Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Bị Bắt Ở Rể Tôi Lên Như Diều Gặp Gió

Chương 82

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm vội vàng đuổi tới bệnh viện, Hạ Lang Ngôn đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi một đêm. Úc Uyển Nhu nhìn Hạ Lang Ngôn đang ngủ, ý bảo Hạ Y Ninh đừng đánh thức ông.

Bà dặn quản gia ở phòng bệnh trông chừng cẩn thận, nhẹ giọng nói với Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm: "Hai đứa đi theo mẹ."

Úc Uyển Nhu đã cởi bỏ lớp trang điểm hôm nay đến lâu đài, xem ra là sau khi trở về qua một khoảng thời gian mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc Hạ Y Ninh rời khỏi phòng bệnh, từng bước từng bước quay đầu lại, căn bản không muốn rời khỏi ba đang nằm trên giường bệnh.

Ba người ngừng lại ở chỗ hành lang, rốt cuộc Hạ Y Ninh cũng không kiềm chế được: "Rốt cuộc ba bị sao vậy?"

"Sau khi tắm xong ông ấy nói tim khó chịu, uống thuốc xong nghỉ ngơi một lúc. Sau đó ông ấy lại nói vẫn khó chịu, mẹ đang chuẩn bị bảo quản gia tìm bác sĩ đến khám, thì ông ấy ngất đi."

Nghe có vẻ giống như một cơn đau tim cấp tính. Nhưng từ khách sạn đến bệnh viện, nhanh hơn nữa cũng tốn chút thời gian, Hạ Lang Ngôn hiện tại bình yên vô sự nằm ở đó, nhìn qua cũng vẫn ổn.

Trong đôi mắt Úc Uyển Nhu là u tối chưa từng thấy qua, trong mấy chục năm nửa đời người của bà, đây là lần đầu tiên gặp phải khốn cảnh nặng nề lại gian nan như vậy.

Bà nhìn con gái với vẻ mặt lo lắng và bất an, lại nhìn Khương Nghiêm tuy không nói gì nhưng rõ ràng cũng tràn đầy lo lắng, cuối cùng quyết định thẳng thắn nói: "Đầu năm ngoái ba con đã cảm thấy không thoải mái, kiểm tra vài lần cũng không tra ra nguyên nhân thực sự. Chú Trương của con tiến cử một bác sĩ, ở Thụy Sĩ, cho nên lần này chúng ta tới chính là muốn ông ấy chẩn đoán một chút."

Lúc này Hạ Y Ninh mới biết, ba mẹ vừa xuống máy bay liền đi Thụy Sĩ ba ngày không phải đi trượt tuyết, mà là đi khám bệnh.

Hốc mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào: "Mẹ, vậy sao mẹ không nói sớm với bọn con chứ?"

Úc Uyển Nhu cũng thừa nhận áp lực không nhỏ, từ đầu năm ngoái đến bây giờ, thời gian cũng không ngắn. Nhưng người nhà họ Hạ, ai cũng không nhìn ra có cái gì không đúng.

Hiện tại sau khi nói ra, trong lòng lập tức thoải mái, cũng đột nhiên trống rỗng, cái này cũng cảm giác được có chút chột dạ. Sau khi Khương Nghiêm nghe xong tình huống của Hạ Lang Ngôn, cũng cau mày, nhưng cũng không giúp được gì.

Thấy thân thể Úc Uyển Nhu run rẩy, cô nhanh chóng đỡ lấy, cùng Hạ Y Ninh an trí cho bà ngồi trên ghế.

"Tiểu Khương, lúc con và Ninh Ninh mới kết hôn, mẹ và ba nó đều không yên tâm. Bây giờ thấy hai đứa sống tốt, chúng ta cũng dần yên tâm. Nếu ba nó thật sự có chuyện gì... Mẹ hy vọng con có thể chăm sóc Ninh Ninh thật tốt."

Úc Uyển Nhu nói đến sau đó, giọng nói đã nhỏ đến gần như không nghe thấy. Nhưng Hạ Y Ninh vẫn nghe hiểu, lúc này liền rơi nước mắt.

"Mẹ!"

Úc Uyển Nhu lau nước mắt cho nàng, dịu dàng yếu ớt cố gắng cười: "Trách mẹ nhất thời nói sai, kết quả kiểm tra còn chưa có, mẹ không nên nói lời xui xẻo như vậy."

Tuy bà cũng động viên hai người như vậy, nhưng vẫn nắm chặt tay Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh. Sức lực này, so với ngày hai người kết hôn, sau khi quỳ xuống dâng trà thì lớn hơn nhiều.

Chờ cảm xúc tỉnh táo lại, Úc Uyển Nhu mới chậm rãi nói ra những chuyện khác, bao gồm lúc trước Hạ Lang Ngôn do dự có nên gặp mặt Ande hay là cố ý bảo vệ Hạ Y Ninh ở lâu đài, đều giải thích.

"Ninh Ninh, con là con gái duy nhất của chúng ta, từ khi con sinh ra, chính là sự tồn tại quý giá nhất trong cuộc đời ba mẹ. Chúng ta muốn con mãi mãi vui vẻ hạnh phúc, không cần phải đối mặt với gian khổ và hiểm ác bên ngoài. Cho dù là ở trong mắt người khác có thể mang đến vô số của cải, ba và mẹ cũng không muốn con đặt chân vào quá nhiều."

Hạ Y Ninh cứng giọng, cố gắng biểu hiện kiên cường kiềm chế. Lúc này nàng muốn làm hậu thuẫn và chỗ dựa cho mẹ, chứ không phải lại khóc thút tha thút thít càng thêm phiền phức.

"Mẹ, con đã trưởng thành rồi, có thể chăm sóc mẹ và ba. Những chuyện mẹ làm cho con, con cũng có thể làm cho mẹ."

Úc Uyển Nhu tràn đầy yêu thương nhìn nàng: "Ai bảo con là con gái chứ, đời này nhất định sẽ được chúng ta bảo vệ và yêu thương, không có đạo lý gì đáng nói." Bà thầm thở dài, nhớ tới nhận thức chung đạt thành với Hạ Lang Ngôn trong quá khứ, "Thương trường không có phong cảnh thoải mái như vẻ bề ngoài, lún càng sâu lại càng lầy lội, xấu xa khó có thể rửa sạch."

Bọn họ không muốn, cũng không nỡ để con gái bảo bối cũng phải gặp ô nhiễm như vậy.

Uất ức trong lòng Hạ Y Ninh trước đó đã sớm tan, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba.

Nhưng nàng có dã tâm với sự nghiệp, không biết là bẩm sinh hay từ nhỏ sùng bái ba, bất giác mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng. Tóm lại hiện tại bảo nàng hoàn toàn từ bỏ, làm một cô công chúa ba mẹ kỳ vọng vô ưu vô lo an tâm hưởng thụ, nàng không làm được.

Nhưng hiện tại, cũng không phải lúc cường điệu tâm ý với Úc Uyển Nhu. Việc cấp bách, chính là xác định nguyên nhân bệnh của Hạ Lang Ngôn, đồng thời còn phải giấu giếm bệnh tình.

Trước mắt ông vẫn là chủ tịch của Hạ thị, tình trạng sức khỏe của ông trực tiếp ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hạ thị, còn có hàng trăm hạng mục hợp tác. Đây cũng là nguyên nhân ông đặc biệt mượn cớ du lịch Tết Âm Lịch mới đến khám bệnh, vừa vặn có Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm yểm hộ, càng thêm khiến người ta tin tưởng.

Nói xong tình hình thực tế, Úc Uyển Nhu thúc giục hai người về khách sạn, bà và quản gia ở lại bệnh viện chăm sóc là đủ rồi.

"Bác sĩ đã nói rồi, không có nguy hiểm. Hai đứa ở lại đây cả đêm muốn không chú ý cũng khó, mau về nghỉ ngơi đi. Có việc mẹ gọi điện thoại cho hai đứa, mau về đi."

Thỉnh thoảng yếu ớt một chút, Úc Uyển Nhu khôi phục lý trí lại là Hạ phu nhân chủ trì toàn cục. Hạ Y Ninh vốn định ở lại, lại bị Khương Nghiêm dắt đi.

Lúc đầu nàng chỉ tránh vài cái, không ngờ Khương Nghiêm nắm chặt, nàng dứt khoát từ bỏ phản kháng, đờ đẫn cùng lên xe.

Trở về khách sạn, Hạ Y Ninh vẫn có chút không yên lòng. So sánh với Úc Uyển Nhu đêm nay là lần đầu tiên nàng nghe được ba đang khỏe mạnh có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, bị sợ hãi không phải dăm ba câu là có thể trấn an.

Nàng cắn móng tay, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Khương Nghiêm rót cho nàng ly nước, nàng lắc đầu nói không muốn uống.

Một lát sau, Khương Nghiêm vắt khăn lông nóng, bảo nàng lau mặt từ từ, nàng cũng không muốn.

Khương Nghiêm nhìn không vừa mắt, giữ chặt nàng, ấn xuống sô pha: "Chị đừng như vậy, chị như vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi thêm thôi."

Hạ Y Ninh mê mang nhìn cô, trong mắt có bất an, cũng có luống cuống, còn có nhiều hơn là sợ hãi.

Tim Khương Nghiêm đau nhói, không nghĩ nhiều liền ôm nàng vào trong lòng.

Hạ Y Ninh toàn thân đơ cứng, căng thẳng, nhưng Khương Nghiêm lại có thể cảm nhận được cô cũng không phải bởi vì đột nhiên bị ôm lấy mới như vậy. Sự cứng nhắc của nàng đã kéo dài một thời gian dài đến nỗi bây giờ vẫn còn run rẩy một cách vô thức.

"Không sao, ba nhất định sẽ không sao."

Khương Nghiêm nhẹ giọng an ủi nàng, cho Hạ Y Ninh miễn cưỡng tìm được một chút chống đỡ. Nhưng nói như vậy chỉ là nguyện vọng tốt đẹp, cũng không có nghĩa là sự thật sẽ như các cô mong muốn.

"Tôi biết lúc này không nên suy nghĩ lung tung, nhưng tôi chưa từng nghĩ ba sẽ bị bệnh. Ba còn trẻ như vậy, sức khỏe vẫn rất tốt..."

Hạ Y Ninh giơ tay ôm lấy cánh tay Khương Nghiêm, vùi mặt vào vai cô, cổ họng nghẹn đến đau đớn.

Nhưng nàng không khóc được, hốc mắt nóng rát, nước mắt lại quật cường không chảy xuống được.

Khương Nghiêm cảm giác được thân thể căng thẳng của nàng chậm rãi thả lỏng, không nói gì, chỉ tiếp tục chống đỡ nàng.

Qua không lâu, Hạ Y Ninh ngồi thẳng dậy khỏi lòng cô, thoáng tránh ra.

"Tôi cần phải đứng dậy, lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất và cố gắng hết sức."

Khương Nghiêm hỏi nàng: "Ý chị là chuyện công ty?"

Hạ Y Ninh ngước mắt nhìn cô thật sâu, hiển nhiên là đang do dự, cũng là đang cân nhắc. Ý tứ trong mắt nàng dần dần rõ ràng, Khương Nghiêm hình như nhìn cũng hiểu.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không mở miệng.

Trong lòng nàng, đây là cuộc chiến giữa nàng và anh em họ, không nên lôi kéo Khương Nghiêm vào.

Khương Nghiêm là một người vô tội, ngay cả việc làm ăn của nhà mình phá sản cũng không tham dự, cần gì phải kéo cô vào cuộc tranh đấu kịch liệt và phức tạp này.

Chờ Hạ Y Ninh điều chỉnh tốt cảm xúc, cho Khương Nghiêm một nụ cười chân thành, cảm ơn cô vào lúc này đã cho mình dựa vào.

Vốn Andre và Hạ Lang Ngôn còn hẹn gặp mặt lần thứ hai, không chỉ là cuộc gặp riêng tư, ít nhiều mang theo chút ý tứ hợp tác. Nhưng tình trạng sức khỏe của Hạ Lang Ngôn không thích hợp mệt nhọc, càng không thể hiện ra bất cứ điều gì khác thường trước mặt Andre.

Hạ Y Ninh suy nghĩ xong quyết định để nàng thay ba đi gặp Andre, Úc Uyển Nhu rơi vào đường cùng đành phải đồng ý.

Bà nhìn con gái và Khương Nghiêm, cũng không cưỡng cầu gì nhiều: "Cứ theo dự án mà ba con bàn bạc trước đó nói chyện là được. Quyết định mới nếu con không quyết định được thì đừng đồng ý."

Trước khi đi Hạ Y Ninh tràn đầy tự tin, dù sao nàng đã làm không ít công tác chuẩn bị, lần trước chỉ là không có cơ hội thể hiện.

Nhưng khi nàng một mình đối mặt với Andre, mới hiểu được có người cho dù không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn bạn, cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.

Cũng may Andre cũng không nhân cơ hội hùng hổ dọa người, càng không khinh thường một cô gái trẻ tuổi như nàng. Nhưng về phương diện hợp tác thương mại, không hề có tiến triển.

Lần này nàng tới, xem như không công trở về.

Giản Quân và Khương Nghiêm ở phòng khách uống trà nói chuyện, thấy cô hiếm khi cũng có vẻ mặt lo lắng, không khỏi cười cô: "Vợ cô chỉ tới bàn chuyện làm ăn thôi mà, cô căng thẳng như vậy làm gì? Lúc chúng ta nói chuyện diễn đàn phát triển cũng chưa từng thấy cô để ý như vậy, chẳng lẽ tiền của vợ còn quan trọng hơn tiền của cô?"

Khương Nghiêm không để ý đến lời trêu ghẹo của cô ấy, cụp mi trầm tư. Một lát sau, cô ngẩng đầu hỏi Giản Quân: "Theo góc độ của cô, nếu Hạ thị muốn chọn người thừa kế mới, cô cảm thấy ai có tỷ lệ thắng lớn nhất?"

Giản Quân thu hồi vẻ mặt vui đùa, làm như không nói: "Việc này ai mà biết, tôi cũng không phải người nhà họ Hạ, lại càng không phải người của hội đồng quản trị bọn họ, cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"

"Vậy sao? Vậy sao tôi cảm thấy hình như cô đã có lựa chọn rồi?"

Lời này của Khương Nghiêm khiến Giản Quân ngay cả hứng thú thưởng thức ly rượu cũng không còn, ngữ khí cũng trở nên càng thêm nghiêm túc: "Cô nói đùa gì vậy chứ?"

Khương Nghiêm nhìn xung quanh một vòng, xác định không có người khác, mới hạ thấp giọng nói: "Hạ Thần Vĩnh và Hạ Thần Húc lén tìm cô nhiều lần rồi không phải sao? Sao tôi thấy cô không có hứng thú với bọn họ mấy."

Giản Quân suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: "Tôi biết cô muốn giúp vợ. Nhưng Khương Nghiêm cô phải hiểu, chuyện làm ăn, nói phức tạp cũng phức tạp, nhưng nói đơn giản cũng rất đơn giản."

"Rửa tai lắng nghe."

"Tài chính, quan hệ, tài nguyên còn có chính sách, tất cả đều có thể giải quyết, là đại thần, thị trường khẳng định hắn định đoạt. Có thể có được càng nhiều, ở trên thương trường lại càng có quyền lên tiếng. Cô không ngại thì nghiêm túc ngẫm lại đi, vợ của cô hiện tại có cái gì? Dù cho cô muốn giúp cô ấy một tay, vậy bản thân cô có cái gì?"

Khương Nghiêm im lặng không nói, nhưng Giản Quân nói thẳng ra dễ hiểu, nói rất thực tế.

Hiện tại Hạ Y Ninh muốn thay thế anh em Hạ Thần Vĩnh, sợ là chuyện không có khả năng.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Y Ninh từ thư phòng trên lầu đi xuống. Thấy cô nhanh chóng đứng dậy đi tìm bóng dáng Hạ Y Ninh, Giản Quân ngược lại cảm thấy mình có thể đánh cược đúng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 82
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...