Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 158

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Qing Yun

Beta: Bạch Bạch

Sắc mặt Vinh Hương sáng rỡ, mặt mày phiếm hồng, đây là tướng mạo đã thành đào hoa sát.

Người có vận đào hoa vốn là chuyện tốt, nhưng đào hoa thành sát thì hoa kia chắc chắn sẽ mang ảnh hưởng không tốt cho đương sự, nghiêm trọng hơn còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Việt Khê không khỏi nhìn Vinh Hương nhiều lần hơn.

“Anh Jerson kia là người thế nào, tính cách ra sao?” Việt Khê hỏi.

Vinh Hương mỉm cười, cô ấy duỗi tay vân vê cánh hoa hồng đỏ: “Anh Jerson ấy à, anh ấy là quý tộc nước Y, khí chất không tầm thường, lại rất lãng mạn, tính cách cũng ôn hòa, là người rất tốt. Dù sao cũng tốt hơn mấy bạn nam tính thẳng như ruột ngựa trong khoa chúng ta nhiều.”

Việt Khê nhìn cô ấy cúi đầu, dáng vẻ rõ ràng đã động lòng, cô cân nhắc mình có nên nhắc nhở cô ấy đóa hoa này có thể là hoa thối hay không. Nhưng bây giờ đang là lúc cô ấy vui mừng, nói ra sợ sẽ làm lòng cô ấy không thoải mái.

Nghĩ như vậy, Việt Khê đành quyết định không nóng nảy mà yên lặng xem tình huống, ít nhất phải xem anh Jerson kia là người thế này, biết đâu đối phương là người khá tốt thì sao?

Chẳng qua cô nhìn tướng mạo Vinh Hương, đóa hoa đào này không phải của cô ấy, chỉ e hai người sẽ không tu thành chính quả được.

Anh Jerson tặng hoa cho Vinh Hương là để hẹn cô ấy cùng đi ăn cơm tối, hoa vừa đến lời mời cũng đến luôn, nói là buổi chiều sẽ đến đón cô ấy.

“Xem ra anh Jerson này rất lãng mạn, nhưng mà lãng mạn và đa tình luôn dây dưa bên nhau. Vinh Hương, tớ sợ cậu sẽ bị anh ta làm tổn thương, đến lúc đó cậu khổ sở thì phải làm sao?” Hoa Dung nhìn dáng vẻ vui sướng của Vinh Hương thì không nhịn được.

Vinh Hương nhìn cô ấy, nói: “Lòng tớ hiểu rõ, anh ấy đẹp trai mê người, tớ thích ảnh là chuyện bình thường. Nhưng tớ cũng rất rõ ràng loại đàn ông này mỹ lệ cũng nguy hiểm, không có khả năng sẽ dừng bước vì tớ, tớ còn chưa tự luyến như vậy.”

Thấy lòng cô ấy hiểu rõ, Hoa Dung cũng nhẹ nhàng thở ra, Vinh Hương thế này rõ ràng đã động lòng rồi, cô ấy sợ Vinh Hương sa vào, đến lúc đó bị tổn thương thì không tốt.

Việt Khê lại thấy trầm trọng hơn bởi đào hoa sát trên mặt Vinh Hương đang dày lên trông thấy, còn hơi mù mịt, có vẻ đóa hoa đào này sẽ mang đến cho cô ấy phiền toái không nhỏ.

“Cậu mang cái này bên người…” Việt Khê móc một lá hoàng phù được gấp thành hình tam giác ra đưa cho Vinh Hương: “Cái này trừ tà tránh tai, nếu xảy ra chuyện thì có có thể bảo vệ cậu. Nếu cậu cảm thấy lá phù có gì thay đổi thì phải chạy ngay, biết chưa?”

Vinh Hương kinh ngạc nhìn Việt Khê, hỏi: “Việt Khê, cậu còn tin cái này à? Đây là phù gì, cầu ở chùa nào đấy?”

Nhìn hành động của Việt Khê, Hồ Tuệ Trinh lại hơi kinh ngạc, Vinh Hương không biết nhưng cô ấy thì biết khả năng của Việt Khê, cô ấy lo lắng nói: “Việt Khê nói cậu nhận thì cậu nhận đi, đây cũng là tâm ý của cậu ấy mà.”

Vinh Hương nhét hoàng phù vào túi, nói: “Việt Khê đưa tớ đương nhiên tớ sẽ nhận. Ha ha, cảm ơn Việt Khê nhé, cầu thần bái phật cũng không quên cầu cho tớ.”

Hoa Dung ở bên cạnh nhìn Việt Khê, cô ấy chỉ chính mình hỏi: “Tớ thì sao? Việt Khê không xin cho tớ à?”

Việt Khê: “…”

Bất đắc dĩ, cô lại đưa cho Hoa Dung và Hồ Tuệ Trinh mỗi người một là bùa. Nhưng phù này trừ tà tránh tai, bọn họ nhận lấy mang theo cũng tốt, gặp phải chuyện gì thì lá phù này cũng giúp ích được.

Tiết học cuối cùng, Vinh Hương ôm hoa nóng lòng muốn chạy trước, theo như lời cô ấy thì anh Jerson đang chờ ở ngoài cửa rồi.

Hoa Dung vội vàng duỗi tay giữ chặt cô ấy, la hét muốn cô ấy giới thiệu anh Jerson này, Vinh Hương đương nhiên đồng ý.

Anh Jerson kia có mái tóc màu vàng nhạt, một đôi mắt xanh thẳm, anh ta mặc bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, khí chất cực kỳ ưu nhã — đó là một loại ưu nhã phát ra từ trong xương cốt, thong dong mà ưu nhã.

Anh ta đứng ở giao lộ, ánh mặt trời rơi xuống mái tóc vàng nhạt của anh ta khiến anh ta như một hoàng tử bước ra từ truyện tranh, còn là kiểu hoàng tử sẽ sáng lấp lánh.

“Má, như hoàng tử ý…” Hoa Dung không nhịn được cảm thán một câu, đôi mắt đã dính lên người anh ta, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vinh Hương lại động lòng vì anh ta.

Vinh Hương đã chạy đến bên Jerson, cô ấy cười tủm tỉm giới thiệu với anh ta: “Anh Jerson, đây là bạn thân của em, Việt Khê, Hoa Dung và Hồ Tuệ Trinh.”

“Chào các bạn, tôi là Martin Jerson, rất vui được gặp các bạn.” Jerson lên tiếng, đó là tiếng Trung không có dính chút khẩu âm nào, tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, hơn nữa tiếng nói rất có từ tính, nghe cực kỳ động lòng người.

Theo Vinh Hương nói, Jerson này từng sống ở Trung Quốc trong thời gian dài.

“Chào anh chào anh…” Mấy người vội vàng chào hỏi.

Việt Khê thản nhiên liếc mắt đánh giá người này từ đầu đến chân, cô hơi nheo mắt suy tư.

Âm u!

Đây là cảm giác đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô, rõ ràng anh ta là người da trắng, đôi mắt xanh thẳm tươi đẹp, nhưng vẫn làm cô cảm thấy rất âm u. Như là sinh vật sống ở nơi thiếu ánh sáng mặt trời quanh năm, để lộ ra cảm giác hủ bại.

“Cô Việt!”

Jerson vươn tay ra, anh ta rất lịch sự, bắt tay cũng chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Việt Khê, nhưng như vậy cũng đủ để Việt Khê cảm nhận được ngón tay anh ta lạnh lẽo, độ ấm rất thấp như là trong cơ thể anh ta không có máu tuần hoàn, lạnh như băng.

Jerson mời các cô: “Tôi và Vinh Hương muốn đi ăn tối, các bạn đi cùng nhé?”

Hoa Dung đang định từ chối thì nghe thấy Việt Khê nói: “Được đó, vừa lúc tôi đang không biết tối nay nên ăn gì.”

Jerson hơi kinh ngạc, đại khái là không ngờ Việt Khê sẽ đồng ý, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đáp lại, tiến lên mở cửa mời bọn họ lên xe, có thể nói là cực kỳ lịch thiệp.

Hoa Dung hỏi nhỏ: “Bọn mình thế này có ổn không? Quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị sét đánh đó.”

Việt Khê trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Yên tâm đi, dù sét đánh xuống dưới thì cũng ko đánh vào chúng ta đâu.”

Hoa Dung: “…”

Không thể không nói, Jerson thật sự là một người đàn ông lịch sự chu đáo, anh ta đắn đo khoảng cách với người khác một cách chính xác, sẽ không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm, cũng không làm người ta thấy bị lạnh nhạt, hơn nữa anh ta nói chuyện hài hước. Cả bữa cơm, mấy người Vinh Hương đều rất thoải mái vui vẻ.

Nhưng cũng vì như thế cho nên sự lạnh nhạt của Việt Khê càng trở nên rõ nét hơn.

Lúc chia tay, Jerson tìm cơ hội hỏi: “Cô Việt, không biết có phải tôi cảm giác sai không mà tôi lại thấy cô có địch ý với tôi thì phải?”

Việt Khê ngước mắt nhìn anh ta, cô đột nhiên giơ tay vẽ một lá phù, hoa văn màu vàng đánh thẳng lên ngực Jerson.

Phù văn vàng kim cháy Rực mang đến cảm giác đau đớn xé thịt, Jerson không nhịn được, anh ta kêu lên vì đau, sắc mặt cũng thay đổi. Anh ta sốt ruột kéo áo trên người, phần ngực anh ta có phù văn chớp động, trong không khí truyền ra mùi thịt cháy.

“Cô… Cô!” Jerson trợn mắt nhìn Việt Khê, trong mắt có phần cảnh giác: “Cô là thiên sư nước Z?”

Việt Khê nói: “Tuy không biết anh là cái gì nhưng Vinh Hương là bạn của tôi, tôi không hy vọng cô ấy gặp phải chuyện gì. Lá phù này không có ảnh hưởng gì đến cơ thể anh cả, chỉ là nếu anh dám làm gì Vinh Hương thì tôi có thể lấy mạng anh ngay lập tức.”

Jerson cúi đầu nhìn dấu vết như bị bàn ủi ấn lên trên ngực mình, cái này gọi là không có ảnh hưởng gì đến cơ thể hả? Trợn mắt nói dối đúng không?

Nhưng đang ở chiếu dưới thì không thể không cúi đầu, Jerson ôn tồn nói: “Tôi là ma cà rồng nhập cảnh hợp pháp, ngày thường máu tôi uống đều là máu ở kho máu của bệnh viện, không trộm cắp cũng không vi phạm pháp luật, càng đừng nói đến hại người. Tôi có thể bảo đảm tôi là con ma cà rồng vô hại nhất trong mấy trăm năm qua. Vinh Hương hoạt bát rộng rãi, tôi rất thích cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối không có ý muốn hút máu cô ấy…”

Việt Khê nghi ngờ nhìn anh ta, Jerson nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay làm dấu nói: “Chỉ muốn một chút thôi, thật sự.”

“…”

Thật ra Việt Khê cũng không thèm để ý anh ta có phải ma cà rồng hay không, chỉ cần anh ta không hại người thì cô chính là thiên sư rất dễ nói chuyện, bởi vậy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều về Jerson cả. Tuy rằng anh ta là ma cà rồng nhưng trên người anh ta không có bao nhiêu mùi máu, điều này chứng minh lời anh ta nói là thật, anh ta thật sự chưa giết ai cả.

“Vậy, vậy là phù này, có thể lấy đi không?” Jerson chỉ vào ngực, cẩn thận hỏi.

Việt Khê nhìn thoáng qua, nói: “Tôi cảm thấy khá ổn, cứ để lại đi.”

Jerson: “…”

*

Ngày thứ hai, Vinh Hương vẻ mặt tiều tụy đi vào phòng học, cô ấy nằm sấp trên bàn, đau khổ nói: “Tớ chia tay… Không đúng, tớ và anh Jerson chưa từng ở bên nhau, phải nói là tớ thất tình đơn phương, đau lòng quá.”

Nghe vậy, Hoa Dung và Hồ Tuệ Trinh hơi kinh ngạc, không phải tối qua hai người còn tốt à?

Vinh Hương tức giận: “Tớ làm sao mà biết được? Đúng là đàn ông đều không ra gì, có đẹp trai cũng là đồ tồi. Đột nhiên nói chia tay, hỏi nguyên nhân thì anh ta bảo mình sợ, tớ là cọp mẹ à? Sợ cái rắm!”

Việt Khê: “…”

Cô không ngờ ma cà rồng Jerson này lại nhát gan như thế!

“Này, các cậu biết không, một bạn nữ bên khoa Tài Chính của trường mình vừa mất, nghe nói lúc chết trong người không còn một giọt máu nào, mọi người đều đang đồn liệu có phải là ma cà rồng làm loạn hay không.”

“Ma cà rồng cái gì, lời này mà cậu cũng tin à? Trên đời này làm gì có ma cà rồng?”

Ma cà rồng…

Nghe thấy cái tên này, mí mắt Việt Khê lập tức nhảy lên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 158
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...