Chàng nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của ta, khóe miệng cong lên, cuối cùng không nhịn được, bật cười.
“Tống Vân Đình, chàng mê hoặc ta!”
“Đúng, đều là lỗi của ta. Đói bụng chưa?” Chàng nắm tay ta, ta từng bước theo chàng.
“Ta đã ăn một miếng bánh, không đói lắm, chàng thay y phục trước không?”
“Ừm!”
Thế là chàng rửa tay, đi sau bình phong thay y phục, ta nhìn chàng qua khe hở bình phong.
“Nàng thật muốn nhìn ta thay y phục sao?” Chàng tay đặt ở cổ áo, nhìn ta hỏi.
“Chàng đã là của ta rồi, nhìn chàng thay y phục thì sao nào?” Ta cười đáp chàng.
"Văn Thanh, lại gần chút." chàng nhẹ nhàng nới cổ áo, chậm rãi cởi quan phục treo lên.
Trên người chỉ còn áo lót trắng và quần đen.
Cổ dài trắng, yết hầu khẽ động.
Ta không khỏi nuốt nước bọt, thật là tội lỗi, tội lỗi!