Nhưng sau khi kiểm
tra một lượt, họ phát hiện mặt tường không có vết trầy và cũng không có
cơ quan nào. Trong phòng cũng có màn hình chú hề, nhưng hình ảnh đã đứng lại mà không hề có gợi ý.
Đới Thanh: “Đã xem mấy góc khác của căn phòng rồi, không có gì khác thường.”
Trình Phóng cau mày suy tư. Chân Noãn ngẩng đầu nhìn: “Chỉ có một nơi vẫn chưa tìm kiếm thôi.”
“Gì cơ?”
Cô chỉ: “Nhìn đi, mấy vách tường này cách trần nhà một khoảng không, trên đó còn có một mặt mà.”
Đới Thanh và Trình Phóng sửng sốt nhìn nhau. Đới Thanh khẽ quỳ xuống, hai
tay đan nhau đặt trên đầu gối. Trình Phóng giẫm lên, mượn lực nâng của
Đới Thanh, một tay bám vào đỉnh tường, chỉ vài ba cái đã leo lên, xong
xuôi lại quay người kéo Đới Thanh. Người sau cũng leo lên dễ dàng như
thế.
Chân Noãn đứng ở chỗ cũ ngẩng đầu nhìn: “Trên đó có gì không?”
Nhưng hai người họ đều không lên tiếng, vô cùng yên lặng. Họ không cử động,
cứ nửa ngồi nửa quỳ trên mép tường cao cao như bị điểm huyệt.
“Hai anh nhìn thấy gì vậy?”
Vài giây sau, Trình Phóng quay người nhảy xuống, đi thẳng về phía cửa mật mã, Đới Thanh cũng im lặng bám theo.
“Trên đó có gì?”
Không ai trả lời, họ cùng lúc như bị rút mất hồn. Trình Phóng ấn số 3 trên
bảng mật mã, sau đó ngón tay dời xuống một khoảng, có vẻ hơi do dự. Đới
Thanh đưa tay ấn số 7.
37. Cửa đã mở ra.
Trước mặt là một
lối hành lang màu vàng, đi đến cuối hành lang kéo ra cửa gỗ là một đại
sảnh rộng rãi, ánh đèn mờ ảo khiến tầm nhìn không rõ ràng lắm. Bên bàn
ăn có bốn người đàn ông kẻ đứng người ngồi. Nhìn thấy Trình Phóng và Đới Thanh, vẻ mặt họ không ngạc nhiên lắm, nhưng khi thấy Chân Noãn thì sắc mặt trở nên khác lạ.
“Đội trưởng!” Chân Noãn nhìn thấy Ngôn Hàm liền nhào đến bên cạnh anh.
Ngôn Hàm kinh ngạc: “Sao em đến đây?”
“Em đuổi theo anh.”
Anh nhíu mày: “Anh chạy nhanh như vậy, sao em có thể nhìn thấy được phương hướng của anh?”
“...”
Ngôn Hàm sờ sống mũi, tỏ vẻ rất khó giải quyết. Bên cạnh có người đàn ông
mỉm cười: “Xem ra, có người cố ý dẫn dụ cô ấy đến đây rồi.”
Người vừa nói mặt mũi láng bóng, ánh mắt khôn khéo, lá thư trong tay viết hai chữ “Hoàng Huy”.
“Sao anh cho rằng có người dẫn dụ tôi đến đây?” Chân Noãn ra chiều không
hiểu, cảm thấy thật kỳ quái. Lúc ấy, người cô thấy không phải là Đội
trưởng sao, lẽ nào cô hoa mắt? “Nếu đã dẫn dụ tôi đến đây thì sẽ phải để tôi đi đến căn phòng này chứ, nhưng nếu không có Đội phó Trình và Đới
Thanh thì tôi đã bị nhốt trong căn phòng kín màu trắng kia rồi.”
Người xung quanh đồng loạt nhìn cô, Hoàng Huy đưa di động cho cô xem: “Mật mã căn phòng trước đó ở đây, cô xem thử đi.”
Lúc này, Chân Noãn mới thấy rõ cảnh tượng khi nãy Trình Phóng và Đới Thanh
đã thấy khi leo lên đỉnh tường. Trên vách trần trắng xóa viết từng chữ
đỏ đậm: Trương Hạo Cường, Lý Sơn, Vạn Đạt Hải, Từ Tiểu Cúc…
Cô không hiểu: “Những cái tên này nghĩa là gì?”
Hoàng Huy nhìn đăm đăm vào gương mặt cô như đang phán đoán điều gì đó: “Mộ
bia, vách trần kia là những chiếc mộ bia. Khi nãy, cô đã bước ra từ
nghĩa địa đấy!”
Chân Noãn nhớ lại vách tường trắng tinh dựng
thẳng đứng trong yên ắng. Con số “37” nghĩa là ba mươi bảy người chết
sao? Hành động Ngân Kiếm (Cầu Vồng) có bí mật gì không thể cho người
khác biết ư? Mà hai người khác ở hiện trường hình như cô đã từng gặp ở
đâu rồi.
Một người có dáng vẻ phóng khoáng, lão luyện và khôn
khéo, đang bình tĩnh ngồi vững vàng. Chân Noãn nhìn thấy trên lá thư của anh ta viết chữ “Thân Hồng Ưng” màu đỏ, lúc này mới nhớ ra đấy chính là anh trai của Thân Trạch Thiên.
Một người khác đứng phía sau Thân Hồng Ưng, đeo kính, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo xấu xí,
là vệ sĩ 24/24 của anh ta.
Có lần, Chân Noãn ngồi xe Thẩm Dực đến Hoa Thịnh, xa xa nhìn từ trong xe, cô có cảm giác như sau lưng Kỷ Thâm
là Thẩm Dực, sau lưng Thân Trạch Thiên là Thân Hồng Ưng. Hiện giờ, có
thể nói anh ta là nhân vật lớn có máu mặt nhất ở Dự Thành.
“Đỏ, cam, vàng, chàm…” Cô nhìn Ngôn Hàm. “Xanh lá, xanh lam và tím đâu?”
Ngôn Hàm nói: “Bị giết rồi.”
Thân Hồng Ưng nhìn sang, ánh mắt sắc bén và nghiền ngẫm. Hoàng Huy cười với
Chân Noãn: “Cậu ta nói giỡn thôi, màu tím chưa chết.”
Chân Noãn nhận ra màu tím chính là Ngôn Hàm.
Hoàng Huy tiếp tục hỏi: “Cô là pháp y ở C-Lab, vậy thi thể Lữ Băng chắc hẳn do cô khám nghiệm, đúng không?”
Chân Noãn thảng thốt, Lữ Băng là màu xanh lá ư?
Hoàng Huy còn định nói gì nữa, nhưng Ngôn Hàm đã cau mày kéo Chân Noãn ra
phía sau che chở: “Không liên quan gì đến cô ấy cả, có gì cứ hỏi tôi đây này.”
Chân Noãn nấp sau lưng anh, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh.
“Được, hỏi cậu vậy. Cá tính của Lam – Thiên Dương quái gở. Năm đó, cậu ta từ
chối tất cả chiến công và danh dự, giải ngũ từ rất sớm. Từ đó, cậu ta
không có nghề nghiệp cố định, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm sống,
làm thám tử tư, còn làm sát thủ và tay súng bắn tỉa phi pháp nữa. Cậu ta cắt đứt liên lạc với mọi người nhưng vẫn liên lạc với cậu, đúng không?”
Ngôn Hàm cười cười, nhìn chằm chằm vào Hoàng Huy không đáp.
“Thân làm cảnh sát, cậu không biết cậu ta đang làm việc phi pháp sao? Cậu dung túng hay là vốn dĩ, cậu luôn ủng hộ cậu ta?”
“Tôi và anh ta rất ít khi liên lạc. Tôi biết rất ít về tình trạng của anh ta.”
Hoàng Huy không hề tin. “Hiện giờ, có người đã giết cậu ta, còn ác ý tập hợp chúng ta lại đây.”
Ngôn Hàm cười: “Anh đang sợ cái gì?”
Hoàng Huy mặt mày tái nhợt.
Trình Phóng nói: “Ý Hoàng Huy là cái chết của Lam – Thiên Dương rất kỳ quặc,
có lẽ là trả thù… Có thể có liên quan đến hành động năm đó.”
“Trả thù gì chứ?” Ngôn Hàm hỏi, không biết là cố ý hay vô tình.
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Thân Hồng Ưng - Đội trưởng ngày nào rốt cuộc trầm tĩnh nói: “Có thể hành động năm đó chưa làm sạch sẽ.”
“Người cả thôn đều chết hết còn không sạch sẽ à?” Ngôn Hàm cười nhạt.
Không ai trả lời, Trình Phóng nhìn Ngôn Hàm: “Có thể là không sạch sẽ thật
đấy, nên mới có người muốn gây bất lợi cho chúng ta. Cái chết của Thiên
Dương cũng rất quái gở. Sau khi nghe tin Thiên Dương chết, tôi từng âm
thầm điều tra, bề ngoài có vẻ như chỉ là trận phát hỏa ngoài ý muốn,
nhưng nghi vấn có người nhúng tay cũng rất lớn. Cậu ta đã uống nhầm vài
loại thuốc cảm và thuốc bao tử kỵ nhau dẫn đến hôn mê, nhưng cậu ta sẽ
không phạm sai lầm thế này. Với lại, trên cổ cậu ta có dấu vết bị bóp
ngạt, là có người đã khống chế cậu ta.”
Ngôn Hàm: “Cậu ta làm nghề đó thì đương nhiên là nhiều kẻ thù rồi.”
“Nếu như là vì hành động lần đó thì sao?”
“Không phải các người đã khẳng định những người bị tiêu diệt năm đó đều thuộc
tổ chức ma túy sao? Nếu là vậy thì bây giờ, các người đang sợ cái gì?”
Hoàng Huy nghẹn lời giây lát, cất giọng mỉa mai: “Phải rồi, không sợ báo ứng. Cái chết của bạn gái cậu có coi là báo ứng không?”
Chân Noãn cau chặt mày. Đồng tử Ngôn Hàm hơi co lại. Im lặng hồi lâu rồi anh cong cong khóe môi: “Tôi đã bị báo ứng rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng đến
lượt các người đấy.”
“Cậu…”
“Hiện giờ, việc chúng ta phải
suy nghĩ là làm sao để thoát khỏi nơi này.” Giọng nói Thân Hồng Ưng trầm khàn, ngăn cản hai người đấu khẩu.
Ngôn Hàm quay đầu nhìn anh ta: “So với việc này, tôi càng tò mò tại sao các người lại đi vào đây hơn.”
“Cũng như cậu thôi.” Thân Hồng Ưng giơ lá thư trong tay. “Hoàng Huy sắp mở
công ty ở Dự Thành nên mời bạn bè cũ đến họp mặt. Tôi đến tham gia, cậu
ta cũng mời cậu nhưng cậu không đến thôi. Trên đường đến nơi hẹn, tôi
nhận được lá thư này, nội dung bên trong đã dẫn dắt tôi đến đây, tin
rằng người khác cũng đến với cùng lý do như vậy.”
Ngôn Hàm: “Nội
dung bên trong là gì? Giống tôi không?” Anh rút tấm thẻ của mình ra,
nhưng những người khác vẫn không có động tĩnh.
Ngay cả Chân Noãn
cũng nhìn ra được nội dung bên trong lá thư của họ nhất định ẩn chứa bí
mật không muốn cho ai biết. Nhưng điều bí mật đó đã bị kẻ đưa thư biết
được, nên mọi người mới bị chia ra rồi dẫn dụ đến đây.
Tôi biết
mười năm trước, các người đã làm gì. Ngôn Hàm đọc nội dung tấm thẻ rồi
cất đi. “Tôi muốn biết đáp án, thế nên đã đuổi theo.”
Trình Phóng nghe thấy liền nói: “Hiện giờ, Lữ Băng mất tích chín năm được xác định
đã chết, Thiên Dương thì đột nhiên bị giết, số mộ bia được dựng ngoài
căn phòng kia hoàn toàn trùng khớp với số người tử vong ở thôn làng năm
đó. Đây chính là lúc nên nói ra sự thật rồi.”
“Nói thật cái gì?”
Hoàng Huy hỏi. “Cậu cũng bị Thiên Dương và Tiểu Hỏa ảnh hưởng à? Cho
rằng năm đó, chúng ta nhận được lệnh truy sát là có âm mưu ư?”
“Không.” Ngôn Hàm ngắt lời. “Cấp trên ra lệnh đúng. Nhưng trước khi cấp trên ra
phán quyết đều lệ thuộc vào chứng cứ “Thôn làng là hang ổ ma túy” do
chính các người báo về.”
Thân Hồng Ưng ngước đôi mắt sắc bén, anh ta là người lớn tuổi nhất ở đây: “Trong đó bao gồm cả tôi sao?”
“Phải, Đội trưởng Phi Ưng.” Ánh mắt chính trực của Ngôn Hàm nhìn xoáy vào anh
ta. “Lữ Băng đã mất tích chín năm trước, cậu ta chết trong xưởng nhựa
đường của anh. Năm đó, kể ra cậu ta và Hoàng Huy là nghe lời anh nhất.”
Thân Hồng Ưng cười lạnh lùng: “Tôi không ngu xuẩn đến mức chôn cậu ta trong địa bàn của mình.”
Tên vệ sĩ áo đen kia lạnh lùng lên tiếng bảo vệ: “Ông chủ đã nhận được
thông báo, chiều mai sẽ đến Cục Cảnh sát tiếp nhận điều tra.” Ngụ ý là
hiện giờ, Ngôn Hàm không có quyền chất vấn Thân Hồng Ưng.
Thân Hồng Ưng khoát tay, ý bảo không sao.
“Tiểu Hỏa, có phải Thiên Dương đã nói gì với cậu không?”
Ngôn Hàm: “Không có. Lúc vừa nhập ngũ, chính anh đã dẫn dắt cậu ta nên cậu
ta vẫn luôn kính trọng anh, vì thế lại càng vô cùng thất vọng về anh.”
“Hồi đó, hai người bọn cậu còn nhỏ tuổi, xảy ra tai nạn giết nhầm ấy hẳn là
tâm lý khó có thể chấp nhận được. Tôi thừa nhận là bọn tôi đã phán đoán
sai lầm, nhưng đây chỉ là sai lầm thôi. Bây giờ, người trong thôn may
mắn sống sót tìm đến, mục đích là khiến chúng ta bất hòa, cậu đừng mắc
lừa.”
Ngôn Hàm không trả lời, anh đã có phán đoán của riêng mình.
Thôn kia thật ra là trạm trung chuyển trong thí nghiệm của kế hoạch sinh đôi T, mỗi đứa bé sinh đôi đã bị “chết giả” sẽ được mang đến đây, thay đổi
dung mạo và thân phận, sau đó đưa đi cho người khác nuôi dưỡng. Tuy
nhiên khu vực này lại đụng phải trùm buôn bán ma túy đang khuếch trương
địa bàn. Tài liệu, thiết bị thí nghiệm đều bị chuyển đi sạch sẽ, nhưng
thôn dân ban đầu ở vùng lân cận lại không rời khỏi. Vậy là họ quyết định thà giết lầm nghìn người chứ không bỏ sót một kẻ biết chuyện.
Người của kế hoạch T đã cài nội ứng trong tổ hành động Ngân Kiếm, mượn danh
nghĩa báo cáo ma túy để quang minh chính đại diệt trừ hậu họa. Nhưng
hiển nhiên, đây vốn là chỗ sơ hở xuất hiện trong kế hoạch hoàn mỹ. Vì
vậy, có thành viên trong đội đã bắt đầu tìm hiểu cặn kẽ chuyện này,
ngược lại moi ra kế hoạch T bí mật kia, đồng thời tra được trong những
chiến hữu ngày xưa có nội ứng ẩn nấp.
Người làm trái kế hoạch T
đã xuất hiện. Những cặp sinh đôi thí nghiệm trong kế hoạch T “trùng hợp” và “tự nhiên” lần lượt chết đi. Ngay cả Trịnh Dung - một trong những
người quan trọng trong kế hoạch T – cũng có con gái bị liên lụy. Đến
cuối cùng, bản thân Trịnh Dung cũng mất mạng.
Đến nước này, người thuộc kế hoạch T không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Bọn họ buộc phải
ra mặt để bắt lấy kẻ đối nghịch với mình.
Ngôn Hàm nhìn đồng hồ
đeo tay, sắp khuya rồi. Nhóm người kia không thể nào đồng thời biến mất
quá lâu được. Thời gian chỉ có một buổi tối, nhưng chuyện anh muốn biết
rõ lại quá nhiều.
Từng đội viên năm đó đều nhận được một phong
thư, vậy bí mật của họ là gì? Kẻ dẫn dụ mọi người đến đã biến đâu mất?
Hắn hiểu được cơ quan của mật thất, giờ phút này đang nấp sau bức tường
nào đó híp mắt theo dõi họ ư? Hay là nói chính hắn là một trong những
thành viên của bọn họ? Hắn là ai?
Là người đối nghịch với kế
hoạch T, muốn tìm ra nội ứng để tra ra chân tướng ư? Hay chính hắn là
nội ứng, muốn tóm lấy kẻ đối nghịch với kế hoạch T? Liệu hắn có liên
quan đến cái chết của Lữ Băng và Thiên Dương không? Và tại xưởng nhựa
đường chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?