Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Socrates Thân Yêu

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“... Đội trưởng…”

Anh ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra giỏ rác: “Muốn nói gì?”

“... Anh sẽ làm gì?”

“Làm gì là làm gì?”

“Nếu anh tìm ra kẻ làm hại A Thời, anh sẽ làm gì?”

Anh không trả lời, như thể không nghe thấy. Một lát sau, anh lẩm bẩm: “Nếu trong phòng này có súng, nó có thể được giấu ở đâu?”

Chân Noãn nghe vậy cũng thôi nghĩ lan man. Hiện giờ, việc quan trọng nhất là ra khỏi mật thất.

“Ừ, việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra súng. Thật hy vọng súng đang ở chỗ chúng ta.”

Ngôn Hàm nghe thấy, bỗng cười: “Sao lại hy vọng súng đang ở chỗ chúng ta?”

Chân Noãn nói như lẽ đương nhiên: “Em sợ người lấy được súng sẽ giết chúng

ta. Cho nên, dĩ nhiên chúng ta lấy được là tốt nhất rồi.”

“Ai cũng nghĩ vậy cả.” Anh nói.

Chân Noãn suy tư, đúng thế mà, ai cũng nghĩ như vậy. Bây giờ, nhóm bạn đồng hành của họ thật ra không hề đáng tin.

Ngôn Hàm nói: “Hình như em đã có chút thay đổi. Trước kia, em sẽ không nói lời như vừa nãy.”

“... Tự bảo vệ mình bao giờ cũng phải từ từ học mới được.”

Cô đến bên cửa sổ, vén mành lên nhìn, nhưng đột nhiên lại trông thấy giáo

sư Trịnh mặc đồ trắng đang treo bên ngoài, cứng nhắc mỉm cười với cô. Cô sửng sốt, vừa định đưa tay bắt thì giáo sư Trịnh lại lắc lư trượt đi

theo quỹ đạo.

“Đội trưởng…”

Cô quay đầu lại, Ngôn Hàm cũng nhìn thấy, nhưng anh không hứng thú lắm: “Để ông ta đi thôi, tìm súng trước đã.”

“À.” Chân Noãn ló đầu nhìn, giáo sư Trịnh trượt đi trong ngõ hẻm âm u. Cách

đó hơn một trăm mét, trong căn phòng nơi góc đường, loáng thoáng có ánh

đèn pin hiện lên, đó là nơi Trình Phóng đang lục soát.

Cô quay

đầu nhìn về phía góc đường đối diện cũng cách đó hơn một trăm mét, trên

màn cửa cũng có ánh sáng, đó là ánh đèn pin của Đới Thanh.

Tất cả đều đang ở trong phòng của mình, còn giáo sư Trịnh thì đang trượt quanh ngõ hẻm hình vuông.

Hai người tìm khắp căn phòng, nhưng không thấy gì cả.

“Có thể súng không ở chỗ chúng ta.” Ngôn Hàm thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã 6 phút trôi qua rồi, chúng ta trở về thôi.”

“Ừ.” Chân Noãn hơi ủ rũ.

Lúc đến bên cửa định vén mành bước ra ngoài, Ngôn Hàm phát giác bên trái

tấm mành đã được cố định. Lúc mới vào, anh đã cảm thấy bất tiện, chỉ có

thể vén từ bên kia, bây giờ chú ý kỹ liền thấy bên trái khá dày với tầng tầng lớp lớp. Anh vừa đưa tay kéo đã trông thấy một chiếc tủ cầu dao

điện được treo rất cao trên tường.

Chân Noãn cũng nhìn thấy, nén giọng: “Có thể ở đó không?”

Ngôn Hàm kéo ghế đến, bước lên. Tủ cầu dao được đặt ở vị trí cao hơn bình

thường rất nhiều, anh giẫm lên ghế nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được bên trong tủ cầu dao. Ngoại trừ công tắc ra thì không có gì cả.

“Không có.”

“Ồ.” Chân Noãn tiếc nuối.

Anh đóng cửa tủ cầu dao lại, bỗng nhận ra rằng khi anh giơ tay thì đầu ngón tay vừa hay chạm đến nóc tủ, không thể chạm lên trên hơn nữa. Điều này

cũng trùng hợp quá…

Nhưng khi anh kiễng chân lên, cả bàn tay anh

liền có thể chạm đến mặt phẳng trên nóc tủ, nơi đó… có một khẩu súng. Độ cao này thật vừa khéo.

Anh là người cao nhất trong đám người

kia, nên ngoại trừ anh ra, bất cứ ai đến căn phòng này đều không tìm

được súng. Người đứng trên ghế, theo ý thức an toàn cũng sẽ không nghĩ

đến việc nhảy lên sờ thử.

Ngôn Hàm nheo mắt lại, đưa ra quyết định trong tích tắc. Anh nhảy xuống ghế rồi nói: “Không có ở chỗ chúng ta.”

Chân Noãn “à” một tiếng, hoàn toàn tin tưởng anh. Ngôn Hàm cúi người đi

khiêng ghế lên, chuẩn bị đặt lại chỗ cũ. Chân Noãn soi đèn pin cho anh,

vô tình thoáng nhìn liền như bị sét đánh.

Cô hóa đá tại chỗ, đầu óc lóe lên chớp nhoáng, chợt bước nhanh đến cầm lấy tay phải của anh: “Đội trưởng, để em cầm giúp anh.”

Cô nắm lấy tay phải của anh rồi sờ đến móng tay anh, tim bỗng như bị điện giật. Móng tay anh trơn trượt và sền sệt, đó là…

Cô như vẫn không tin, cố sức cậy ra. Lần này, cô đã hết hy vọng thật rồi.

Thứ cô vừa cậy được chợt lóe lên trong ánh đèn pin. Cô không hề nhìn

lầm, trong kẽ móng tay cô là một lớp sáp!

Cô đột ngột buông anh

ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lạ thường của anh, phút chốc cảm thấy quá đỗi xa lạ và lạnh lùng. Chân Noãn nhìn anh chằm chằm, đôi

tay run rẩy, cô lùi về sau một bước rồi lại lùi thêm một bước nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...