Khi ta đến thì đã là hoàng hôn, trời vừa oi vừa nóng, có lẽ sắp có trận mưa lớn.
Nhưng trời cứ nén lại, không chịu mưa.
Huynh ấy nằm úp trên giường, đắp tấm chăn mỏng.
Huynh ấy nằm nghiêng, môi có một lớp m.á.u khô, dấu răng vẫn rõ ràng.
Có vẻ như ba mươi roi này là ba mươi roi thực sự.
Ta muốn vén chăn lên để xem, huynh ấy chớp mắt, mở mắt ra, trong mắt huynh ấy là sự rõ ràng.
"Văn Thanh, đừng nhìn." Huynh ấy run run nói.
Vị trí bị thương quá nhạy cảm, huynh ấy ngại.
"Còn đau không? Có sốt không? Đã bôi thuốc chưa?"
Ta đưa tay chạm trán huynh ấy, không nóng lắm.
"Không đau nữa, hôm nay thầy thuốc đã đến."
"Ừ!" Ta nhẹ nhàng đáp, không biết tiếp theo nên nói gì.
"Hôm nay muội có đi không?" Huynh ấy hỏi nhỏ.
"Không đi nữa, ngày mai không đi, ngày kia cũng không đi, đợi huynh khỏe rồi, ta mới đi." Ta lắc đầu.
Huynh ấy mím môi cười.
"Được."