trên sân khấu quá chói mắt, Trương Hiểu trợn trừng đôi mắt, nghe thấy tiếng tim nhảy kịch liệt trong lồ ng ngực, nó nhảy quá nhanh, quanh tai đều là tiếng tim đập bùm bùm.

Âm nhạc như dần đi ra, trước mắt cũng chậm rãi bị bóng tối bao trùm, cả người Trương Hiểu mất lực ngã xuống đất.

Cảnh tượng này thật sự quá mức thê lương tuyệt mỹ, giống như tinh linh trắng thật sự chết đi, cảm giác tử vong chân thật trước mặt mọi người.

Việt Khê cau mày, nhỏ giọng nói: “Trói!”

Hai bảo vệ trợn to mắt, bọn họ phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không thể nhúc nhích. Cái này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Việt Khê có thêm vài phần sợ hãi.

Thúc giục hoàng phù trên tay, một luồng sáng vàng bay ra, bao trùm lên người Trương Hiểu, bảo vệ trái tim của cô ta. Không có bảo vệ ngăn cản, Việt Khê thuận lợi đi lên sân khấu, cô ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Trương Hiểu.

Hành động đột ngột này của cô khiến người xem phía dưới ồn ào phản đối, người trong cánh gà thấy thế vội vàng tắt đèn trên sân khấu đi.

Phía dưới xôn xao không ngừng, có người xông lên sân khấu chất vấn: “Cô là ai?”

Việt Khê duỗi tay xoa cổ Trương Hiểu, hơi thở của cô ta đã trở nên cực kỳ mỏng manh. Nếu không phải lá phù Hộ tâm kia của cô giúp cô ta giữ lại sinh mạng thì có lẽ toàn bộ sinh lực của cô ta đã bị đôi giày này hấp thụ hết. Từ khi nó bắt đầu hấp thụ cho đến bây giờ cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy giây thời gian mà thôi.

Đôi giày trên chân Trương Hiểu nhìn như không nổi bật chút nào, nhưng ở trong mắt Việt Khê, sau khi hấp thụ được sinh mệnh của Trương Hiểu, tà khí của nó bành trướng lên gấp bội. Cũng không biết rốt cuộc thứ này đã hấp thụ tinh huyết của bao nhiêu người mà bây giờ hơi thở nó lộ ra cực kỳ không tốt.

Những người khác thấy cô không phản ứng thì rất tức giận, bọn họ đang định lên tiếng đã thấy Việt Khê ôm ngang Trương Hiểu lên, đi thẳng vào hậu trường.

Những người khác thấy cô ôm Trương Hiểu vào đều trợn mắt nhìn cô, chẳng qua bọn họ cũng phát hiện Trương Hiểu không ổn, cô ta nằm trong lòng Việt Khê, hai mắt nhắm chặt, vừa nhìn đã biết không binh thường.

“Trương Hiểu bị sao vậy?” Giảng viên hỏi.

Việt Khê à một tiếng: “Có chút việc nhỏ… Chỉ là hơi phiền phức.”

Trước nay cô không thích phiền toái, nếu không phải thứ này tác quái ngay trước mắt mình thì cô đã không làm chuyện tốn công vô ích thế này.

Bạn học bên cạnh tò mò nhìn về phía bên này, sau đó ánh mắt bọn họ vô thức dừng trên chân Trương Hiểu, chính là nhìn vào đôi giày cực kỳ xinh đẹp kia.

Đôi giày kia như đang kêu gọi bọn họ, chỉ cần đi đôi giày này vào là họ có thể trở nên xuất sắc mỹ lệ hơn, ngay cả ánh mắt giảng viên bên cạnh cũng dần trở nên mê mang.

Việt Khê cười khẽ, nói: “Ngay dưới mắt tao mà mày còn dám làm loạn, mày đang cảm thấy tao dễ bắt nạt à?”

Nói xong, cô vươn tay bóp một cái giữa không trung, một đám sương đen bị cô túm chặt kéo ra khỏi đôi giày múa, đồng thời thứ kia thét lên một tiếng sắc nhọn.

Tiếng thét sắc nhọn truyền tới tai mọi người, cực kỳ chói tai, chói đến mức khiến người đau đầu, người trong hậu trường ôm đầu kêu đau.

“Yên lặng một chút!” Việt Khê túm đám sương đen đập lên bàn, tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, thứ kia bị cô dọa sợ, sương đen mà cũng run bần bật lên.

Những người trong hậu trường bị tiếng kêu của nó k1ch thích đến mức trước mắt tối đen, bây giờ âm thanh biến mất, bọn họ cảm thấy đầu váng mắt hoa, buồn nôn, giống như say xe.

Không biết Hàn Húc vào đây từ lúc nào, cậu tựa vào tường, nói: “Một thứ ngay cả hình thể cũng không có mà tinh thần lực khá mạnh đấy.”

“Tà khí trên người thật nặng, tôi ghét nhất hương vị này, ngửi thấy là mất cả hứng thú ăn uống.” Việt Khê ghét bỏ bĩu môi, cô cũng sẽ khén ăn, thứ như thế này cô không thèm ăn, cho nên cô duỗi tay trực tiếp bóp nát nó.

Rõ ràng chỉ cần hút thêm một chút sinh mệnh lực nữa là có thể hóa hình, thế nhưng xem ra vận may của nó không được tốt, đúng thời điểm quan trọng thì bị Việt Khê bóp nát, không để lại chút gì cả.

Những người khác nghe hai người nói chuyện thì càng ngơ ngác hơn, sao lại cảm thấy hai người kia nói năng hàm hồ vậy nhỉ?

Hàn Húc cười, cậu đi tới thản nhiên liếc nhìn Trương Hiểu đang nằm trên mặt đất: “Diện mạo khắc nghiệt thiếu tình cảm, thậm chí còn mang nghiệp chướng… Người này có dính đến mạng người, có lẽ không phải cô ta gi3t chết nhưng chắc chắn có liên quan đến cô ta. Người như vậy, sư phụ cứu cô ta làm gì?”

Việt Khê đúng tình hợp lý nói: “Thứ kia ở làm loạn ngay dưới mắt tôi, cái này chắc chắn là xem thường tôi.”

Hàn Húc gật đầu, nói: “Sư phụ vui là được.”

Việt Khê: “…” Loại giọng điệu dỗ trẻ này là sao? Nghe thật sự khó chịu.

Cô cúi đầu xoa ngực Trương Hiểu, đồng thời rót chân khí vào tim cô ta.

“Khụ khụ khụ!”

Trương Hiểu đột ngột mở to mắt, sau đó che ngực ho kịch liệt, khuôn mặt trắng bệch ửng đỏ bệnh trạng vì ho.

Cô ta mờ mịt nhìn bốn phía, phát hiện chỗ này là hậu trường thì không hiểu ra sao, lầm bẩm nói: “Tôi, tôi sao vậy?”

Cô ta nhớ rõ vừa rồi mình vẫn còn trên sân khấu, sau đó chợt cảm thấy tim đau nhói, trước mắt tối sầm, cuối cùng không biết gì nữa.

“Trương Hiểu, em không sao chứ? Em cảm thấy thế nào?” Một giảng viên ở bên thấy Trương Hiểu tỉnh dậy thì vội hỏi.

Trương Hiểu đứng lên, cảm thấy tay chân nhũn ra, cô ta lắc đầu nói: “Em, em không sao, cô ơi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“… Cô, cô cũng không rõ lắm.” Giảng viên cũng không biết ra sao, bà ta chỉ vào Việt Khê, nói: “Vừa rồi em bị ngất trên sân khấu, là bạn học này đã ôm em lại đây. Lúc đó sắc mặt em khó coi vô cùng, làm mọi người sợ chết khiếp.”

Khuôn mặt trắng bệnh kia nhìn như không còn sức sống nữa.

Trương Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Việt Khê, Việt Khê cười một tiếng, nói: “Nếu không có tôi, lúc nãy cô đã chết rồi.”

Giọng điệu của cô không có gì cao ngạo, chỉ là đơn giản trần thuật lại một sự thật.

“… Chẳng qua tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể hỏi chính cô, đôi giày trên chân cô là từ đâu mà có?”

Nghe vậy, cơ thể Trương Hiểu lập tức cứng đờ lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 121
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...