Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng sớm, bị chuông báo thức đánh thức, Nạp Lan Chỉ Thủy dứng dậy, một tay tùy tiện gãi đầu, cảm giác đầu đau muốn nổ tung một trận kéo tới.

Trong mơ hồ, cảm giác thấy trên đùi nặng nặng. Mở mắt ra, một cục thịt màu trắng đang co ro nằm trên chăn.

"A ô~~" cục thịt giật giật lỗ tai, ngẩng đầu ngáp một cái thật to, móng vuốt nộn thịt gãi gãi.

Dường như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn nó,

"A~~~~~~~~ ô~~~~~!"

Nó vui sướng kêu lên một tiếng, thoải mái híp mắt lại.

"Được rồi..."

Nạp Lan Chỉ Thủy chấp nhận thở dài, kéo chăn dưới giường lên. Nếu nói tại sao sáng sớm trên giường sẽ xuất hiện sinh vật lông nhung, phải nói lại từ tối qua.

Cuối cùng, cô vẫn mang tiểu tử đáng thương này về nhà. Mà tên đầu sỏ chính là cặp mắt kia...

"Ô ô ô~~~"

Tiểu tử kêu liền mấy tiếng, mắt long lanh mở to, tựa như có thể nặn ra nước, thật là vừa trông thấy đã yêu thương, tất cả những người mà chỉ có một chút lòng thương xót cũng đều sẽ không thể cự tuyệt.

Vì vậy, Nạp Lan Chỉ Thủy mở cửa xe, ôm nó vào.

"A ô~~"

Tiểu tử lanh lợi tựa lên đùi cô, cũng không nhúc nhích, cuộn tròn liền tiến vào mộng đẹp.

Nạp Lan Chỉ Thủy đang chiên ốp la, thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu tử đang ngồi bẹp trên đất, khổ não nên chăm sóc nó sao bây giờ. Nếu công việc mình bận rộn lên, sợ là thời gian về nhà cũng không có, với lại cơ bản cô không hề biết nuôi sủng vật, mèo chó còn được đi, nhưng con vật trước mắt...

"Ô~~~"

Tiểu Tử cọ cọ lên chân Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng sức dùng dầu cọ qua cọ lại.

Bỏ đi... tìm một bà bác đến chăm sóc. Ý tưởng cuối cùng là quẳng tiểu tử cho trung tâm thu nhận sủng vật.

Thả trứng ốp la đến trước mặt tiểu tử, tiểu tử dùng mũi ngửi một chút, sau đó liền há to miệng ăn.

"Ta nghĩ lấy cho mi một cái tên, liền kêu là thịt viên thế nào nhỉ?" Nạp Lan Chỉ Thủy tự mình nói.

"A ô~~" Cục thịt ngẩng đầu lên, kêu một tiếng, dường như rất hài lòng với cái tên này.

"Haha."

Nạp Lan Chỉ Thủy bất giác triển lộ nét mặt tươi cười.

"Trời ơi, lẽ nào là ông trời có mắt, đại tiểu thư Nạp Lan của chúng ta vậy mà sẽ ngồi một mình cười ngây ngô~~~"

Giọng nữ cao vút vang lên, "cộp cộp cộp" tiếng đạp giày cao gót, một cô gái gương mặt thanh tú nhanh chóng bước vào, cô tiện tay ném túi xách lên ghế sa lon.

"Đã nói bao nhiêu lần, sáng sớm đến nhà tớ không nhỏ tiếng lại được sao?"

Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí mơ hồ mang theo một tia trách cứ.

"Đãi ngộ quá khác biệt, một trên trời, một dưới đất*. Hóa ra bọn mình cùng mặc chung một cái quần chíp lớn lên, còn không bằng một con chó nhỏ?"

(*) Ý là đãi ngộ có khác biệt quá lớn.

Hai tay cô gái khoanh ngực, đánh giá Nạp Lan Chỉ Thủy, mặt đầy vẻ không vui.

"Sở Khiết, nói với cậu bao lần rồi, đừng luôn mang chuyện quần lót ra nói như vậy!"

"Xì~ không nói quần chíp, vậy nói áo ngực nha~"

Cô gái tên gọi Sở Khiết nhíu mày, nhoẻn miệng cười nói.

"Đợi tớ thay quần áo."

Tựa hồ không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định vẫn là tới công ty sớm một chút. Sở Khiết, là bạn tốt của cô kiêm cố vấn pháp luật tập đoàn Nạp Lan, có thể xem là bạn thanh mai trúc mã với Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng là bằng hữu duy nhất của cô.

Nạp Lan Chỉ Thủy chuyện gì cũng đều dễ dàng tha thứ cho cô, duy chỉ cái miệng không tốt của Sở Khiết, là luôn hành hạ lỗ tai cô. Nói dễ nghe một chút, gọi là lời nói ác độc, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn luôn cho rằng Sở Khiết chính là một tên lưu manh thô bĩ!

"Chẹp chẹp, nhìn một chút, tiểu tử đáng yêu là thế nào lại bị một cục đá nhặt về?"

Sở Khiết ngồi xổm xuống, muốn nhặt cục thịt lên ôm vào lòng.

"Ngao ô!"

Cục thịt nhanh nhẹn trốn ra sau, đưa móng vuốt kéo dĩa thức ăn về lại lãnh địa của mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Sở Khiết.

"Dám hung ta! Có tin lão nương đem ngươi đi nấu không?"

"Ngao ô!"

Cục thịt giơ móng vuốt sắc bén lên, dường như muốn nói:

Ta một chút cũng không sợ ngươi!

"Cậu đang làm gì vậy?"

Nạp Lan Chỉ Thủy vừa ra tới chỉ thấy Sở Khiết đang lườm cục thịt trên đất.

"Tớ đang giáo dục nó!"

Sở Khiết hiếm thấy hai tay chống nạnh nói.

"Nó còn nhỏ như vậy!"

Nạp Lan Chỉ Thủy tiến lên ôm cục thịt vào lòng,

"Ô~~ ô~~"

Cục thịt thoải mái cọ đầu vào ngực cô.

"Nó nhất định là con đực!"

Sở Khiết bĩu môi.

"Sở Khiết, cậu tiền đồ lên giùm tớ đi a! Khi dễ một con chó nhỏ lông còn chưa đủ dài!"

"Xì!"

Sở Khiết dẫn đầu cầm túi của mình rời khỏi cửa,

"Thu thập xong thì đi nhanh lên chút, đại tiểu thư!"

"Thịt viên, ngoan ngoãn ở nhà đợi ta~"

Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu nó một cái.

"Ô~~"

Cục thịt mềm nhẹ kêu lên.

Bên trong nhà phút chốc liền khôi phục yên tĩnh, cục thịt ngồi bẹp tại chỗ, chớp mắt.

"Ô~~~ chị gái xinh đẹp đi rồi!"

Thanh âm non nớt phát ra từ thân thể nhỏ bé, cục thịt lộn mèo trên đất một cái, quanh thân nó phát ra ánh sáng chói mắt.

"Ô~~~~ rốt cuộc cũng biến lại rồi."

Chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân lõa thể ngồi trên sàn nhà, trên đầu hai cái tai nhọn huơ huơ, cái đuôi dài màu trắng lộ ra sau mông, cô không kềm được đưa ra chiếc lưỡi liếm cái đuôi một chút.

"Lại biến thành thế này, ô ô ô!"

Thiếu nữ ảo não gãi đầu, đứng lên, hướng phòng ngủ đi tới. Quần áo, quần áo~~~ men theo trí nhớ tối qua, mở tủ quần áo của Nạp Lan Chỉ Thủy, lấy bên trong một cái áo sơ mi trắng rộng lớn, mặc lên người.

Còn có quần chíp~~ ngựa quen đường cũ từ trong ngăn tủ dưới cùng cầm lấy một cái quần chíp màu tím.

Đợi mặc xong, thiếu nữ phát hiện bên trong nhà dường như chỉ còn lại mình mình.

"Ọt~~~~~~~~~~~~~" một tiếng, bụng kêu réo rắt, mới vừa rồi rõ ràng còn chưa ăn no, chị gái xinh đẹp thật đúng là cho cô ăn như cho cún con ăn vậy. Sờ cái bụng dẹp lép, vẻ mặt thiếu nữ như đưa đám.

Mở tủ lạnh, muốn tìm chút đồ ăn hoặc nguyên liệu để nấu ăn. May mắn trong tủ lạnh có bánh mì thái lát, trứng gà, bơ, jăm-bông, thịt lợn xông khói... không bằng tự mình ra tay vậy.

Nghĩ như vậy, thiếu nữ vặn mở van bếp ga, trét pho mát lên.

Chỉ chốc lát sau, trong bếp tràn đầy mùi thơm. Thiếu nữ khui một hộp sữa tươi, hài lòng ăn. Cái đuôi xù lông giơ cao, thỉnh thoảng phía sau lắc lư, xoay vòng vòng.

"Tớ nói con chó nhỏ nhà cậu có phải hơi nhỏ quá rồi không?" Sở Khiết ngồi cạnh ghế lái, tán gẫu.

"Ừ."

Nạp Lan Chỉ Thủy tập trung lái xe, thuận miệng ừ một tiếng.

"Nó rốt cuộc là đực hay cái vậy?"

"Ừ."

"Nó bao lớn rồi?"

"Ừ."

"Nó sinh con rồi hả?"

"Ừ."

"Óa! Nhỏ như vậy đã là mẹ rồi? Nạp Lan Chỉ Thủy, cậu đủ rồi đấy!"

Sở Khiết lại cũng không nhịn được, giật mình kêu lên.

"Sở Khiết, cậu rãnh rỗi quá rồi phải không?"

Đèn đỏ, xe ngừng lại trước vạch trắng. Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu hướng cô nói.

"Đại tiểu thư, cả ngày mặt mày ủ dột chẳng giải quyết được bất kỳ chuyện gì đâu."

————————————————

Hehe, mấy chương đầu ngắn ghê, mị rất thích điều nài

= ̄ω ̄

=

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...