Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 38

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lâm ma nữ ung dung nói: “Ân Nhiên, tôi vất vả đến tận bây giờ vẫn chưa tìm

được chứng cứ Tào Sắt là kẻ cầm đầu đám người đó. Không lật đổ được Tào

Sắt thì mọi nỗ lực của tôi đều là công cốc. Khổ sở mà không được gì chi

bằng để cảnh sát giúp đỡ. Đúng rồi, tôi nghe nói anh gặp chút chuyện ở

đồn cảnh sát?”

“Chút chuyện? Suýt nữa thì mất mạng đấy mà chút chuyện?”

Mà cũng phải, với tính mạng của loại người hạ đẳng như chúng tôi thì người thượng đẳng như Lâm ma nữ chẳng quan tâm.

“Giờ anh đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp.”

“Trong bệnh viện.” Tôi hậm hực nói.

“Bệnh viện nào?" Trong ngữ khí coi như cũng có chút gấp gáp.

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, chỉ có chút

vết thương ngoài da, cũng dễ hiểu, tôi da dày thịt nhiều chịu đánh cũng

quen rồi.

Dựa lưng trong hành lang chờ bác sĩ kê đơn, tôi lấy điện thoại ra soi mặt mình, vẫn chưa thành cái đầu lợn.

Sau khi tôi được đưa đến bệnh viện được mười mấy phút thì Lâm ma nữ

cũng đến. Cô ta đi trong hành lang, bệnh viện tĩnh lặng đến chết chóc

bỗng nhiên biến thành bối cảnh bộ phim của riêng cô ta. Một vẻ đẹp thanh xuân cao quý tựa tia nắng chói chang chiếu xuyên qua tầng mây mù, những tia màu diệu kỳ lan tỏa trong làn gió nhẹ thoáng qua. Một khung cảnh

phong thủy hữu tình bỗng chốc hiện ra trong quầng sáng dịu dàng đó.

Tiếng giày cao gót vội vàng đập xuống sàn nhà, cô ta tiến lại trước

mặt tôi, hơi cúi xuống nhìn, thấy tôi bị thương, cô ta khựng người:

“Nghiêm trọng vậy sao?”

Aiz, cũng may, Lâm ma nữ không định hãm hại tôi như tôi tưởng tượng.

Lúc này toàn thân tôi đã nhẹ nhõm, cảm ơn cô ta còn không kịp, tôi cũng

không muốn cãi nhau với cô ta: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài

da thôi.”

“Sao lại bỏ chạy?”

“Tôi sợ cô hại tôi...” Tôi nói thật.

“Đúng là tôi từng nghĩ vậy, nhưng cũng may gần đây anh không đắc tội với tôi. Nếu không thì chắc chắn anh vẫn còn quỳ trong đó.”

Tôi quệt mồ hôi trán, mẹ kiếp, con người Lâm ma nữ thật đáng sợ! Nếu

thật sự cô ta không thích nhìn thấy tôi khiến tôi biến mất thì không

phải tôi phải cùng bọn Mạc Hoài Nhân ăn cơm nhà nước sao?

Một đôi tình nhân ngồi cách tôi hai ghế hi hi ha ha cười đùa lớn

tiếng. Lâm ma nữ trừng mắt, họ lập tức ngậm miệng. Còn một người đàn ông trung niên nói điện thoại rất to. Lâm ma nữ bỗng chỉ vào ông ta quát:

“Này, đây là bệnh viện, không phải nhà ông! Không thấy có người bị

thương à?” Người đàn ông kia lập tức hạ giọng.

Ồ? Lâm ma nữ quan tâm tôi à?

Lâm ma nữ lấy ra một cái thẻ tín dụng đưa cho tôi: “Trong này có năm mươi vạn, anh mau đi đi, càng xa càng tốt!”

“Tại sao? Tại sao phải đi?” Tôi không hiểu.

“Tại sao? Nhân viên tôi thuê đi báo cảnh sát sau khi phối hợp với

cảnh sát xong cũng phải đi. Anh cũng như anh ta, đều đắc tội với bọn

người Mạc Hoài Nhân, người không quyền không tiền như anh, tôi rất lo

lắng. Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chắc chắn sẽ bị bắt, Hoàng Kiến

Nhân cũng chẳng có gì, nhưng Mạc Hoài Nhân thì anh không động vào được

đâu. Nếu lần này không lật đổ được Tào Sắt, không tìm được chứng cứ phạm tội của Tào Sắt thì anh sẽ rất nguy hiểm. Bọn chúng nhất định sẽ báo

thù. Theo tôi biết Tào Sắt từng thuê bọn xã hội đen giết người rồi.”

Nhìn Lâm ma nữ nghiêm túc thế kia không giống như đang đùa.

“Cũng không phải tôi chưa từng đắc tội với chúng, tôi cũng bị chúng báo thù rồi.”

Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Lần này khác. Lần này can hệ đến tương lai

của chúng. Anh hủy hoại cuộc đời và tương lai của chúng, không phải chỉ

là thù hận nhỏ như lần trước. Anh có hiểu không?”

“Cô lo cho tôi à?” Tôi bỗng bật cười.

“Cười cái gì mà cười? Tôi đùa với anh đấy à? Vả lại Vương Hoa Sơn

cũng không bảo vệ được anh đâu, chuyện này cứ tiếp tục không biết sẽ có

kết quả thế nào.”

Tôi huơ huơ cái thẻ tín dụng: “Tiền tôi nhận nhưng tôi sẽ không đi

đâu. Nếu sợ chết thì tôi đã không phải Ân Nhiên.” Sao tôi lại không cầm

số tiền này chứ? Tôi không muốn sĩ diện, tôi còn nợ Sa Chức ba mươi vạn, khi nói chuyện với cô ấy, tiềm thức của cô ấy vẫn coi tôi là trai bao,

cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.

“Ha ha, dù anh có không sợ chết thật thì chết cũng khó coi hơn bất cứ ai.”

“Tại sao cảnh sát lại nghe lời cô vậy? Có phải cô đút tiền cho họ không?”

Lâm ma nữ gật đầu: “Nhờ người ta giúp mà không có tiền, ai chịu làm?”

“Chẳng trách mà những người đó cứ như thủ hạ của cô không bằng...”

Sau khi lấy thuốc, Vương Hoa Sơn gọi cho tôi:

“Ân Nhiên, tại sao điện thoại không gọi được?”

Lâm ma nữ ở bên cạnh nhận ra tiếng của Vương Hoa Sơn, ghé sang tai

bên kia của tôi nói: “Chuyện này đừng cho Vương Hoa Sơn biết tôi là chủ

mưu, để ông ta từ từ đoán, xem ông ta làm thế nào. Để Mạc Hoài Nhân

tưởng rằng anh là do Vương Hoa Sơn sai đến cho bọn chúng đánh nhau đến

lưỡng bại câu thương!" Giọng nói nghe đầy đắc ý.

“Vương tổng, tôi bị cảnh sát bắt, người trong kho đều bị bắt hết rồi.”

“Tôi ở tổng bộ, cậu mau đến đây cho tôi!!” Vương Hoa Sơn gầm lên.

Tôi gặp Vương Hoa Sơn trong văn phòng lão tổng ở tổng bộ, vì việc

cùng Mạc Hoài Nhân đổi hàng trong kho trước đó không báo cáo với Vương

Hoa Sơn nên ông ta giận dữ gần như muốn bóp chết tôi. Sau một trận chửi

bới, ông ta hỏi: “Nói, tại sao không nói trước với tôi?”

“Vương... Vương tổng, tôi muốn nói cho ông, nhưng... nhưng chúng luôn sai người thầm theo dõi tôi. Tôi định... đợi đến khi thoát được khỏi sự giám sát của chúng mới nói nhưng không kịp. Chúng động thủ, rồi có

người báo cảnh sát.” Tôi nói dối.

“Cậu tìm người báo cảnh sát?”

“Không... tôi cũng không biết đó

là ai.”

Vương Hoa Sơn lầm bầm: “Lẽ nào...

có người ngầm giúp tôi? Hay là Tào Sắt?” Vương Hoa Sơn đúng là đồ ngu, vẫn còn

tường Tào Sắt là anh em tốt cơ đấy. “Bắt rồi cũng tốt! Dám hại tôi, một lũ khốn

nạn! Vất vả cho cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ, sau này có chuyện gì phải báo cáo

trước với tôi, không được tự ý hành động.”

Dài dòng với Vương Hoa Sơn hơn

nửa ngày trời, cuối cùng ông ta cũng thả tôi về.

Chuyện này giống như bom hạt nhân

bùng nổ trong công ty. Về đến công ty tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện

này. “Phó ban Ân, Lâm tổng giám tìm anh.” Thư ký của Lâm ma nữ, Hà Khả cười

ngọt ngào với tôi.

“Ừm, tôi đi ngay.”

“Phó ban Ân, mặt anh sao vậy?” Hà

Khả chỉ khóe mắt tôi.

“Không sao, bị ngã thôi.”

Nghe nói trên thế giới có loài

hoa ba nghìn năm mới nở một lần, đẹp cực kỳ. Nụ cười của Lâm ma nữ tuy không

phải đợi ba nghìn năm nhưng tôi cũng rất khi nhìn thấy cô ta cười. Chỉ cần nhìn

gương mặt với nụ cười khiến trăm hoa đua nở kia một lần cũng có thể kéo dài

tuổi thọ.

Xem ra tâm trạng hôm nay của cô

ta rất tốt, người phụ nữ đầy trí tuệ này trong bụng đầy âm mưu, đương nhiên hai

chữ âm mưu này là với bọn Mạc Hoài Nhân, còn với tôi cô ta vẫn có thể coi là

người tốt, không thể hình dung bằng hai chữ “âm mưu”.

“Vương Hoa Sơn có nghi ngờ tôi

không?” Lâm ma nữ ngẩng lên nhìn tôi.

“Không.”

“Ông ta nghĩ Tào Sắt giúp đúng

không? Tôi nghĩ ông ta sẽ bị Tào Sắt xử thôi. Cũng được, tôi có thể làm ngư ông

đắc lợi.”

Tôi rất ngạc nhiên về sự thông

minh của người phụ nữ này, cứ như cô ta nghe chúng tôi nói chuyện vậy.

“Ân Nhiên, anh có thể tiếp tục ở

lại Ức Vạn, nhưng anh cứ nghỉ vài ngày đi, cứ làm như đang điều tra anh để cho

người khác nhìn. Việc này cảnh sát còn chưa xử lý xong, sau khi xong xuôi thì

anh quay lại. A... anh có ngại cùng ăn cơm chúc mừng thành công của tôi, cũng

là chúc mừng anh kiếm được năm mươi vạn không?”

Lâm ma nữ mời tôi ăn cơm? Coi tôi

là người thượng đẳng rồi à?

“Cái này... tôi thấy không cần

đâu.”

“Sao? Sợ tôi ăn mất anh à? Lẽ nào

anh không muốn tiếp cận nữ ma đầu cấp trên sau này có thể cho anh một bước lên

trời là tôi sao?” Lần trước tôi không cẩn thận buột miệng nói Lâm ma nữ, dường

như cô ta không thấy phản cảm mà lại còn rất thích ấy chứ.

“Đương nhiên là tôi muốn chứ.”

Trong văn phòng có một quy luật rất mâu thuẫn, vua nào triều thần ấy, vì thế

gần hay xa quá với cấp trên cũng không được. Tiếp cận quá gần sợ rằng sẽ đứng

nhầm chỗ, một khi cây lớn bị đốn ngã thì đại nạn sẽ đổ lên đầu. Xa quá thì

không bao giờ có lợi ích gì, mà tai họa thì không thể thiếu. Nhưng nếu bắt tôi

lựa chọn, tôi thà gần với cấp trên hơn, như thế thì có cơ hội, chứ xa quá thì

giống như hồi tôi là nhân viên lắp đặt quèn, gọi trời trời không biết, kêu đất

đất chẳng hay. Vả lại Lâm ma nữ có bản lĩnh đối đầu với Vương Hoa Sơn, dù to sẽ

mát mà...

“Nếu vậy thì đợi đến sáu rưỡi đi,

đợi tôi ở góc rẽ bên phải trên đường trước cửa công ty. Tôi không tiện ra cùng

anh, cái này anh hiểu chứ?”

“Tôi hiểu, cô là người thượng

đẳng mà… Trong ý thức của tôi, câu nói của Lâm ma nữ để lại ấn tượng sâu sắc

nhất trong tôi là: người hạ đẳng.

“Ồ, đàn ông mà thù dai thế. Ý tôi

là không thể để Vương Hoa Sơn biết anh là người của tôi. Chúng ta... chúng ta…”

Cô ta nói rồi mặt ửng hồng tựa hoa mới nở. Sao lại đỏ mặt? Tôi thấy lạ, rồi mới

nhận ra cô ta đã nói “anh là người của tôi”.

“Lát nữa tôi sẽ giả như to tiếng

để Hà Khả tưởng tôi lại gọi anh đến quát mắng.”

“Cái này... Hà Khả không phải

người của cô sao? Lẽ nào đến cô ấy cô cũng không tin?”

“Ngoài bản thân ra tôi chẳng tin

một ai.”

“Ồ.”

Lâm ma nữ giả vờ quát tôi mấy câu

rồi thả tôi ra... Ra ngoài, Hà Khả tiến lại hỏi: “Ân Nhiên, sao thế?” Tôi vờ

cười khổ: “Hì hì, tạm nghỉ việc điều tra, có lẽ sắp bị đá khỏi công ty rồi.”

“Á?” Hà Khả che miệng: “Không

nghiêm trọng thế chứ? Tôi nghe nói bọn người đó trộm hàng của công ty, nhưng mà

anh đâu có tham gia.”

“Không biết bữa... có lẽ là tắc

trách trong công việc.”

Hà Khả còn muốn nói gì đó nhưng

tôi đã nhanh chóng bỏ đi. Chắc cô ấy cũng có lòng tốt nhưng tôi không có thời

gian, tôi phải đi kiểm tra tài khoản, xem trong thẻ tín dụng Lâm ma nữ đưa có

thật có năm mươi vạn không.

Đến chỗ rẽ kiểm tra tài khoản,

quả nhiên có năm mươi vạn, xem ra tôi có thể tin Lâm ma nữ rồi nhỉ? Sau này tôi

có thể theo Lâm ma nữ nhỉ? Ít nhất thì theo cô ta vẫn chính đáng hơn theo Sa

Chức.

Sáu giờ hai mươi chín phút, chiếc

xe tuần dương hạm trên đất liền đỏ từ từ lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi lên xe, nhận ra Lâm ma nữ đẹp

nghiêng nước nghiêng thành đã thay một bộ lễ phục đen, trên xe tràn ngập mùi

hương nước hoa quyến rũ khiến tôi say đắm một cách kỳ lạ.

Không phải chỉ đi ăn tối thôi

sao, có cần thiết phải nghiêm chỉnh thế này không?

Nhưng ai ngờ Lâm ma nữ lại đưa

tôi đến một buổi vũ hội. Trong khách sạn năm sao Từ Trúc, nhìn những người ăn

mặc sang trọng kia, tôi kinh ngạc hỏi Lâm Tịch: “Lâm tổng giám, không phải...

không phải cô nói là ăn tối sao?”

Lâm Tịch chỉ một cái bàn kính bày

đầy đồ ăn: “Đồ ăn ở đó, đói thì đi lấy.”

“Cô đưa tôi đến đây làm gì?” Tôi

nhấn mạnh giọng.

“Là tổng giám tiêu thụ tôi không

thể tránh khỏi việc đi gặp khách hàng. Đến đâu tham gia vũ hội cũng có một

mình, muốn tìm bạn nhảy cũng chẳng có, thế là mượn anh một hôm. Tôi biết nếu

nói đi khiêu vũ cùng tôi thì chắc chắn anh sẽ từ chối, vì thế... đã đến rồi cứ

thế đi.” Lần đầu tiên thấy cô ta nói thành khẩn như thế, tôi cũng không tiện cự

tuyệt nữa.

“Tôi... không biết khiêu vũ lắm.”

“Không sao, chỉ qua loa thôi.”

Nói rồi Lâm ma nữ cầm ly rượu đi nói chuyện. Tôi ngẩng lên

thấy rất nhiều băng-rôn “Nhiệt liệt chúc mừng công ty Vạn Khả đã tới thành phố

Hồ Bình”. Khai trương công ty cũng phải tổ chức vũ hội, thật phiền phức.

Tôi cũng chẳng để ý nhiều, tiến thẳng tới bàn đồ ăn “đại khai

ăn giới”.

Có mấy người chào Lâm ma nữ: “Lâm tổng giám, lại đến một mình

à? Đúng là quý tộc độc thân vàng đó!”

Lâm ma nữ gọi tôi lại, giới thiệu: “Anh ấy là bạn nhảy của

tôi hôm nay, tên là Ân Nhiên.” Tay trái không biết vô tình hay cố ý khoác tay

tôi, vẻ mặt có chút đắc ý.

Mấy người kia lập tức nịnh nọt: “Ồ, thất lễ rồi. Lâm tổng

giám vẻ đẹp tựa thần tiên, bạn nhảy cùng anh tuấn bất phàm. Tôi nghĩ hai người

sẽ là nhân vật chính của vũ hội tối nay đấy!”

Giờ thì tôi hiểu rồi, bình thường Lâm ma nữ tham gia tiệc

tùng vũ hội gì đó có lẽ toàn đi một mình, bị người ta cho là độc thân mãi không

nuốt nổi cục tức này, thế là kéo tôi – người có chút “nhan sắc” đến để ra vẻ

với bọn họ.

Đèn chiếu bắt đầu chuyển thành đèn màu, âm nhạc du dương vang

lên, từng đôi nam nữ bước vào sân khấu, Lâm ma nữ cũng dẫn tôi vào. Hồi học đại

học, cô giáo dạy lễ nghi cũng từng dạy chúng tôi mấy kiểu, tôi rất may mắn, cô

chỉ vào tôi nói: “Có thể nói bạn trai này là người đẹp trai nhất lớp ta, bạn

lên đi, nhảy cùng tôi một điệu làm mẫu.” Tôi rất có năng khiếu nên một lát đã

biết nhảy.

Tôi một tay nắm lấy tay Lâm ma nữ, tay kia khẽ đặt lên eo cô

ta. Tay kia của Lâm ma nữ đặt trên vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Động

tác thành thục như vậy còn nói không biết khiêu vũ?”

Quốc sắc thiên hương tuyệt đại giai nhân, làn da hồng hào

cộng với dáng người yểu điệu thướt tha, ánh dịu dàng như làn nước, trên vành

tai là đôi khuyên lấp lánh ánh bạc, toàn thân cô ta tỏa ra khí chất của quý

tộc. Đôi má lúm đồng tiền khiến cô ta tựa đứa trẻ tinh nghịch khiến người ta

yêu quý. Tối hôm đó, tôi quên mất bản thân mình, ánh mắt và nhịp đập con tim

tôi đều hướng về cô ta.

Tôi cảm thấy dường như toàn bộ ánh mắt ở vũ hội đều dừng lại

ở mỹ nữ này. Thật lạ, đứng trước Lâm Tịch tôi chưa từng cảm thấy tự ti, cho dù

cô ta luôn chửi tôi là người hạ đẳng.

Sau một bước nhảy xoay người... phía trước tôi lại là Sa

Chức!

“Sa Chức?” Tôi buột miệng.

Đích thực là Sa Chức, cô ấy cũng

tham dự vũ hội này! Xem ra ông chủ của công ty Vạn Khả này không đơn giản,

khách mời toàn người có máu mặt.

Sa Chức ghé sát tai tôi: “Cô ta

là gì của anh?”

Tôi liếc nhìn, vẻ mặt Lâm ma nữ

mang chút nộ khí nhìn vị khách không mời Sa Chức. Tôi định giải thích thì Lâm

ma nữ đã nói với Sa Chức: “Xin lỗi chúng tôi đang khiêu vũ, có chuyện gì lát

nữa nói, được không?”

Sa Chức không nói gì, nắm lấy tay

tôi, tay kia đặt lên vai tôi, nhìn Lâm ma nữ đầy thách thức: “Được, có chuyện

gì đợi nhảy xong rồi nói.”

“Cô!” Lâm ma nữ thật sự nổi giận

rồi.

Như thế mà cùng đối đầu được sao?

“Này này, đừng thế, nhiều người

nhìn lắm.” Tôi nói nhỏ với Sa Chức.

Ai ngờ Lâm ma nữ lại có thể giở

trò ngang ngược trước mặt bao nhiêu người, cô ta kéo chúng tôi ra, chỉ vào tôi

nói: “Tôi lệnh cho anh lại đây!”

Sa Chức cũng nói: “Ân Nhiên, mặc

kệ cô ta!”

Tất cả mọi người đều đang nhìn

chúng tôi. Tôi nhìn hai đại mỹ nữ, Sa Chức như hoa như ngọc, siêu phàm thoát

tục, Lâm ma nữ hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành. Tôi đâu có

chọn vợ? Bảo tôi chọn bên nào đây? Hai người cũng đâu phải đang tranh chồng?

Bảo tôi sang bên nào đây?

Cứ thế ba người đứng đờ ra trong

hai phút, mọi người đang khiêu vũ cũng đứng yên nhìn ba người chúng tôi. Sa

Chức và Lâm ma nữ trừng mắt nhìn nhau, một lúc sau Sa Chức nhìn tôi, khóe miệng

run run, dường như phải chịu một nỗi ấm ức rất lớn, ấm ức tại sao tôi lại mặc

kệ cô ấy, rồi cô quay người bỏ đi. Lâm ma nữ khoanh tay với dáng vẻ cao ngạo

đắc ý. Tôi giậm chân, tự chửi mình: “Sa Chức là đại ân nhân của mình, mình phải

đứng về phía cô ấy mới phải. Tuy không biết hai người họ đấu nhau cái gì nhưng

dù Sa Chức nói gì tôi cũng phải ủng hộ mới phải!”

Nghĩ vậy, tôi liền bỏ lại Lâm ma

nữ, chạy theo Sa Chức ra khỏi vũ hội: “Sa Chức, Sa Chức! Đợi anh!”

Sa Chức quay lại, ánh mắt lấp

lánh ánh nước: “Nhìn thấy anh và người phụ nữ khác tình tứ khiêu vũ bên nhau,

em rất giận, rất giận!!!”

“Sa Chức... Đó đâu phải tình tứ?

Người phụ nữ đó là nữ cường nhân biến thái! Sao anh có thể tình tứ với loại

người máy như thế chứ?!” Tuy nói là nói vậy nhưng tôi vẫn hoài nghi vừa rồi khi

nhảy cùng cô ta hình như có một luồng điện chạy khắp toàn thân tôi, tôi như

chìm đắm trong sự dịu dàng của cô ta.

Lâm ma nữ dịu dàng sao?

Có thể khi Lâm ma nữ trở nên dịu

dàng thì dù Lâm Trí Linh cộng với Ngô Bội Từ cộng lại cũng không bằng.

Nhưng tôi bỏ lại Lâm ma nữ đuổi

theo Sa Chức ra đây, chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy vô cùng sỉ nhục, có thể còn bị

mấy người nịnh nọt vừa rồi cười nhạo. Lần này tôi đã triệt để đắc tội Lâm ma nữ

rồi, sau này tôi sống thế nào ở công ty đây...

“Em ghen rồi.” Sa Chức không hề che

giấu suy nghĩ của mình.

Tôi biết cô ấy ghen, cô ấy hành

sự vô cùng ngông cuồng, lại tranh giành đàn ông trước bao ánh mắt đang nhìn.

“Sa Chức, không phải em nói chúng

ta chỉ chơi đùa thôi sao? Không có tương lai, không có sau này, chỉ có hiện tại

và quá khứ thôi sao?”

“Thế thì không được ghen hay

sao?” Sự ngang bướng của cô ấy thật khiến người ta không nói được gì.

Sa Chức, Lâm ma nữ, những người

phụ nữ vừa có sắc lại có tiền như vậy, với tôi luôn là giấc mơ. Chỉ có điều

giấc mộng Sa Chức chân thực hơn một chút, dù sao thì cũng đã có quan hệ không

bình thường.

Những người phụ nữ này với tôi

hiện giờ mà nói đều không phải những đối tượng lý tưởng trong hiện thực cuộc

sống. Chỉ là tôi khó lòng thoát khỏi suy nghĩ của đàn ông tự cổ chí kim: lấy cả

tài lẫn sắc, vì thế tôi mới mơ đến giấc mộng không thực tế. Sa Chức và Lâm ma

nữ không chỉ là một con người, ở họ còn có mục tiêu cuối cùng tôi luôn muốn có:

tiền bạc.

“Sa Chức, cô ta là cấp trên của

anh.” Tôi giải thích.

“Em bảo anh theo em, anh tìm đủ

mọi cớ từ chối, là vì cô ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Có rất

nhiều nguyên nhân khiến tôi không theo Sa Chức.

Một trong số đó chính là tôi

không thích cô ấy coi thường mình. Còn một lý do nữa là vì Bạch Khiết. Buồn vì

Bạch Khiết, vui cũng vì Bạch Khiết, nhớ nhung nhung nhớ, chịu đủ mọi khổ nhục

cũng vì Bạch Khiết.

“n Nhiên, bỏ công việc đó đi! Em

sẽ không bạc đãi anh đâu!” Sa Chức vội nói.

“Không, anh không bỏ.” Tôi lắc

đầu.

“Có lý do gì để không bỏ việc

không? Một tháng chỉ có chút lương đó anh còn coi nó là bảo bối à? Em chưa từng

thấy ai ngốc như anh!” Sa Chức giận dữ.

Tôi cũng giận, cô ấy không tôn

trọng công việc của tôi. Dù một tháng chỉ mấy nghìn tệ tiền lương nhưng đó cũng

là do tôi vất vả kiếm được: “Đúng, anh coi nó là bảo bối đấy! Ai cần em quan

tâm anh có ngốc không! Em đâu phải vợ anh!”

Đây là lần đầu tiên tôi xung đột

với cô ấy như vậy. Cô ấy nhìn tôi đầy khó tin, cuối cùng cúi đầu như rất đau

lòng. Vừa hay lúc đó phó thị trưởng Hình Đạt ra, nhìn chúng tôi hồ nghi.

Sa Chức lập tức đổi một vẻ mặt

khác, bước như người mẫu về phía Hình Đạt: “Anh Hình, sao anh lại ra đây?” Cô

ấy đang cố ý diễn cho tôi nhìn.

Tôi lại liên tưởng đến Lý Bình

Nhi, có phải phụ nữ nào cũng như vậy, đều là loài động vật giả dối, ham hư

vinh, hoặc đánh mắt lý trí trước vật chất, hoặc đánh mất chính mình trước sự mê

hoặc của danh lợi và tiền tài?

Còn muốn tôi đi theo cô ấy? Muốn

tôi ngày nào cũng thấy cô ấy thân mật với người đàn ông trung niên này sao? Tôi

siết chặt tay đấm lên tường, đồ phụ nữ đáng chết!

Tôi ngồi trong quán bar, bên cạnh

cửa sổ, nhìn ra những tòa nhà ở phía xa bị màn đêm bao phủ và những cây ngô

đồng cao lớn ở gần. Chúng ta đã từng yêu, cũng từng được yêu, nhưng sự đời vô

thường khiến chúng ta vô duyên cớ nắm lấy tay người đó. Chúng ta thường oán hận

số phận thật bất công, thế nhưng vào một buổi chiều lất phất mưa, hoặc một buổi

đêm tĩnh lặng, nhớ đến người ấy lòng chúng ta lại dấy lên một niềm cảm kích,

cảm kích số mệnh đã cho chúng ta trải qua những năm tháng ấy. Đến với nhau chưa

chắc đã là chuyện tốt, không đến được với nhau cũng chưa chắc đã phải chuyện

xấu...

Sau khi uống say, tôi chỉ nhớ là

Trần Vũ Hàn đã dìu tôi về nhà...

Không lâu sau thì quảng cáo mà Tử

Hàn làm đại diện được thông qua, cô rất vui, cùng chị Bạch mời tôi ăn một bữa

cơm.

Chức vụ cao, lương không thấp, ở

nhà đẹp, mặc quần áo đẹp. Một tương lai rực rỡ đang ở ngay trước mắt, có thể

thấy dường như ánh sáng rực rỡ đã bắt đầu, nhưng ai mà biết rằng đi tới đâu sẽ

gặp phải cái bẫy của cuộc đời...

Ba tháng sau, hôm đó Lâm Tịch gọi

tôi đi ăn cơm với cô, cơm kiểu gì nhỉ, tôi nghĩ. Sao đột nhiên cô lại coi trọng

tôi như thế?

Chẳng dám hỏi quá nhiều, tôi đi

luôn.

Một khách sạn cao cấp, trong

thang máy, tôi đứng sát trong góc, liếc nhìn Lâm Tịch đang gọi điện thoại.

Đúng là yêu nghiệt giữa nhân

gian, nếu là ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một nữ nhân hại nước. Đến tôi

còn bị cái nhan sắc ấy làm cho say đắm nữa là.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 38
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...