Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 33

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nào

cũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu nhất

định phải tóm lũ chuột đó cho tôi! Tôi không đợi được nữa rồi! Có thể tìm người

chăm sóc mẹ cậu không?”

Vương Hoa Sơn nói vừa như đe dọa

vừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận tiền thì phải trừ tai họa cho người ta. Hồi

đầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về Ức Vạn, trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông ta

giao, tôi và ông ta chẳng ai yên tâm được.

Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ, mua

cho Ân Hỷ một chiếc di động để nó báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệt

kêu ầm lên không muốn về trường học nữa, tôi nổi giận: “Em nói gì? Em điên à?

Anh và bố vất vả kiếm tiền đóng học mà em lại bảo không học nữa?”

Bố và tôi tính tình đều dễ nóng

giận, mắng một trận khiến nó khóc sụt sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, không có

bằng cấp sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt sẽ không

kiếm được tiền, đó là hiện thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, em

nhất định phải học hết đại học như anh trai, lấy bằng rồi đi làm ở một công ty

tốt, như thế mới gánh vác được cho gia đình.”

Lại cùng lên đường, đời người

đúng là cuộc hành trình đầy phiêu bạt, chỉ cần bạn chưa chết... đến đâu cũng

không phải nơi thích hợp với bạn.

Đưa n Duyệt về trường, tôi cũng

mua cho nó một cái di động, cho nó một ít tiền, tôi bảo hàng tháng sẽ gửi tiền

cho, đừng nghĩ lung tung.

“A... mệt quá đi!” Sa Chức vừa

lái xe vừa vươn vai.

Tôi bật nhạc: “Nghe chút nhạc cho

thư giãn, có muốn anh kể chuyện không?”

“Chưa bao giờ em lái xe trong

thời gian dài thế này. Hay là em dạy anh lái xe!” Sa Chức nói.

“Trên đường bao nhiêu xe qua lại

thế kia mà lại dạy anh lái xe?” Tôi ngạc nhiên.

Tôi ngồi lên ghế lái, lần sờ một

lúc là có thể lái vững ở tốc độ bốn năm chục cây: “Sa Chức, đây là đường cao

tốc... liệu có bị phạt không?”

“Phạt thì phạt, bao nhiêu tiền

chứ?” Sa Chức nói vẻ bất cần.

“Ừ, em có tiền, em cái gì cũng

thiếu, chỉ tiền là không thiếu.” Tôi nói.

“Không sao đâu, hôm qua hình như

em chạy hai trăm cây một giờ mà cũng có bị phạt đâu. Em lấy báo che biển số xe

đi. Ân Nhiên, có ai nói là khi anh nghiêm túc rất hấp dẫn không?” Nói rồi cô ấy

như con rắn trườn tới, tay phải thò vào quần, tay trái ôm lấy cổ tôi, chiếc

lưỡi liếm lấy tai, cổ, vai tôi...

“Sa... Sa Chức, anh đang lái xe,

nguy hiểm!” Tôi nói rồi đẩy cô ấy ra.

“Dừng xe!” Cô ấy nũng nịu ra

lệnh.

Xe dừng lại bên đường, cô ấy bổ

nhào tới, một khi cảm xúc dâng tràn thì giống như tức nước vỡ bờ, không thể

ngăn cản nổi. Cơ thể gợi cảm của phụ nữ chính là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất

với đàn ông, cảm giác ham muốn lập tức bùng cháy. Dưới ánh mặt trời thân thể

thon thả dần lộ ra của cô ấy khiến tôi không thể nào rời xa. Những tiếng rên rỉ

không hề kìm nén trong chiếc xe Benz, với tôi đó là bài hát hay nhất trên thế

gian này...

Mất không ít thời gian trên

đường, khi về đến Hồ Bình thì đường đã lên đèn, tâm trạng tôi vẫn đang phiêu

bồng, phiêu trong sự ấm áp mà Sa Chức đã đem lại.

Buổi hoàng hôn tiêu hồn này khiến

trái tim tôi trở nên thật sự rối loạn.

Cả hai đều không vội trở về chỗ ở

của mình mà đến một nhà hàng ấm cúng ăn cơm. Đáy mắt Sa Chức như gợn lên những

làn sóng mùa thu lăn tăn dịu nhẹ, đôi mắt đảo quanh tràn đầy sự thoải mái sau

khi được thỏa mãn của phụ nữ.

Ăn xong cơm, tôi châm thuốc hút,

cô ấy hỏi: “Có một hôm ở Cung điện Phỉ Thủy em ngửi thấy mùi thuốc lá quen

thuộc anh vẫn hút, em quay sang nhìn thì thấy người đó đội mũ đeo kính, em nghĩ

chắc đó là anh đúng không?”

“Mùi của thứ thuốc lá rẻ tiền rất

đặc biệt phải không?" Tôi gật đầu.

“Thấy em và người đàn ông khác

khiêu vũ anh có khó chịu không?” Cô ấy hỏi.

Tôi cười: “Cũng như em nhìn thấy

anh ôm người phụ nữ khác thôi.”

“Người đó là phó thị trưởng thành

phố, cục trưởng Cục Công an, sau này ông ta sẽ rất có ích cho em, hơn nữa em

cũng không thể đắc tội ông ta được.” Dường như Sa Chức đang giải thích việc cô

ấy ở bên ông ta là chuyện bất đắc dĩ.

“Có lợi ích gì?” Tôi tiện mồm hỏi

một câu, thật ra tôi cũng không muốn biết, biết rồi cũng chẳng để làm gì.

“Mở nhà hàng không biết phải phục

vụ bao nhiêu ông Phật ở cả hai xã hội trắng và đen, có người này thì có thể gạt

được bọn lưu manh sang một bên. Ông ta chính là thần bảo vệ của em...”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Bị hắn ta sở

hữu rồi đúng không?”

Sa Chức cười khổ: “Đúng vậy, từ

sau khi anh đi, đó là lần duy nhất của em, hơn nữa còn đeo bao, quá trình không

đến năm phút. Đàn ông có tiền thì thành kẻ xấu, phụ nữ trở nên xấu xa thì có

tiền. Em không có lựa chọn nào khác, đây chính là em, hy sinh bản thân, khom

người quỳ gối bán linh hồn mới thay đổi được cuộc đời, số em là làm nhân tình

của người khác, em là người đàn bà bị nguyền rủa, chủ định cả đời này sẽ chẳng

có kết cục tốt đẹp, không thể thay đổi được đâu.”

“Em không phải giải thích với

anh. Em nói đúng, chúng ta chỉ có hôm nay, không có ngày mai. Từ ngày người bạn

gái thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu vì tiền mà bỏ anh

đi, trái tim anh đã trống rỗng, cảm giác như luôn thiếu thứ gì đó, trong cơn mù

mờ anh không tìm được đường ra để bù đắp sự thiếu hụt ấy. Chỉ khi quấn quýt bên

thân thể em thì linh hồn anh mới tạm thời được lấp đầy. Chúng ta chỉ nói đến

tình dục chứ không có tình yêu. Đạo lý đó anh hiểu, tiền anh sẽ cố gắng trả em

sớm nhất có thể.” Tôi cúi đầu, lại châm điếu thuốc khác. Gặp được Sa Chức là

may mắn hay bất hạnh của tôi? Nếu chúng tôi yêu nhau thì tốt biết mấy. Tình yêu

không nên sa đọa, phóng đãng như vậy, tình yêu đích thực phải để tâm hồn mình

trong sạch, không dính bụi bẩn. Giữa tôi và Sa Chức, không phải tình yêu.

“Em biết anh có lý tưởng, có tâm

huyết. Anh không thể mãi mãi thuộc về em, bên cạnh anh có rất nhiều cơ duyên.

Nhưng em không thể khống chế được bản thân mình muốn cảm nhận cảm giác đắm chìm

trong vòng tay anh. Nằm trong lòng anh, thậm chí em còn tưởng tưởng ra cảnh

mình nắm tay người yêu đi dạo trên con đường nhỏ mùa lá rụng. Giống như trong

thơ của Tịch Mộ Dung: Em vẫn muốn cùng anh đi trên con đường núi ấy, có gió

nhẹ, mây trắng, có người thương yêu bên cạnh, lắng nghe từng nhịp đập rộn ràng

mà xúc động của em... Hãy hứa với em, đừng để em không tìm được anh...” Sa Chức

tiến lại ngồi cạnh khẽ dựa vào vai tôi.

Người ta có thể cảm nhận được sự

bi thương từ con người Sa Chức, cô ấy giống như những giọt nước tí tách kiên

trì nhỏ xuống xuyên thủng viên đá, đi thẳng vào trái tim người khác. Tôi cũng

rất khát khao cảm giác ý hợp tâm đầu: “Sau này em muốn tìm là sẽ thấy anh.”

Nói thật lòng, từ sau khi Mẫu Đơn

bỏ đi tôi nhận ra mình không còn tin cái gọi là thiên trường địa cửu nữa. Với

Sa Chức, tôi chỉ mang suy nghĩ méo mó có hơn không, có người bên cạnh vẫn hơn

là không chứ? Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi quá tạm bợ, lại không

đáng tin. Cái gọi là hạnh phúc này dường như không còn xa niềm hạnh phúc thường

ngày mà tôi vẫn mong muốn, nhưng thực tế thì xa vời vạn dặm: hiện thực luôn tàn

khốc. Nghĩ đến đây, tôi dần nở nụ cười chua xót. Sa Chức nói lần nào nhìn thấy

nụ cười của tôi là cô ấy lại thấy đau lòng.

Tôi nói: “Vì anh biết chúng ta

sớm muộn gì cũng kết thúc.”

Hai chúng tôi đã yêu nhiệt độ cơ

thể của nhau, cô ấy dùng cơ thể sưởi ấm sự cô đơn trong tôi, tôi dùng cơ thể

xoa dịu niềm đau thương cho cô ấy. Chúng tôi nên chúc mừng cho cuộc gặp gỡ hay

than vãn cuộc đời bất công đây? Nếu không phải vì hiện thực thì có lẽ chúng tôi

đã trở thành cặp đôi khiến người đời ngưỡng mộ tới chết...

Hôn tạm biệt nhau trong luyến

tiếc, chiếc Benz đỏ của Sa Chức lướt đi khỏi cửa công ty chúng tôi biến mất

trong màn đêm.

Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ báo

mình đã đến nơi an toàn, vào trong kho thì A Tín đang đối chiếu sổ sách: “Lão

đại, anh về rồi ạ!”

“Hà hà... A Tín, cậu ăn cơm

chưa?”

“Em ăn rồi. À lão đại, không biết

tại sao mấy ngày nay Mạc Hoài Nhân thường xuyên vào kho ngó nghiêng.”

Mạc Hoài Nhân... Lão yêu tinh này

có vô số vấn đề, nhưng giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Trong đầu hắn

đang có âm mưu gì cũng không nói. Chỉ khi tôi giúp Vương Hoa Sơn tóm được đám

người này, để ông ta trọng dụng tôi thì cuộc đời tôi mới nhìn thấy được tia

sáng hy vọng. Chỉ khi tôi có đủ tiềm lực kinh tế, thì tôi mới có thể sống trong

cùng một chậu cây với Sa Chức, Bạch Khiết.

Trưa hôm sau, tôi lại xuống kho,

lần này thấy Mạc Hoài Nhân và A Tín đang tranh cãi về vấn đề sắp xếp hàng. Mạc

Hoài Nhân nói mình là lãnh đạo của công ty, lại là bạn tốt của trưởng ban bộ

phận kho Hoàng Kiến Nhân, theo Hoàng Kiến Nhân thị sát kho chỉ ra những điều

chưa hợp lý là điều đương nhiên. A Tín lại nói Mạc Hoài Nhân ngày nào cũng đến

bắt cậu ấy làm những việc lãng phí thời gian.

“A Tín, cậu làm gì vậy?” Tôi quát lên.

“Anh Ân Nhiên, mấy người này chèn ép người quá đáng!” A Tín

nói.

Tôi đi tới, họ đều dừng lại, nhưng họ không ngờ tôi lại đánh

A Tín một trận: “Cậu có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không hả?”

A Tín nằm ôm đầu dưới đất không động đậy, chỉ là đôi mắt ấy

không có chút phẫn nộ, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi đá thêm vài phát, mắng

cậu ta một tay quản kho bé tí dám cãi lãnh đạo...

An Lan lao tới đẩy tôi: “Tại sao lại đánh anh em? Không được

đánh!”

Mạc Hoài Nhân vội tiến lại: “Kìa chú, đâu cần phải vậy, bọn

tôi cãi nhau chút thôi.”

Tôi chỉ A Tín mắng: “Nhóc con, không có bọn tôi thì làm gì có

các cậu, dám cãi nhau với lãnh đạo, không muốn làm nữa đúng không?”

Hoàng Kiến Nhân kéo tôi ra khỏi kho: “Chú em, để lớn chuyện

thì không hay đâu. Cậu ta là bạn tốt của cậu, sao lại làm thế?”

“Hừ, bạn tốt? Các anh cũng là bạn tốt của tôi, tại sao cậu ta

không tôn trọng bạn của tôi? Là tôi hồi trước đã nhận cậu ta vào đây đấy!” Tôi

nổi giận.

Về văn phòng tôi bình tĩnh lại, nhắn tin cho A Tín: “A Tín,

xin lỗi cậu...” Có thời gian tôi sẽ giải thích với cậu.

Tôi chỉ muốn có được sự tin tưởng của Mạc Hoài Nhân, cả ngày

hắn đến kho xem xét, hành vi rất không bình thường, nhưng giờ hắn chưa hoàn

toàn tin tôi, tôi có thể làm gì chứ?

Lâm ma nữ lại triệu kiến bảo tôi cùng xem quảng cáo với cô

ta. Chỉ một phút quảng cáo ngắn ngủn, Lâm ma nữ cứ khen suốt: “Hai người phối

hợp rất tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.”

“Cảm ơn Lâm tổng giám đã cho tôi cơ hội tốt như vậy.” Không

biết tại sao mà gần đây thái độ của Lâm ma nữ với tôi lại quay ngoắt 180 độ như

thế.

“Anh làm rất tốt, tiền thưởng trợ cấp cuối tháng tôi sẽ bảo

tài vụ gửi vào tài khoản cho anh. Ba mươi nghìn đô la anh đưa trước đây tôi sẽ

trả lại anh.” Lâm ma nữ rộng rãi nói.

Con người này lại đang bày mưu gì đây, tôi cẩn thận nói: “Cảm

ơn Lâm tổng giám, chỉ có điều đó là tiền tôi đền di động cho cô, tôi không dám

nhận lại.”

“Không sao, không sao. Anh đã cống hiến nhiều cho công ty như

vậy, anh vui, tôi cũng vui! Chiều tan làm ta cùng đi ăn, tôi có chút chuyện

muốn nói.” Lâm ma nữ nghiêng đầu nói với tôi.

Tôi gãi đầu, cô ta lại định làm gì đây?! Lần nào gặp cô ta,

không phải sấm sét đùng đùng thì là động đất rung chuyển, lẽ nào lần này chiến

trường chuyển sang nhà hàng thì sẽ có sức chấn động hơn sao?

Tôi huýt sáo đầy đắc ý ra khỏi văn phòng. Aiz, tài vận một

khi đã đến thì cũng như những điều xui xẻo, không thể ngăn nổi. Thấy Hà Khả,

tôi huýt sáo một tiếng, cô ấy cười thẹn thùng.

Cố tình đi qua văn phòng Bạch Khiết, tôi nhớ hôm thứ bảy cô

ấy nói làm cơm đợi tôi ở nhà để cảm ơn tôi đã giúp đỡ Vũ Hàn, còn bảo mặc kệ

tôi có đi không cô ấy cũng đợi, có thật không nhỉ? Hôm đó tôi và Sa Chức, Ân

Duyệt về nhà tôi, không biết Bạch Khiết có đói méo mặt ngồi đợi tôi trước mâm

cơm không?

Nhìn vào trong văn phòng, đói méo mặt á? Còn sinh khí dồi dào

hơn tôi ấy chứ. Cô ấy đang gọi điện thoại, dường như đang nói chuyện ngọt ngào

tình tứ với ai đó. Thấy tôi, Bạch Khiết khựng người một chút, rồi che điện

thoại tiến lại chỗ tôi: “Ân Nhiên, có chuyện gì không?”

“Không, không có gì, đi ngang qua thôi.”

“Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Bạch Khiết hỏi.

“Thấy người phụ nữ mình thích nói chuyện tình tứ với người

khác, tôi ghen thôi.” Tôi buông một câu chua hơn giấm rồi đi mất.

Về văn phòng, quên đi Bạch Khiết, quên đi tất cả, tôi nghĩ

tới ba mươi nghìn đô la. Aiz, nếu có được số tiền ấy một cách thanh thản thì

tôi sẽ gửi về nhà ngay. Số tiền gửi về nhà lần trước để trị bệnh cho mẹ và xây

nhà, chỗ này để trang trí nhà cửa, để bố mẹ không phải liều mạng làm việc nữa

là được rồi.

MSN có tin nhắn, của Bạch Khiết: Cậu có khỏe không?

Tôi nhận ra câu “cậu khỏe không” của Bạch Khiết khiến tôi

thấy dễ chịu hơn bất cứ lời nói nào trên thế gian này.

Tôi trả lời: Tôi khỏe, có việc gì không?

Mấy phút sau cô ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu

bận rất nhiều việc, cũng không dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”

Cô ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm?

Tôi trả lời một chữ: “ Ừm.”

Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem cô ấy sẽ nói gì, trên khung

cửa sổ chat cứ thấy cô ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cùng chẳng thấy

gì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.

Cuối cùng cô ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì sai

không?”

Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Đằng sau có ai đó đứng đã rất lâu, tôi biết có người nhưng

mặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đó

càng ngày càng rõ khiến tôi hoài nghi, lẽ nào...

Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, anh đi làm là làm những

việc này sao?”

“Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.

“Nhưng tôi thấy thời gian anh nói chuyện với người ta là

trong giờ làm việc.”

Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bình

thường tôi không thế này.”

“Công ty trả lương cho anh không phải để anh chơi. Lần sau

tôi mà còn thấy anh làm việc riêng thì đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần này

tôi cũng không tha cho anh, ghi lỗi một lần, nếu để tôi thấy anh đi làm muộn

thì thưởng chuyên cần tháng này không còn nữa đâu!” Nhân viên tinh anh trong bộ

phận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.

“Đi thôi!” Không ngờ cô ta đợi tôi cùng đi ăn.

Tôi đi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng cô ta không ra

cầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, nói lớn: “Giám đốc Bạch, cô

cũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, nói chuyện MSN

trong giờ làm việc? Giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy cô

không muốn làm nữa thì phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiến

gì không?”

“Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâm

ma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lòng tôi rối như tơ vò.

Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi thật sự muốn đá cho cô ta

lăn xuống kia.

Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôi

ngồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trước

ngực, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt. Trên sống mũi vẫn là cặp kính râm,

chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây anh trúng sổ số không?” Lâm ma nữ

quét mắt quanh người tôi.

Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các cô mới được mặc

quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, đi xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúng

tôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta một bậc?”

Cô ta không hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn không?”

Tay tôi không khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôi

nhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấy

tiền của công ty một cách phi pháp. “Ai không muốn có nhiều tiền chứ...”

“Dạo này phó ban Ân ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệ

với ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vả

phó ban Ân nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.

“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi! Tôi không có thời gian dông

dài với cô!” Tôi quát khiến cô ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổi

giận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng đang ngồi trong

nhà hàng này.

“Được, vậy tôi nói thẳng. Anh có biết trong bộ phận thị

trường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai không?”

Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích sẽ “gần bùn mà chẳng

hôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầm

dụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “Không biết! Có gì thì cô nói

thẳng đi!... Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanh

càng tốt!”

Lâm ma nữ nhận ra sự bất thường của tôi, nhìn ra xung quanh

cũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trất đất vừa nhìn

là biết tại sao tôi nổi giận, cô ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi:

“Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. Anh thích giám đốc Bạch đúng

không?”

“Lẽ nào lại thích cô?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịch

sự.

“Nói tiếp chủ đề ban nãy, hiện giờ nhìn bề ngoài anh có vẻ

rất được nở mày nở mặt. Nhưng thật ra, một khi có biến, những người như anh

chắc chắn sẽ bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ thì vẫn khó lòng

leo cao trong công ty, trừ phi anh đi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thế

lực, anh chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là không sai! Anh thấy đấy, giám

đốc tiền tệ với tôi có là cái gì? Một giám đốc tiêu thụ nhỏ bé trong bộ phận

thị trường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương người

ta. Nếu anh hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kia

không lọt nổi mắt anh. Thế nào hả?” Lâm ma nữ đang chiêu an tôi sao?

“Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao cô lại nói với tôi những

điều này?” Tôi cảnh giác.

“Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bài

trừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền. Anh phải

biết là, thông tin doanh số tiêu thụ một năm của Ức Vạn lên đến hàng trăm

triệu, nhưng thực tế không chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúng

ta không kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳng

liên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ thật rõ ràng.

“Hì hì... Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng không biết người hạ

đẳng như tôi có thể làm gì?”

“Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiều

tiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa đầy nguy cơ. Giả

dụ sau này có một ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậy

chúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”

“Cô đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệp

lớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì

chứ?”

Cô ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc không lớn hơn chúng ta sao?

Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào không lớn hơn chúng ta chứ? Công ty

trong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé nhỏ của chúng ta đã là gì?”

Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìn

thật là rộng quá thể.

“Thế... cô định làm gì?”

“Nói thật với anh, tôi và Vương Hoa Sơn từng là một đôi, sau

đó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi không có cuộc sống

về đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là một người tính cách mạnh

mẽ, nhất định tôi sẽ báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưa

bao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là một chuyện, công

ty lại là một chuyện khác. Nhưng ông ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơn

nữa còn không đội trời chung, không phải tôi ra đi thì ông ta sẽ bị hạ bệ. So

sánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù nhỏ của chúng ta

chẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giả

dối, cho rằng tôi đang bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếp

không ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi không tin nổi

người đàn ông từng luôn miệng nói có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Năm

đó khi ông ta sa sút, là bố tôi đã giúp đỡ thì ông ta mới có ngày nay! Cuộc

chiến của tôi và ông ta đã bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi không ngờ ngoài

hai bè phái của mình còn có một bè phái khác cũng đang nhắm vào công ty. Bè

phái này không phải của tôi, cũng không phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông ta

nghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta đang tin người không đáng tin, rồi có ngày

ông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiến

trong một nước, bất luận ai thắng thì cũng là người của mình. Nhưng thế lực kia

thì khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi không

thể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”

Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản không

hiểu cô đang nói gì..

“Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu trên người, có

phải Vương Hoa Sơn cho anh không?” Ặc... Lâm ma nữ không làm bà bói thì đúng là

lãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ thì

người thanh toán cuối cùng đúng là Vương Hoa Sơn.

Tôi im lặng coi như mặc nhận.

“Ông ta bảo anh giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng không?

Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng không? Thậm chí ông ta còn

cho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúng

không? Ông ta cho rằng tôi đã lấy tám mươi vạn kia, muốn anh làm gián điệp lấy

chứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng không?” Lâm ma nữ, cô có phải người

không vậy?

“Cô có bản lĩnh như vậy, cô hoàn toàn có khả năng đối phó với

ông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi sẽ làm cho người

ấy. Việc này nếu tôi không làm thì ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôi

nói.

“Tôi thật không ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Năm

đó nếu không có bố tôi thì đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rút

ván thì ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu đã chứ. Tôi và ông ta tuy không có

danh phận nhưng cũng là tình nhân một thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôi

như vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy thì tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng

chết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “Nói việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn sẽ chơi

từ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phải

loại bỏ lão!”

Đây là công ty gì chứ? Rõ ràng còn kinh hồn động phách hơn cả

Tam quốc diễn nghĩa.

“Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.

“Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lão

chính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn thì tôi không

rõ, nhưng tôi biết lão ra tay từ kho hàng. Còn tại sao lại ra tay từ kho hàng

thì tôi đã điều tra rất lâu nhưng không có manh mối gì.”

“Phó tổng giám Tào Sắt? Lâm tổng giám, hình như tôi nghe

Vương Hoa Sơn nói Tào Sắt là anh em tốt của ông ấy.” Là thế nào đây, tôi thành

người của Lâm ma nữ rồi sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 33
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...