Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 96

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhất thời xong chuyện, Hàn Anh cực kỳ mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.

Phó Tạ nằm nghiêng, chậm rãi thở dài thở một hơi, tay phải chậm rãi lướt nhẹ trên người Hàn Anh.

Đi qua một phen thư thái vừa rồi, hắn cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên

người đều sung sướng, cả người thoải mái tê dại, vốn bởi vì quá độ mà

đại não căng thẳng cũng trở nên thanh thản.

Phó Tạ ôm Hàn Anh, lắng nghe tiếng gió tiếng mưa rơi bên ngoài, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

Lúc rạng sáng mưa rốt cuộc ngừng, khoảng sân rộng lót gạch vàng trước

cửa cung ướt nhẹp, khi gần cách giờ lâm triều khoảng hai khắc, cửa cung

vẫn chưa mở, một ít đại thần đến sớm tốp năm tốp ba tụ họp cùng một chỗ

trong sương mù màu lam xám thấp giọng trò chuyện với nhau.

Đúng lúc này, một trận vó ngựa gấp gáp phá vỡ yên tĩnh, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy một đội cấm quân áo giáp vây quanh điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ

Phó Tạ và Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi một trước một sau phi ngựa đến.

Trong tiếng ngựa hí vang, Phó Tạ và Trần Hi ghì ngựa trước cửa cung, trở mình xuống ngựa, ném dây cương cho cấm quân theo ở phía sau, đi đến một bên nghị sự.

Đám đại thần nhìn thấy Phó Tạ và Trần Hi biểu hiện thân mật như thế,

không khỏi nhao nhao nhìn về phía thân tín phân xoay quanh An Quốc Công

Phó Viễn Trình và Xu Mật Sứ Trần Ân.

Phó Viễn Trình đang cùng mấy vị võ tướng vừa nói vừa cười, giống như căn bản không nhìn thấy nhi tử Phó Tạ tới đây.

Về phần Trần Ân, thì nhắm mắt lại đứng ở đó, căn bản không chịu giao lưu với người khác.

Cửa cung mở ra, một chiếc kiệu lớn tám ngươi khiêng màu xanh ngọc đang

từ xa đến, có người mắt sắc, nhận ra là kiệu lớn của Tể Tướng Thôi Thành Trân, mọi người không khỏi cũng tò mò nhìn sang, muốn biết gia tộc Phó

thị và Trần thị gia tộc trắng trợn liên hợp lại như thế, Tể Tướng đại

nhân sẽ có phản ứng gì.

Thôi Thành Trân xuống kiệu, hàn huyên vài câu với thân tín Tiễn Thế

Trung, trong tiếng chuông mở cửa cung liền ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu đi vào cửa cung đang từ từ mở ra.

Đối với Thừa Dận Đế, tuy rằng buổi thiết triều đã bị hắn giảm thiểu đến

mức thấp nhất, thế nhưng ngại mệnh lệnh của thái hậu, hắn mỗi tháng lên

triều còn chưa đến hai ba lần.

Sau khi Thừa Dận Đế ngồi xuống ngự tọa cao cao, thái giám chấp bút Hứa

Hoán Hà và thái giám mới đề bạt giữ ấn tín Hứa Lập Dương chia ra đứng ở

hai bên trái phải của hắn, chuẩn bị sẵn sàng—— đêm qua Thừa Dận Đế ở

Hoan Hỉ Thiền để Trương Thiên Sư chỉ bảo cả đêm, tu tiên cả đêm, hôm nay đầu óc mơ hồ, đại não cơ hồ là trống rỗng.

Hứa Hoán Hà vừa tuyên bố “Có việc khải tấu, không có việc bãi triều”,

liền có người trầm giọng nói: “Thần, có việc khải tấu!” Giọng nói lành

lạnh, mang theo dư âm gợn sóng, đúng là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ Phó

Tạ.

Phó Tạ thấy Thừa Dận Đế lúc này không có tinh thần, bởi vậy sau khi ra

khỏi hàng nói ngay vào điểm chính: “Khải tấu bệ hạ, một năm quân lương

của hai mươi vạn cấm quân năm trước đã bị hộ bộ kéo dài ba tháng lẽ 26

ngày rồi.”

Thừa Dận Đế: “...” Phó Tạ nói lời này là có ý gì?

Hứa Lập Dương thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: “Bệ hạ, phó điện soái

nói là, năm trước hộ bộ giam một năm quân lương của hai mươi vạn cấm

quân.”

Hắn giương mắt nhìn thoáng qua Hứa Hoán Hà bên trái, tiếp tục nói: “Bệ

hạ, cấm quân bảo vệ xung quanh kinh đô và vùng lân cận, nắm giữ tất cả

các vị trí hiểm yếu của các châu, nếu trì hoãn quân lương, chỉ sợ sẽ dẫn tới bất ngờ làm phản...”

Thừa Dận Đế cái này nghe hiểu, vô cùng buồn phiền—— hắn sợ nhất phiền

toái, hết lần này tới lần khác lại có người tìm phiền toái cho hắn ——

lúc này nhíu mày nói: “Hộ bộ thượng thư là ai?”

Tiễn Thế Trung mặt như màu đất ra khỏi hàng: “Thần... Thần.”

Thừa Dận Đế cau mày nhíu mắt nhìn hắn: “Tiễn Thế Trung, một năm quân

lương của cấm quân năm trước là bao nhiêu? Vì sao còn không cho chia cho điện Tiền Ti?”

Tiền thế trung hai chân run run, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thôi

Thế Trân đứng ở phía trên cùng, lại không tiếp thu được bất kì ám chỉ

nào của Thôi Thế Trân, đành phải cố tự trấn định: “Thần... Thần... một

năm quân lương của Cấm quân là 60 vạn thạch gạo... Thêm... Thêm sáu mười vạn lượng bạc trắng... Thần... Thần...” Hắn thật sự nói không rõ, cũng

không thể nói hắn dựa theo phân phó của Tể Tướng đại nhân, tham ô khoản

quân lương này làm nâng giá lương thực lên ào ào...

Hứa Hoán Hà ghé sát vào Thừa Dận Đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ, mùa đông

năm trước người đã dặn dò chia quân lương của cấm quân trong quốc khố

cho hộ bộ rồi.”

Thừa Dận Đế thấy Tiễn Thế Trung nói không nói được gì, liền nói ngay:“Tiễn Thế Trung, trẫm hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, cho điện Tiền Ti nhìn thấy quân lương!”

Tiễn Thế Trung giọng nói run rẩy, lên tiếng, lui vào bên trong đội ngũ, sắc mặt vàng như nến, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Lúc này An Quốc Công Phó Viễn Trình, Phó tướng của Trấn Tây Tướng Quân

phủ Phó Tùng chia ra ra khỏi hàng, bắt đầu nhìn hộ bộ đòi hỏi quân lương năm trước của phủ Trấn Bắc tướng quân và phủ Trấn Tây Tướng Quân.

Thừa Dận Đế căn bản không có ý định cho, lập tức liền nói: “Việc này để sau lại bàn tiếp.”

Hắn cũng không quản sắc mặt của Phó Viễn Trình, giống như chạy chậm chạy xuống ngự tọa, lách mình đi vào trong màn che.

Phó Tạ sợ Tiễn Thế Trung tự sát, cuối cùng chết không đối chứng, đang

muốn nói, lại phát hiện Thừa Dận Đế đã trốn, đành phải tạm thời nhẫn

nại.

Sau khi tan triều, Phó Tạ, Trần Hi và Trần Ân lại cùng đi Ngự Thư Phòng trình bài tử cầu kiến.

Thừa Dận Đế vốn không chịu gặp, vẫn Hứa Lập Dương nhắc nhở một câu: “Cấm quân liên quan quá nhiều, bệ hạ vẫn nên gặp ạ!”

Lúc Thừa Dận Đế thấy biên lai mượn đồ Phó Tạ Trần Hi tự tay viết trong

tay Trần Ân, quả thực giận tím mặt, lập tức nói: “Nhốt Tiễn Thế Trung,

tịch thu nhà Tiễn Thế Trung!”

Lúc Hình Bộ Thượng Thư Hình nguyên chuẩn cùng với đi Đô Sát viện Tả Đô

Ngự Sử Tôn Chính Minh đi đến phủ đệ Tiễn Thế Trung, lấy được tin tức

Tiễn Thế Trung sợ tội tự sát.

Mà Tể Tướng Thôi Thành Trân đau xót muôn phần trách cứ Tiễn Thế Trung

vong ân bội chủ phạm tội tham ô, đồng thời kiểm kê quốc khố, rốt cuộc

gom đủ quân lương cho cấm quân, đợt gió bão chính trị này tiêu tan một

cách vô hình.

Lúc này đã là 11 tháng tư.

Biết được kết quả cuối cùng, Phó Tạ và Trần Hi, Hứa Lập Dương và Tô

Tương Chi buồn xo ngồi trong thư phòng Cầm Vận đường, trầm mặc thật

lâu.

Bởi vì 12 tháng tư là thời gian Tống Di xuất giá, ngày mai Hàn Anh muốn

đi Tống phủ hỗ trợ, cho nên dùng xong điểm tâm, nàng liền ở trong phòng

sớm chuẩn bị đồ trang sức và quần áo muốn mặc cho ngày mai gặp khách.

Nhuận Thu chuẩn bị cho nàng ba bộ áo váy mới, một bộ là áo dài gấm xanh

nhạt thêu hoa lê và váy dài xanh nhạt, một bộ áo tay nhỏ màu hồng nhạt

thêu hoa đào và váy dài đỏ thẫm, còn có một bộ là áo tay ống nhỏ màu

ngọc bích, áo khoác ngoài lụa trắng thêu hoa và trắng thuần váy dài.

Hàn Anh toàn bộ xem qua một lần, cuối cùng chọn một bộ áo tay nhỏ màu hồng nhạt thêu hoa đào và váy dài đỏ thẫm.

Nàng lại cùng Nhuận Thu chọn lựa đồ trang sức, bày các hộp trang sức đầy giường, cuối cùng chọn một bộ trang sức hồng bảo thạch.

Hàn Anh vừa chỉ thị Nhuận Thu thu lại những y phục và trang sức này,

quản gia Phó Quý tới mời Hàn Anh đi ngoại thư phòng của An Quốc Công.

Tại ngoại thư phòng thư phòng, Hàn Anh gặp được đại thiếu phu nhân Lam

thị và các cấp quản gia nương tử và các nàng dâu đứng đầy sảnh đường.

Sau một khắc đồng hồ, Hàn Anh như mộng du di ra ngoài thư phòng, Tẩy

Xuân đang cầm tráp gỗ đựng đối bài của phủ An quốc công đi theo phía sau nàng —— An Quốc Công trước mặt của mọi người, gửi gắm chuyện nhà của

phủ An quốc công cho Hàn Anh, chỉ thị nàng làm chủ việc bếp núc của Quốc Công Phủ.

Hàn Anh vừa trở lại nội viện Nữ Trinh viện ngồi xuống, còn chưa kịp thở

một hơi, nội quản gia Phó Quý nương tử tới hồi báo, nói đại thiếu phu

nhân thân thể không khỏe, yêu cầu mời thái y trong nội cung tới bắt

mạch, nàng muốn nhận đối bài lấy bạc.

Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Theo như lệ cũ trong phủ mà tiến hành!” Nàng mặc dù có chút ngại việc quản lý chuyện nhà quá phiền toái, nhưng

cũng biết sớm muộn gì Phó Tạ cũng có một ngày phải kế thừa tước vị, nàng sớm muộn gì cũng đoạt việc bếp núc, bởi vậy cố tình trước cứ theo lệ

cũ, đợi nàng quan sát một thời gian ngắn, lại bắt đầu xác lập quy củ.

Phó Quý nương tử dựa theo lệ cũ nói một lần, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân vào

sổ, lại phát ra đối bài, Phó Quý nương tử tất nhiên đi làm.

Khi đêm đến, Phó Du tới tìm Hàn Anh chơi.

Hàn Anh đang cùng Phó Du thương lượng chuyện ngày mai đi Tống phủ, Phó

Quý nương tử vui rạo rực báo lại: “Bẩm tam thiếu phu nhân, Kim thái y đã chẩn đoán chính xác, đại thiếu phu nhân chúng ta có thai rồi!”

Nàng vừa mới nói xong, toàn bộ trong nhà chính lập tức lặng xuống, đôi

mắt mọi người trốn tránh, tuy nhiên cũng liếc về phía bụng dưới của Hàn

Anh.

Hàn Anh hậu tri hậu giác phát hiện khác thường, giờ mới hiểu được rồi

nguyên nhân, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười —— nàng và

Phó Tạ thành thân mới mấy tháng, sao có thể mang thai nhanh như vậy? Hơn nữa, nàng mới mười lăm tuổi, Phó Tạ mới mười bảy tuổi mà!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 96
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...