Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 29

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Buồn hiu hắt hẳn nhiên là rất buồn. Nhưng vẫn chưa phải là buồn nhất.

Buồn nhất là một hôm, thấy Răng Chuột lễ mễ xách ba, bốn cái gà-mên ra xe, xỏ dây hí hoáy cột vào yên sau, Kiếng Cận nhướn mắt:

- Khách mua mấy phần mà bạn đem nhiều thế?

- Tới tám phần lận. Chắc là ăn cả nhà.

Bạn nhíu mày:

- Bạn cột không khéo, đổ hết.

Răng Chuột cười:

- Không sao đâu! Ðây đâu phải là lần đầu.

Bụng thấy lo lo, bạn tặc lưỡi đề nghị:

- Hay là tôi đi cùng với bạn?

- Ði cùng?

- Ừ, bạn chở, tôi ngồi đằng sau xách gà-mên cho.

- Một ý kiến hay! - Kiếng Cận giơ tay lên – Răng Chuột chở Tóc Bím đi đi, mình ngồi đây đợi.

Răng Chuột chưa kịp nói gì, bạn đã lúi húi tháo dây cột và nhanh nhẹn cầm mấy cái gà-mên lên:

- Ði!

Thế là cả hai tuôn ra khỏi quán, Răng Chuột ngồi trước lái xe, bạn ngồi sau ôm khư khư mấy gà-mên bún.

- Khách ở đâu lận, Răng Chuột?

- Tuốt trên đường An Dương Vương.

Răng Chuột vừa đáp vừa bặm môi đạp. Chân đạp nhưng mặt vẫn dáo dác trông ngang ngó ngửa.

- Bạn tìm gì thế? - Bạn ngạc nhiên – An Dương Vương còn xa mà!

Răng Chuột bối rối:

- Tôi sợ gặp người quen.

- Người quen bắt gặp thì đã sao! - Bạn phì cười – Có gặp bạn như thế này, cũng chẳng ai biết bạn đang đi giao hàng đâu!

- Ờ há! – Răng Chuột thở ra một hơi, ngẩn ngơ - Vậy mà trước giờ mỗi khi đem bún đi giao, tôi cứ thấp tha thấp thỏm, ngốc thật!

Nếu không đang lái xe, hẳn Răng Chuột đã đưa tay cốc đầu mình rồi.

Nó không cốc đầu được. Nhưng đã thôi láo liên. Và guồng chân trở nên nhanh hơn.

Lát sau, xe dừng trước một căn nhà có cửa lưới xanh trên đường An Dương Vương.

Răng Chuột nói:

- Ðây rồi.

Bạn lật đật leo xuống xe:

- Ðể mình kêu cửa cho.

Răng Chuột đẩy tay lái về phía bạn:

- Tóc Bím coi xe đi. Ðể tôi!

Rồi đỡ mấy cái gà-mên trên tay bạn, Răng Chuột thò tay bấm chuông cửa.

Một người phụ nữ giúp việc từ trong nhà đi ra. Bà chùi hai bàn tay còn lấm tấm dầu ăn vào tạp đề, loay hoay mở cửa.

- Bún phải không cháu? – Bà thò đầu ra. Ðang nói, bà bỗng khựng lại, thảng thốt kêu lên - Ủa, sao lại là con hở Răng Chuột?

Bà nhìn mớ gà-mên Răng Chuột đang cầm trên tay:

- Không phải là con đang đi dạy kèm sao?

Răng Chuột cũng bàng hoàng không kém người phụ nữ. Nó lắp bắp hỏi, mặt tái đi:

- Còn mẹ? Mẹ cũng không phải là gia sư sao?

Sự gặp gỡ bất ngờ và trớ trêu giữa hai mẹ con Răng Chuột khiến bạn chết trân.

Phải khó khăn lắm bạn mới nhúc nhích được để lặng lẽ dắt xe ra cách đó một quãng.

Bạn không đủ can đảm chứng kiến tình huống éo le và chắc chắn chẳng ai muốn này.

Bạn đứng đợi Răng Chuột và nghe trong đầu bần thần câu hỏi: Có phải hôm nay là ngày buồn nhất.

Trên đường quay về quán, bạn ngồi như cục gạch. Bạn nghĩ Răng Chuột cũng sẽ làm cục gạch thứ hai. Nghĩa là sẽ chẳng ai nói gì với ai. Y hệt hồi đầu năm, lúc cả hai được xếp ngồi cạnh nhau trong lớp.

Bạn nhầm.

Ðạp chừng vài vòng, Răng Chuột thình lình nói:

- Mẹ tôi đấy, Tóc Bím.

Bạn lí nhí:

- Mình biết rồi.

Răng Chuột lại nói:

- Hóa ra mẹ tôi đi giúp việc nhà chứ không phải dạy trẻ như lâu nay tôi vẫn nghĩ.

Lần này thì bạn làm thinh. Vì bạn không biết phải nói câu gì cho thích hợp.

Răng Chuột tiếp tục cảm khái:

- Mẹ tôi giấu anh em tôi giống như tôi đã giấu em gái tôi vậy.

Bạn ngọ ngoạy trên yên, định nói với Răng Chuột ấy là vì mẹ Răng Chuột thương con. Ấy là vì mẹ Răng chuột không muốn anh em nó lo buồn, nghĩ ngợi. Nhưng rốt cuộc bạn đã không thốt một lời nào. Bạn thấy lời an ủi đó sao mà nhẹ nhõm, dễ dàng quá.

Răng Chuột chép miệng, như đọc được ý nghĩ của bạn:

- Chẳng qua do mẹ tôi sợ anh em tôi buồn, Tóc Bím à.

- Mình cũng nghĩ vậy! - Bạn nói.

- Nhưng tôi không buồn đâu, thực đó, Tóc Bím! Chỉ ngỡ ngàng chút thôi.

Không quay lại nhưng chắc Răng Chuột vẫn hình dung ra sự thắc mắc của bạn, nên lại nói:

- Vì tôi tin, nếu tôi tự hào về sự hy sinh của tôi cho em gái tôi thì mº¹ tôi chắc cũng tự hào về sự hy sinh của mình cho hai anh em tôi y như vậy.

Suốt từ lúc đó đến khi về quán, gần như chỉ có một mình Răng Chuột nói.

Chưa bao giờ bạn nghe Răng Chuột nói nhiều như thế.

Răng Chuột nói bình tĩnh, chân thành và vẻ như đang nói với chính mình hơn là nói với một người nào khác.

Qua những bộc bạch của Răng Chuột, bạn mừng rỡ nhận ra sự chín chắn đáng ngạc nhiên của bạn mình. Trong khi bạn cố tình lảng tránh thì Răng Chuột điềm nhiên đề cập đến cuộc gặp gỡ vừa rồi giữa hai mẹ con, thật khác xa với thái độ mặc cảm của lần bị bạn bè bắt gặp ở quán ăn hôm nọ.

Thậm chí, ngay cả khi bạn thận trọng hỏi, lúc quán bún đã hiện ra trước mắt:

- Mình sẽ không kể cho Kiếng Cận và các bạn về câu chuyện hôm nay chứ?

Răng Chuột đáp giọng bình thản:

- Tùy bạn. Theo tôi, chẳng có gì phải giấu.

Chỉ đến khi dừng xe ngay cửa, nó mới thở dài nói thêm:

- Thực ra chỉ cần giấu mỗi Cọng Rơm thôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Nhưng Tóc Ngắn chỉ khoan khoái có một chút xíu thôi. Rồi thì nó lại khó chịu như cũ. Gì chứ áo dài là nó ghét cay ghét đắng. Thà mặc váy còn thấy thoải mái hơn. Còn đã tròng áo dài vào người, chẳng những vướng víu nực nội mà còn không "đi lại trên giang hồ" được. Không đá cầu, không đá bóng, không rượt bắt, không vật lộn, không trèo cây hay leo lên mái nhà được. Nói tóm lại là từ bỏ tất tần tật mọi thú vui của cuộc đời. Chui vào chiếc áo dài chẳng khác nào chui vào một nhà tù, từ nay cách ly với toàn thế giới, chán ơi là chán! Ðã vậy, còn bao nhiêu người xoi mói, chọc ghẹo. Ðám bạn cũ khen nó nức nỡ, nhưng trên trái đất này còn bao nhiêu là người. Những người khác biết họ có nhìn nó bằng con mắt như vậy không? Tóc Ngắn thấp thỏm lắm. Vì vậy mà sau khi kéo nhau vào lớp chép thời khóa biểu, bầu ban cán sự lớp và nghe cô chủ nhiệm dặn dò đâu vào đó xong, tụi bạn rủ nhau về trường cũ lấy sổ Ðoàn, ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng ai thấy Tóc Ngắn đâu. - Tóc Ngắn biến rồi! - Hạt Tiêu kêu lên. Bắp Rang ngó quanh
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12: Từ ngày Bảnh Trai chơi thân với Tóc Ngắn, nhỏ Kiếng Cận lại cặp kè với bạn như cũ. Hẳn nhiên là bạn rất vui. Và cũng hẳn nhiên là bạn cố không để lộ niềm vui đó ra ngoài mặt. Không ai lại khoe bộ mặt tươi hơn hớn trong khi bạn mình đang buồn. Ðó là bạn lo xa thế thôi, chứ kín đáo quan sát nhỏ Kiếng Cận mấy ngày liên tiếp, bạn thấy nó hình như chẳng buồn tí ti nào. Nó tỉnh bơ tuyên bố: - Không chơi bạn này thì chơi bạn khác! Khi nói từ “bạn khác”, tất nhiên nhỏ Kiếng Cận không hề muốn ám chỉ thằng Mặt Mụn. Cho nên ngay sau đó, thằng Mặt Mụn theo quấy rầy nhỏ Kiếng Cận suốt hai tháng trời là một tai nạn hoàn toàn ngoài ý muốn. Mọi chuyện bắt nguồn từ hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang. Sau khi thắng trận bán kết giải bóng đá toàn trường, hai tên này cao hứng điện thoại khoe với thằng Mặt Mụn. Mặt Mụn cũng là một đứa mê bóng đá khủng khiếp. Năm ngoái, nó đá chung một đội với Ria Mép và Bắp Rang. Năm nay nó là cầu thủ môn chính của khối lớp mười trường Mèo Con. Nghe Ria Mép và Bắp Rang thông báo, chi
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17: Ria Mép là đứa tinh quái. Nhưng ngay trong lúc đó, nó không biết ở đằng sau lưng nó, thằng Bắp Rang cũng đang chở nhỏ Kiếng Cận đưổi theo nó và bạn. Tại vì hành động của nó và bạn bữa nay trông khác thường quá mà. Dù sao Ria Mép và bạn cũng còn đỡ. Ria Mép và bạn chỉ có hai cái đuôi. Trong khi thằng Răng Chuột có tới bốn cái đuôi. Mà vẫn cắm cúi đạp xe, tuyệt nhiên chẳng hay biết gì. Sau khi ngoặt chừng chục góc phố, Răng Chuột tuôn vào một con đường nhỏ, và cuối cùng, chui tọt vào một ngôi nhà khá lớn bên đường. Bạn đập tay lên lưng Ria Mép: - Ngừng lại đi. Nhà Răng Chuột đây rồi. Ria Mép ngừng xe, chống chân xuống đất nhướn cổ nhìn vào bên trong. Ðang nghiên ngó, nó bỗng lùi vội xe lại, hốt hoảng: - Hụp người xuống đi! Ðây là bãi gửi xe. Bây giờ bạn mới nhìn thấy trong căng nhà đó chật cứng những xe là xe. Lúc này, Răng Chuột đang từ phía trong tà tà thả bộ đi ra. May mà nó đang cúi đầu rảo bước nên không thấy Ria Mép và bạn. Răng Chuột bước dọc hè phố một đoạn rồi quẹo vào một cầu thang nhỏ tối
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Thực ra, sống trên đời ai mà chẳng có những bí mật. Bạn có bí mật của bạn. Bắp Rang có bí mật của Bắp Rang. Răng Chuột có bí mật của Răng Chuột. Cọng Rơm có bí mật của Cọng Rơm. Và đã gọi là bí mật thì phải bảo vệ đến cùng. Phải giữ kín trong tâm khảm. Phải nhốt chặt tận đáy lòng. Gần như ai cũng thế. Gọi là “gần như”, bởi cuộc đời dù sao vẫn có những ngoại lệ. Như Bảnh Trai chẳng hạn. Bí mật của nó, nó đi rêu rao khắp nơi. Tâm sự của nó, đụng ai nó cũng than thở. Rốt cuộc, bí mật của nó, ai cũng biết. Tâm sự của nó, ai cũng hay. Chỉ mỗi con nhỏ Tóc Ngắn là ù ù cạc cạc. Oái oăm là chỗ đó. Khổ thân cho thằng Bảnh Trai cũng là chỗ đó. Và nó chạy nhắng lên. Và cuối cùng thì nó cũng tóm được bạn. - Tóc Bím nè. - Gì? - Nhỏ Tóc Ngắn ấy mà. - Nhỏ Tóc Ngắn sao? - Nó khờ quá. - Bạn còn khờ hơn. - Tôi? - Chứ còn ai. Chỉ người khờ mới loay hoay mãi vì một người khờ. Bảnh Trai vuốt tóc: - Có lý. Rồi thở ra: - Vậy phải làm sao? - Mình không biết! - Bạn chơi thân với Tóc Ngắn lắm mà. Bạn phì cuời: - Chơi thân th
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...