Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 137

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn gương mặt không chút biểu tình của Tuyết Dao, Cầm Nhân khẽ thở dài trong lòng, đồ đệ này hắn hiểu rất rõ, từ hồi nhỏ theo hắn học đã bắt đầu khống chế tâm tình của bản thân, tới khi nàng mười tuổi thì hắn không cách nào đoán được suy nghĩ của nàng. Giờ phút này Tuyết Dao bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, ánh mắt trầm ngâm giống như màn đêm.

- Dao Nhi, trong lòng con nắm chắc bao nhiêu phần?

Cầm Nhân rốt cuộc hỏi tới vấn đề này.

- Ý sư phụ muốn nói, mặc dù có lệnh bài kia, nhưng không có gì đảm bảo chắc chắn sẽ đoạt lại được đồ đã mất.

Cầm Nhân gật đầu, không nói gì, chờ đợi đáp án của nàng.

Tuyết Dao mở bàn tay, nhìn tấm lệnh bài kia, chậm rãi nói:

- Ta không có nắm chắc mười phần thắng, nhưng là, sư phụ à, đồ nhi – không sợ!

Hai mắt Cầm Nhân sáng ngời, nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên gương mặt:

- Tốt, không hổ là đệ tử của Cầm Nhân ta, có lời này của con, sư phụ nguyện đem hết toàn lực bảo vệ tánh mạng cha con.

Một tiếng thịch vang lên trong tim, Tuyết Dao quỳ trên mặt đất, mắt lóe sáng, cổ họng nghẹn ngào, tuy nhiên vẫn là nói ra những lời kiên định:

- Có những lời này của sư phụ, Dao Nhi dám buông tay đánh cược một lần!

- Kế hoạch của Dao Nhi thế nào?

Tuyết Dao đứng dậy, quan sát bốn phía, xác định bốn bề vắng lặng liền khẽ nói kế hoạch của mình với Cầm Nhân…

Nghe xong kế hoạch của Tuyết Dao, đôi mắt Cầm Nhân sáng ngời, tuy nhiên lập tức chuyển sang màu lo lắng, hắn suy tư giây lát, trong đầu không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn, hồi lâu, hắn chậm rãi nói:

- Dao Nhi, kế hoạch… Rất tốt!

Lần này, Tuyết Dao khẽ cười nhàn nhạt, ánh mắt vô cùng kiên định.

………………………….

Tuyết Dao đi tới nơi hẹn với Khải Dục, muốn thông qua nàng biết thêm chút tin tức về phụ hoàng.

"Cô cô…"

Trong rừng cây phát ra tiếng chim Quốc nhỏ, đây là tín hiệu của Khải Dục, Tuyết Dao lập tức từ trong rừng đi ra.

Thấy nàng xuất hiện, Khải Dục thoáng cả kinh, ngay sau đó lo lắng nói:

- Công chúa một mình ở trong rừng sâu, vạn nhất gặp thú dữ hay thứ gì đó nguy hiểm thì làm sao?

- Không phải ngươi cũng tới một mình?

Tuyết Dao hỏi ngược lại.

- Ách…

Khải Dục ngẩn ra, ngay sau đó cười ngượng ngùng:

- Ha ha, đúng vậy, vì nô tì lo cho ngài quá.

Tuyết Dao đi thẳng vào vấn đề:

- Thôi không vòng vo, ngươi đi ra ngoài hẳn rất vất vả, mau nói tin tức phụ hoàng cho ta biết.

Đuôi lông mày Khải Dục khẽ nhíu:

- Hoàng thượng…

Nàng do dự không nói tiếp.

- Phụ hoàng làm sao?

Truyện được copy tại

TruyệnFULL.vn

Nhất thời Khải Dục quỳ sụp trên mặt đất, sau đó nức nở:

- Công chúa, van xin người, van xin người cứu Hoàng thượng…

Tuyết Dao cau mày, tuy rất nóng lòng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, nâng Khải Dục lên hỏi:

- Khải Dục mau nói, phụ hoàng ta làm sao?

- Hoàng thượng đang bị nhốt ở lãnh cung, hằng ngày chịu đựng cuộc sống khổ cực hơn cả nô tì, mỗi ngày vô hồn lâm triều, hạ triều thì…"

Nói tới đây Khải Dục khóc lớn:

- Đáng hận, nô tì sức hèn lực yếu chỉ có thể giương mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì.

- Ngươi nói phụ hoàng ta bị giam ở lãnh cung, hằng ngày trải qua cuộc sống vô hồn tủi nhục!!!

Tuyết Dao giận dữ.

Tâm Khải Dục run lên, sự giận dữ của Tuyết Dao nhưng mang theo ngàn vạn băng hàn khiến nàng không nhịn được mà run rầy, Khải Dục cố đè nén sợ hãi, miễn cưỡng gật gầu, nắm lấy cánh tay Tuyết Dao, run run nói:

- Công chúa, ngài phải cứu Hoàng thượng….

Cả người Tuyết Dao run lên vì giận dữ, nàng nghiến răng nói:

- Tô Thiên Sơn, ta muốn ngươi chết!

Khải Dục lau nước mắt, lo lắng nói:

- Công chúa, người không nên kích động, hiện tại trong cung canh phòng nghiêm ngặt, người không thể một thân liều mình xông vào.

Tuyết Dao hít sâu một hơi, vỗ bả vai nàng:

- Đừng lo, ba ngày sau, giờ Tý, chỉ cần ngươi tiếp ứng tốt cho ta…

Khải Dục lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:

- Lần này Khải Dục có phải đánh cược tính mạng cũng sẽ giúp công chúa cứu Hoàng thượng ra.

Tuyết Dao gật đầu, cầm chặt cánh tay lạnh như băng của Khải Dục.

Nhìn bóng lưng Khải Dục xa dần, Tuyết Dao khẽ thở dài một tiếng, Cầm Nhân chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, hắn thản nhiên nói:

- Con đoán không sai, cô ta không đến một mình, vừa rồi trong rừng có hơn mười người mai phục.

Tuyết Dao bất động, hồi lâu nói với Cầm Nhân:

- Cực khổ cho sư phụ rồi.

Đoạn xoay người hướng đi rừng cây.

- Sao con lại đoán ra?

Tuyết Dao cười lạnh:

- Cô ta là cung nữ của con, con gặp chuyện như vậy, liệu còn có thể an bình?

Cầm Nhân gật đầu, không đợi hắn lên tiếng, Tuyết Dao nói tiếp:

- Mới vừa rồi con hỏi cô ta tình tình phụ hoàng, sao cô ta lại biết rõ vậy, rõ ràng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Hội trưởng lão sẽ cho một nô tì bé nhỏ biết những chuyện này sao?

Cầm Nhân vuốt cằm:

- Mới vừa rồi cô ta không chỉ một lần nhấn mạnh rằng sao con tới đây một mình, xem ra không phải lo lắng gì mà là thăm dò đồng đảng của con, nha đầu này đích thị là người của Hội trưởng lão.

Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lẩm bẩm:

- Đúng vậy, phe cánh của chúng ta quá yếu khiến cho người bên cạnh vì cần mạng sống mà bán mình cho Hội trưởng lão. Mà trong Tấn quốc ta, những thứ quyền lợi này chứa quá nhiều vấn đề, nếu Long Tuyết Dao ta đoạt cung xong, nhất định sẽ không để chuyện tương tự phát sinh.

Trong lòng Cầm Nhân không khỏi nhảy dựng, lời Tuyết Dao nói nhẹ như gió, bình thản nhưng hắn nghe như một màn biến hóa nghiêng trời lệch đất của Tấn quốc…

Nắng gắt khiến người ta hoa mắt không ngăn cản được cước bộ lúc này của Dương Hồng Xương, mấy ngày nay hắn đứng ngồi không yên, nhất là cơn ác mộng tối qua khiến hắn như phải bỏng, vội vã hướng phủ đại trưởng lão Tô Thiên Sơn chạy tới.

Dương Hồng Xương lo lắng theo hạ nhân tới hậu hoa viên của Tô Thiên Sơn, thấy hắn đang đánh cờ cùng phu nhân, trong lòng Dương Hồng Xương nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ tới tương lai phải dựa vào người này, đành đè hỏa khí kia xuống mà bước tới.

- Đại trưởng lão ơi là đại trưởng lão…. Người không vội sao?

Tô Thiên Sơn định thần, liếc hắn một cái, sau đó lại chăm chú vào bàn cờ, vừa đi cờ vừa nói:

- Có chuyện gì gấp gáp hay sao?

Vẻ mặt Dương Hồng Xương vô cùng lo lắng:

- Không vội? Long Tuyết Dao không chết, lại đã quay trở lại, người nói ta có vội hay không?

- Ngươi sợ nàng ta?

Tô Thiên Sơn buông quân cờ trong tay xuống, hướng phía thê tử hắn cười nói.

- Hả… Người nào… Người nào sợ nàng…

Nói lời này, Dương Hồng Xương cảm thấy chột dạ, ánh mắt lạnh như băng thấu xương kia hiện trong đầu khiến hắn mất tự chủ rùng mình một cái.

- Ha ha, lão phu lại thấy là ngươi sợ nàng!

Tô Thiên Sơn khinh thường hắn.

- Là….

Dương Hồng Xương muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, Long Tuyết Dao trong giấc mộng đêm qua đuổi giết hắn khiến hắn sợ hãi vô cùng.

- Long Tuyết Dao không phải vị công chúa đơn giản bình thường, hơn nữa sau khi nàng trở về, chắc chắn sẽ công bố cho người trong thiên hạ biết Hội trưởng lão bịa đặt sự việc, ngài không sợ?

- Hừ, sợ? Lão phu nếu sợ nàng thì ngay từ đầu đã không kêu ngươi làm như vậy!

Tô Thiên Sơn nheo mắt, sự âm lãnh toát ra khiến người ta liên tưởng tới loài rắn hiểm độc máu lạnh.

Dương Hồng Xương vô cùng sợ hãi, thế nhưng cũng không muốn nhiều lời với Tô Thiên Sơn, đành lặng lẽ bẩm báo những lời thám tử nói cho mình với Tô Thiên Sơn.

Dương Hồng Xương tin tưởng khi vừa nghe xong những lời kia, vẻ mặt Tô Thiên Sơn nhất thời có tia sợ hãi, nhưng có lẽ hắn nhìn lầm, hình như lão già vẫn bình thường, lại nhặt quân cờ lên tiếp tục chơi cờ cùng phu nhân hắn.

Dương Hồng Xương không phải là heo, thấy phản ứng này của Tô Thiên Sơn nhất thời tỉnh ngộ:

- Người sớm biết Long Tuyết Dao sẽ trở lại?

- Hừ, chỉ là một nha đầu, lão phu sợ sao?

- Hả? Chẳng lẽ trưởng lão đã có đối sách?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 137
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...