Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thuyền lớn chạy ở trên mặt biển tựa như một cái nôi thật lớn nghiêng qua nghiêng lại, Hàn Anh cảm thấy buồn ngủ, con mắt mở lên hết nổi rồi, cả người miễn cưỡng dựa vào người nhũ mẫu.

Từ ma ma ở bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn, biết rõ giờ giấc sinh hoạt của Hàn Anh, vội vàng phân phó Nhuận Thu: “Đi lấy cho cô nương bát sữa nóng, nhớ cho thêm nửa muỗng đường.” Cô nương thuở nhỏ hay gặp ác mộng, uống sữa nóng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhuận Thu đáp ứng nhẹ chân nhẹ tay đi ra.

Từ ma ma ôm Hàn Anh vào trong ngực, một bên vuốt ve tóc dài mềm mại, một bên nhẹ nhàng hát nhạc đồng dao.

Sấu Đông thấy thế, vội vàng sáp qua, hạ thấp giọng hỏi: “Từ ma ma, ngủ ở trong phòng? Hay là ngủ ở chỗ này?”

Từ ma ma đánh giá bốn phía một chút, thấy gian ngoài mọi thứ cũng đầy đủ, liền thấp giọng nói: “Cô nương thường thấy ác mộng, ngủ ở đây đi, miễn cho còn phải đi vào lần nữa, mắc công làm ấm mền.”

Sấu Đông nghe vậy liền đi vào phòng trong lấy chăn cùng gối đầu.

Hành lý còn chưa có soạn ra, Sấu Đông liền mở hành lý ra, lấy gối mềm cùng nệm gấm ôm ra, phát hiện Nhuận Thu đã đem sữa nóng tới rồi, đang cùng Từ ma ma hầu hạ cô nương uống.

Sấu Đông tuy rằng lanh mồm lanh miệng, nhưng làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh liền trải chăn nệm ở trên giường.

Hàn Anh uống sữa xong, nhũ mẫu cùng nha hoàn hầu hạ cởi áo ngoài ra, nằm xuống nệm gấm, rất nhanh liền nhắm mắt lại.

Nhận thấy sáp mai hương đã được đốt, đặt ở bên người mình, Hàn Anh tiến vào mộng đẹp.

Nhuận Thu cùng Sấu Đông hợp lực đem bình phong thêu hoa cúc, hoa lê mở ra, tạo ra một thế giới độc lập ngăn cách với bên ngoài, sau đó cùng Từ ma ma bắt đầu may vá. lần này Cô nương vào kinh tuy có dẫn theo bốn tú nương, nhưng những thứ quần áo riêng tư này do các nàng làm mới được.

Sấu Đông chuyên môn chịu trách nhiệm về giấy, bút, mực và các công việc liên quan đến thư phòng cho cô nương, bởi vậy im lặng không một tiếng động mà mở ra mấy cái rương sách sắp xếp lại.

Tẩy Xuân sau khi an bài ổn thỏa cho các Tú Nương, đầu bếp nữ cùng ma ma làm việc nặng đi theo tới biện kinh, mọi người liền tới đây thỉnh an cô nương. Khi các nàng vừa đến liền phát hiện nhũ mẫu Từ ma ma hướng các nàng khoát tay, các nàng nhìn thấy bình phong được đặt trước giường, liền biết cô nương đang ngủ, rón ra rón rén đi đến, thỉnh an Từ ma ma: “Mụ mụ, nô tài sai Lâm đại nương đi nghe ngóng, Phó Tam công tử quanh năm theo An quốc công trấn thủ Liêu Châu, người hầu hạ chỉ là mấy gã sai vặt cùng quân binh thôi.”

Từ ma ma dừng tay may vá, trên mặt hiện ra vẻ trầm tư, một lát sau mới nói: “Còn có tin tức khác không?”

Tẩy Xuân chần chờ một hồi mới nói “Cái khác cũng không có vấn đề gì, “, “Phó Tam công tử có rất nhiều quy củ, miệng người hầu hạ phía dưới đều rất kín.”

Từ ma ma cúi đầu suy nghĩ một chút, khoát tay nói: “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!”

Cô nương tuổi còn nhỏ, nhìn như thích nói cười, dễ nói chuyện, kỳ thật làm việc thưởng phạt phân minh. Thí dụ như bốn đại nha hoàn bên người nàng, gần đây đều được phân chia công việc rõ ràng, Tẩy Xuân chịu trách nhiệm thêu quần áo, Hoán Hạ chịu trách nhiệm phòng bếp nhỏ, Nhuận Thu chịu trách nhiệm đồ trang sức son phấn, Sấu Đông chịu trách nhiệm giấy và bút mực.

Hàn Anh lại mơ tới chuyện nàng té lầu ở kiếp trước.

Nguyên lai từ cao ốc rớt xuống, cảm giác giống như nàng chơi môn lướt ván lúc từ trên cao trượt xuống, thân thể cấp tốc rớt xuống, linh hồn nhanh chóng bay ra, lắc lắc đung đưa, tốc độ nhanh như chớp...

Hàn Anh hậu tri hậu giác thét lên.

Hàn Anh từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm thấy trái tim của mình muốn nhảy ra ngoài.

Từ ma ma ôm nàng vào trong ngực, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực nàng: “Ngoan, đừng sợ! Là mộng thôi!”

Sấu Đông cầm một cái khăn lau sạch mồ hôi lạnh trên trán Hàn Anh.

Nhuận Thu gỡ bàn tay bị Hàn Anh nắm chặt ra, phát hiện trong lòng bàn tay Hàn Anh đã bị móng tay của nàng đâm xước, trong lòng liền tính toán lần này cho dù dùng cách gì cũng phải cắt hết móng tay của cô nương.

Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, tiếp theo liền truyn đến một giọng nam lạ lẫm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ ma ma sợ đối phương tùy tiện bước vào, vội vàng cất giọng nói: “cô nương nhà chúng tôi thấy ác mộng, đã không có gì đáng ngại!” Bà liếc Sấu Đông một cái, Sấu Đông lập tức đứng dậy ngăn người tới.

Sấu Đông vừa đứng dậy, chỉ nghe thấy giọng nam lạ lẫm bên ngoài kia nói: “Anh muội còn thấy ác mộng sao?”

Hắn đi qua bình phong, đứng ở trước giường nhìn Hàn Anh.

Trong phòng, nha hoàn hầu hạ thấy hắn vội vàng hành lễ.

Từ ma ma ngăn cản không kịp, đành phải nhìn thiếu niên cực kỳ tuấn tú này: “Tam công tử thứ lỗi, thứ cho lão nô không thể đứng dậy.”

Phó Tạ thấy Hàn Anh núp ở trong ngực Từ ma ma, thường ngày mặt tròn nhỏ hồng hào hôm nay trở nên trắng bệch, mắt to linh động cũng trở nên ảm đạm vô thần, ngơ ngác nhìn lên phía trước, tóc cắt ngang trán cũng bị mồ hôi làm ướt, cho thấy vẫn còn sợ hãi.

Hắn suy nghĩ một chút liền nói: “Trên thuyền có đại phu, kêu hắn đến xem cho Anh muội đi!”

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Từ ma ma mặc dù biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng vì Phó Tam công tử cùng cô nương nhà mình chính là vị hôn phu hôn thê đính hôn từ thuở nhỏ, thứ hai cô nương nhà mình mới mười hai tuổi, vẫn chưa trưởng thành. Cho nên chỉ há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Phó Tạ tuổi không lớn lắm, đại phu Trần Bình đi theo hắn cũng là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn thanh thanh tú tú, nhưng phong thái cũng rất già dặn.

Hắn nhìn qua một lượt, trầm giọng nói: “Cô nương do suy nghĩ quá mức, sầu lo dẫn đến tổn thương tỳ, lá gan, bởi vậy dễ dàng thấy ác mộng.”

Từ ma ma trợn mắt há hốc mồm: cô nương mỗi ngày đều cười hì hì mà, có chỗ nào thấy “Suy nghĩ quá mức đâu”?

Thiếu niên đại phu nhìn về phía Phó Tạ đứng chắp tay một bên: “Tam công tử, bệnh trạng này của Hàn cô nương chỉ có thể dùng ngôn ngữ khai thông làm chủ, chén thuốc điều dưỡng làm phụ.” Nói cho dễ hiểu chính là “Ngài nên cùng cô nương nói chuyện phiếm, giải tỏa tâm sự của nàng ấy nhiều hơn, còn lại chỉ cần uống chén thuốc an thần là được rồi “.

Phó Tạ mặt không biểu tình nhìn về phía Hàn Anh. Hàn Anh tuy rằng mười hai tuổi, thế nhưng mặt tròn mắt to, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, thân thể cũng nho nhỏ, rõ ràng là tiểu hài tử.

Nghĩ đến tiểu hài tử này là vị hôn thê của mình, trong lòng Phó Tạ không khỏi sinh ra cảm giác vớ vẩn.

Lúc này lời uỷ thác của Hoài Ân hầu Hàn Thầm vang lên lỗ tai hắn, hắn không khỏi thở dài. Lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, nữ hài tử nho nhỏ này về sau là trách nhiệm của hắn rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...