Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 3

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người tới tìm Phương Nhị, họ Hà, là một thợ mộc tuổi khoảng ba mươi, ở Hà gia thôn bên cạnh.

Sở dĩ tới tìm Phương Nhị, là bởi vì con trai hắn đã mất tích ba ngày, muốn nhờ Phương Nhị hỗ trợ đến trong quan hỏi một chút, xem có thể tìm được tung tích con của hắn hay không.

“Đang yên đang lành sao lại đột nhiên mất tích, không phải bị bắt cóc đấy chứ?” Có người không biết chuyện hỏi.

Nói đến vấn đề này, trên mặt họ Hà lộ vẻ chua xót: “Đại Lang nhà ta bởi vì cùng ta cãi nhau mới rời nhà bỏ đi. Nó mới mười hai tuổi, ta vốn muốn nó học làm thợ mộc, sau này tốt xấu cũng có cái nghề thành thạo. Nhưng nó ngại thợ mộc vất vả, không chịu học, một hai muốn đi học buôn bán. Vì việc này mà hai chúng ta cãi nhau, cho tới hôm nay vẫn chưa trở về.”

“Tính tình đứa nhỏ này cũng thật ương bướng, nên để nó chịu chút đau khổ, nếu không sau này sẽ tiếp tục như thế.” Thôn dân theo tới xem chuyện nghe vậy nói.

“Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mặc kệ, không vội vã đuổi theo. Đến ngày thứ hai nó vẫn chưa về nhà, ta cho rằng nó đến nhà bà ngoại, kết quả hỏi một vòng, mọi người đều nói không nhìn thấy.

Hiện tại đã qua ba ngày, vẫn không thấy tin tức. Mẹ nó khóc đến nỗi đôi mắt sắp mù rồi. Ta nghe nói đạo quan ở trên núi rất linh, nên muốn nhờ Phương Nhị huynh đệ giúp ta hỏi một chút. Ta chỉ có một đứa con trai này, dù thế nào cũng phải tìm được trở về.” Hà thợ mộc nói.

Phương Nhị ở bên cạnh vẫn không nói một lời, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của hắn, nhất thời thế không biết có nên truyền lại lời Quan chủ hay không.

Đêm khuya giờ Tý, đứng bên bờ hồ Phong Thủy gọi tên không phải là gọi hồn sao……

Nói cách khác, đứa nhỏ của Hà gia tám phần đã không còn.

Trương Lục Nương cũng nghĩ đến khả năng này, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Thấy vẻ mặt của bọn họ, Hà thợ mộc cho rằng bọn họ muốn cự tuyệt, vội nói: “Chỉ cần vị cao nhân kia có thể giúp ta chuyện này, ta nguyện ý quyên bạc cho đạo quan, hay là vị cao nhân kia đã rời đi rồi?”

“Cũng không phải……” Nội tâm Phương Nhị giãy giụa, cuối cùng vẫn cắn môi nói, “Thật không dám giấu diếm, bảy ngày trước, Quan chủ đã từng dặn dò, nói bảy ngày sau sẽ có người tới tìm ta, bảo ta đến lúc ấy chỉ cần nói với người đó, giờ Tý đêm khuya, đến bên cạnh hồ Phong Thủy gọi ba tiếng tên người muốn tìm, là có thể nhìn thấy người. Hiện tại ngươi đã tìm tới đây, vậy dựa theo lời này thử đi.”

Hà thợ mộc đầu tiên là vui vẻ, nhưng ngay sau đó tỉnh táo lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Cả người hắn loạng choạng, lui về phía sau một bước nhỏ, miễn cưỡng cười với Phương Nhị: “Ta vẫn nên đi chỗ khác tìm kiếm, chưa biết chừng nó bị lạc ở trong núi chưa thấy đường ra.”

Nói xong, giống như là sợ bị Phương Nhị gọi lại, cất bước đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hắn, trong lòng vợ chồng Phương Nhị hụt hẫng. Bọn họ đều là người làm cha mẹ, sao lại không hiểu tâm tình lúc này của Hà thợ mộc.

Có điều Hà thợ mộc đi rồi, nhưng thôn dân bên cạnh vẫn ở lại.

“Phương Nhị, lời vừa rồi là thật hay giả, sao mơ hồ như vậy?”

“Ngươi vừa mới nhắc đến Quan chủ, chẳng lẽ là vị cao nhân cứu ngươi kia, sau này sẽ ở lại trong đạo quan đổ nát?”

“Phương Nhị ngươi thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao?”

Đối với những nghi vấn này, Phương Nhị không biết trả lời thế nào, đành phải nói mình còn rất nhiều chuyện phải làm, lấy lệ rời đi.

Về phần Hà thợ mộc, dù trong lòng hắn kháng cự đáp án này, nhưng ngày hôm sau, Phương Nhị vẫn nghe các thôn dân nói lại, Hà thợ mộc tìm con trai một ngày không có kết quả, cuối cùng nửa đêm vẫn đến hồ Phong Thủy, quả nhiên tìm được xác đứa bé kia.

“Nghe nói khi Đại Lang nhà hắn bỏ nhà đi, Hà thợ mộc bảo nó vĩnh viễn đừng trở về. Đứa bé kia tính tình cũng ương bước, nói không trở về thì không trở về. Lúc đầu gọi hồn, Hà thợ mộc gọi vài tiếng, không có động tĩnh. Vẫn là Hà thẩm mở miệng, thi thể mới chậm rãi nổi lên.”

Phương Nhị nghe người khác nói chuyện này xong, khi về nhà không nhịn được mà nói với thê tử: “Hai cha con bọn họ đều quá xúc động.” Bởi vì xúc động nhất thời, mà nhà bọn họ coi như xong.

Trương Lục Nương lại nghĩ đến một chuyện khác, “Chàng nói xem, vị kia có thể cứu không?”

Phương Nhị lắc đầu, “Không nhất định. Phải xem Hà thợ mộc có tìm lại đây hay không.”

Nếu tìm tới, hắn nhất định phải dẫn người lên núi. Có thể cứu hay không, đến lúc đó cũng sẽ biết.

Hai vợ chồng đang nói việc này, bên ngoài truyền đến tiếng chó cắn. Xuyên qua cửa sổ nhìn lại, thấy ngoài cổng kinh động chó sủa chính là Hà thợ mộc, đồng thời phía sau hắn còn có một phụ nhân, nhìn có vẻ là thê tử của hắn.

Hai người bọn họ vừa vào cửa, phụ nhân nhìn thấy Phương Nhị lập tức quỳ xuống, khẩn cầu hắn giúp mình.

Phương Nhị nào đã gặp trường hợp như vậy, đột nhiên tay chân không biết để ở đâu, vẫn là Trương Lục Nương tiến lên đỡ phụ nhân kia, bảo nàng có chuyện gì đứng lên rồi nói.

“Hà đại tẩu đừng như vậy, ta biết các ngươi tới vì chuyện gì, việc này vị Quan chủ trên núi kia cũng hiểu rõ.” Trương Lục Nương luống cuống tay chân mà an ủi, “Các ngươi cứ về trước lo liệu mọi chuyện trong nhà, chờ buổi tối lại đến, chúng ta sẽ dẫn các ngươi lên núi bái kiến vị Quan chủ kia.”

“Thật sao?” Vợ chồng Hà thợ mộc có chút kinh hỉ. Hiện tại bọn họ giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng, mặc kệ có hy vọng hay không, đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

“Chuyện này sao có thể lừa dối được? Ban ngày chúng ta cũng không gặp được người, chỉ buổi tối Quan chủ mới rảnh.”

“Vậy chúng ta ở đây chờ đến khi trời tối.” Hà thẩm sợ chuyện này không phải thật, muốn nắm chặt cơ hội cuối cùng này.

Vợ chồng Phương Nhị hiểu tâm tình của bọn họ, “Cũng được, hiện tại quá chiều rồi, hai người ngồi lại đây nghỉ ngơi một chút.”

Cứ như vậy, vợ chồng Hà thợ mộc ở lại Phương gia chờ đợi. Thôn dân chung quanh nhìn thấy, sau khi biết buổi tối bọn họ muốn lên núi, cũng ở lại, kể chuyện ngày ấy Phương Nhị sống lại như thế nào để an ủi hai vợ chồng bọn họ.

Mãi mới chờ đến khi mặt trời xuống núi, Phương gia lục tục tới hơn hai mươi người, đều là người muốn đi theo lên núi bái thần.

Trương Lục Nương vốn cảm thấy quá nhiều người, có thể không tốt hay không, nhưng Phương Nhị lại không thấy có gì, “Có Quan chủ, sớm hay muộn hương khói đạo quan cũng sẽ vượng lên. Mấy người mà thôi, không có gì.” Về sau sẽ còn nhiều người tới hơn nữa, nên sớm thành thói quen.

Vì thế, một hàng hai ba mươi người thừa dịp chiều hôm lên núi.

Sau khi tới đạo quan, cánh cửa mở ra, trước tượng Tam Thanh đã thắp nến. Ánh nến yếu ớt, Tam cô nương áo trắng xuất hiện sau cánh cửa, tròng mắt nàng cử động cứng ngắc, cuối cùng nhìn về phía vợ chồng Hà thợ mộc: “Hai người, tiến vào.”

Vợ chồng Hà thợ mộc theo bản năng nhìn về phía Phương Nhị, Phương Nhị vội nói: “Mau đi đi, là Quan chủ muốn gặp các ngươi.”

Vợ chồng Hà thợ mộc vội vàng đi vào bên trong.

Đợi sau khi hai người vào cửa, vợ chồng Phương Nhị rất tự giác mà canh giữ bên ngoài, bảo mọi người kiên nhẫn chờ.

Vợ chồng Hà thợ mộc vào trong quan, vòng qua tượng Tam Thanh, thấy trước mặt xuất hiện một tấm bình phong ngăn trở tầm mắt của bọn họ.

“Chủ nhân, người tới.” Nữ tử váy trắng đứng ở bên cạnh bình phong bẩm báo.

“Ừ.” Sau bình phong sau có người đáp lại.

Vợ chồng Hà thợ mộc thấy thế, vội vàng quỳ xuống, nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện đầu gối không cong được.

“Hai vị không cần hành đại lễ như thế. Ta họ Phó, các ngươi cứ gọi ta là Phó Quan chủ như Phương Nhị là được rồi.” Nữ tử sau bình phong nói.

“Vâng, vâng.” Hà thợ mộc căng thẳng đáp lời, sau đó hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: “Phó Quan chủ, lần này chúng ta lên núi là muốn cầu xin ngài cứu con trai ta. Hai vợ chồng chúng ta chỉ có một đứa con này, không có nó, sau này chúng ta không biết phải sống thế nào.”

Nghĩ đến thi thể của con trai, hắn không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên, thê tử bên người đã nghẹn ngào ra tiếng.

Nhưng, một câu của nữ tử cắt đứt hy vọng của bọn họ, “Ta không cứu được.”

Câu trả lời nằm trong dự kiến của Hà thợ mộc, chỉ là lúc trước hắn còn ôm một tia hy vọng, mà hiện tại đã hoàn toàn không còn chút hy vọng gì mà thôi, “Ngay cả ngài cũng cứu không được sao……”

“Đã chết lâu như vậy, thần tiên cũng khó cứu. Có điều, ta có thể khiến cho các ngươi một lần nữa mang thai hắn, mười tháng sau, hắn vẫn là con trai của các ngươi như trước. Chỉ là, các ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.” Nữ tử không nhanh không chậm nói.

Dù cho tiếng nói nàng vẫn thô ráp như vậy, nhưng lời này rơi vào tai vợ chồng Hà thợ mộc, lại không khác âm thanh của sự sống.

“Ngài, ngài nói cái gì!” Hà thợ mộc còn chưa lấy lại tinh thần, thê tử của hắn đã vội vàng nói, “Đại Lang thật sự có thể lại trở lại bên người chúng ta? Chỉ cần con ta có thể trở về, chuyện gì chúng ta cũng đồng ý với ngài, cho dù là vì ngài làm trâu làm ngựa cũng được!”

“Làm trâu làm ngựa thì không cần. Các ngươi cũng thấy đấy, nơi này của ta vô cùng rách nát, vừa lúc các ngươi là thợ mộc. Chỉ cần các ngươi tu sửa được đạo quan này, chuyện ta đáp ứng sẽ trở thành sự thật.” Nữ tử nói xong, không lập tức muốn bọn họ đưa ra đáp án, “Tu sửa đạo quan yêu cầu chi phí không nhỏ, việc này các ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ càng. Tam Nương, tiễn khách.”

“Vâng.”

Tiếp theo, vợ chồng Hà thợ mộc không tự chủ được mà đứng lên, hai chân không nghe theo sai bảo tự giác bước ra ngoài.

Mãi cho đến ra khỏi cửa lớn, bọn họ mới ngừng lại được. Thôn dân chờ ở bên ngoài vội vàng xông tới, dò hỏi kết quả như thế nào. Hai vợ chồng Hà thợ mộc đưa mắt nhìn lẫn nhau, há miệng thở dốc, miệng lại phát không phát ra chút âm thanh nào.

Phương Nhị thấy được, liền nói ngay: “Đi thôi, xuống núi trước rồi nói.”

Một đám người tới cũng nhanh, cũng đi mau.

Ngọn nến trong đạo quan vẫn âm u như thế, có điều giờ khắc này, trong đạo quan vốn có hai người, lại biến thành ba người.

Phía sau bình phong, nữ tử nhìn đứa bé yên lặng hiện lên trước mặt, vừa cắt người giấy vừa nói: “Ngươi nói xem, cha mẹ ngươi có đồng ý giao dịch lần này hay không?”

Tiếp theo, nàng lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc là không đồng ý, tuổi tác của bọn họ tuy hơi lớn một chút, nhưng không phải không thể sinh thêm. Đệ đệ hoặc muội muội của ngươi sinh ra, nhất định có thể thay thế vị trí của ngươi ở trong lòng bọn họ, bọn họ hoàn toàn không cần thiết bỏ số bạc lớn như vậy, chỉ để ngươi trở về. Huống chi, ngươi còn không nghe lời như vậy.”

Đứa bé kia cuộn tròn ở một góc, nghĩ đến hình ảnh đệ đệ muội muội sinh ra một nhà hoà thuận vui vẻ, không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.

Tiếng khóc của hắn làm nữ tử nhíu mày, “Quả nhiên, trẻ con thật khiến người ta không thích nổi. Này, nếu ngươi còn khóc nữa, tối nay ta sẽ lập tức khiến cho mẹ ngươi mang thai, còn là long phượng song bào thai.”

Một câu, thành công khiến đứa bé ngừng khóc.

“Mặc cái này vào.” Đem người giấy trong tay ném cho hắn, nữ tử nói: “Có bộ quần áo giấy này, hồn phách của ngươi sẽ không tiêu tan. Nếu cha mẹ ngươi không cần ngươi, vậy thì ở lại cho làm tiểu nô lệ cho ta, trả lại ơn cứu mạng.”

***

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 3
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...