Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Bilun

Rất nhanh, Otis và Triệu Lợi Binh xuất hiện ở khu vực mô phỏng rừng rậm.

Đối với điều này, Quý Vô Tu vẻ mặt mờ mịt, không biết hai người kia tới đây làm gì.

Sói bạc đã sớm ăn xong thịt con thỏ, nó nhìn chằm chằm hai người kia, nhanh chóng lui về phía sau ẩn nấp đi, chỉ lộ ra hai cái tai màu trắng, âm thầm quan sát! !

Quý Vô Tu đứng ở nơi đó lại có chút xấu hổ.

Sói bạc đột nhiên ló đầu ra, gầm nhẹ với Quý Vô Tu: "Ngao!"

—— Mau tới đây!

Quý Vô Tu ở trong lòng thở dài một hơi thật sâu, chậm rì rì nện bước đi qua, cuối cùng học bộ dáng sói bạc ẩn giấu thân mình đi, cũng lộ ra hai cái lỗ tai nửa vòng tròn màu đen, ngốc lăng nhìn phía trước.

"Nguyên soái! ! " Triệu Lợi Binh muốn nói lại thôi.

Otis vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Triệu Lợi Binh ngẩn người, vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì.

"

Chẳng lẽ muốn anh hỏi nguyên soái, ngài đến nơi này nấu cơm dã ngoại có phải cố ý câu dẫn chúng nó hay không?

Nếu thật sự nói ra lời này, anh cũng đừng muốn công việc này nữa.

Rất nhanh, Triệu Lợi Binh đem tất cả các vật liệu chuẩn bị tốt, kể cả các loại gia vị cần cho thịt nướng, khi anh chuẩn bị bắt đầu nướng thịt!.

.

"Để ta.

" Otis lấy giọng nói chân thật đáng tin nói.

Triệu Lợi Binh do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn đem thịt giao cho cái vị nhìn qua giống như sát thủ nhà bếp này.

Đúng là Otis rất không am hiểu phương diện này.

Hắn bên ngoài xuất quân đánh giác ít nhất cũng cần nửa tháng, trong thời gian này, hắn đều ăn bánh nén khô hoặc dịch dinh dưỡng, kể cả binh linh của hắn, cũng là như vậy.

Nhưng điều này không đại biểu hắn chưa từng nướng thịt bao giờ, tuy số lần ít đến đáng thương.

Otis nắm giữ độ lửa, dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm thịt nướng, kịp thời lật mặt rắc gia vị, mỗi một bước đều nghiêm khắc tiến hành theo phương pháp nướng thịt mình vừa tìm hiểu.

Còn Triệu Lợi Binh cũng bắt đầu bận rộn, so với Otis, anh có vẻ nhẹ nhàng thành thạo hơn!.

.

Mùi hương dần dần bay ra xung quanh, mang theo mùi thịt hơi cháy khét, khiến Quý Vô Tu mỗi ngày đều thích uống rượu ăn thịt xiên nướng ngoe rục rịch, ánh mắt sáng lấp lánh vô cùng.

Muốn ăn!

Đã rất lâu rồi y chưa ăn thịt xiên nướng.

Sói bạc lần đầu tiên ngửi thấy hương vị này.

Trong mười năm cuộc đời, chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương độc đáo như vậy, nhưng nghĩ tới đồ ăn ngon như vậy là do nhân loại làm ra.

Tâm trạng của nó liền nhịn không được trở nên buồn bã.

Rất nhanh, thịt đã nướng xong, giây phút rắc thì là lên, Quý Vô Tu hít một hơi thật sâu, nước miếng tràn lan.

Sói bạc cũng hít sâu một hơi theo, hoàn toàn choáng váng.

Từ sau khi sói bạc biết mỹ thực của nhân loại mỹ vị như vậy, lập tức cảm thấy đồ ăn trước kia hoàn toàn chính là một đống k.

ứ.

c

Mỗi ngày trầm mê ngửi hít mùi thịt không thể tự kiềm chế, mỗi ngày lấy tốc độ bằng mắt thường nhìn thấy mà gầy ốm.

Quý Vô Tu thấy thế, trong đầu không khỏi hiện ra một câu.

Trần đời có một, sói ngửi thịt đến mức bị gầy.

Không phải hoàn toàn giống với tình huống trước mắt sao.

Quý Vô Tu không thể tiếp tục như vậy được.

Sói bạc hoặc là tiếp tục ăn đồ ăn trước kia, hoặc là buông bỏ khúc mắc trong lòng, lựa chọn tiếp nhận đồ ăn của nhân loại.

Nếu không thân thể của nó sớm hay muộn sẽ không chịu đựng nổi.

Sau khi thịt nướng chín, phản ứng đầu tiên của Triệu Lợi Binh là nhìn đầu thú biến dị đang lấp ló cách đó không xa, hơi hơi quơ quơ thịt.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, hút hút nước miếng.

Con người dựng đứng của sói bạc nhìn chằm chằm thịt nướng, tham lam tới mức hận không thể lao ra ngậm lấy.

Nhưng nó sợ hãi nhân loại bên cạnh, hắn quá mạnh.

Quý Vô Tu thấy thế, thử nói: "A ô?"

—— Muốn đi qua ăn không?

Đáy mắt sói bạc hiện lên một tia giãy giụa, quay đầu cự tuyệt: "Ngao!"

Quý Vô Tu sợ bản thân đi qua sẽ khiến sói bạc phản cảm, liền thật cẩn thận hỏi: "A ô?"

—— Ta có thể đi ăn không?

Lúc này sói bạc mới ngẩng đầu, muộn thanh gào thét.

—— Đi ăn đi.

Nó đã sớm nhìn ra đồ xấu xí muốn ăn.

Quý Vô Tu có chút bất ngờ, vốn dĩ y cho rằng sói bạc sẽ không đồng ý yêu cầu của mình, nhưng không ngờ sói bạc vốn vô cùng đề phòng nhân loại mà lại lựa chọn đồng ý.

"A ô?"

—— Vì sao để ta đi?

Y rất muốn biết trong lòng sói bạc rốt cục suy nghĩ cái gì.

Sói bạc nghiêm túc nhìn đồ xấu xí trước mắt, đáy mắt tràn đầy khẩn trương.

"Ngao ô!"

—— Bởi vì không ăn gì sẽ chết.

Quý Vô Tu ngẩn ra, trong lòng lập tức tràn ra hương vị chua xót.

Sói bạc hận nhân loại, cũng không hi vọng tiếp xúc với những thứ có liên quan tới nhân loại.

Nhưng nó lo lắng cho mình không ăn gì sẽ chết đói.

Cho nên sói bạc từ bỏ điểm mấu chốt cuối cùng.

Chỉ thế mà thôi.

Câu trả lời đơn giản đến khiến người chấn động như thế.

Khiến Quý Vô Tu thật lâu không thể hồi thần.

Tình cảm của động vật, vĩnh viễn nồng nhiệt như vậy, đơn giản đến mức khiến người cảm thấy áy náy.

Sói bạc vẫn nhìn chăm chú vào thịt bên kia, khá vọng lập lèo nơi đáy mắt không thể che giấu.

Nó thật sự rất muốn ăn.

Thậm chí vì thế mà mỗi ngày đều hít ngửi mùi hương thịt, hít đến mức mỗi ngày đều hữu khí vô lực, chỉ cần nhìn là có thể cảm nhận được nó có bao nhiêu khó chịu.

Quý Vô Tu có chút không đành lòng nó tự dày vò như vậy.

Nếu! !

Nếu sói bạc có thể ăn thịt nhân loại làm cho thì tốt rồi.

Triệu Lợi Binh đem thịt nướng tốt đặt ở một bên, tiếp đón Quý Vô Tu lại đây, còn phần của sói bạc, anh cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Tuy sói bạc sẽ tuyệt đối không ăn.

Quý Vô Tu giãy giụa hồi lâu, cuối cùng không chống lại được dụ hoặc của thịt nướng, chui ra khỏi bụi cỏ chạy tới, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Triệu Lợi Binh: "A ô.

"

Otis nhìn như thờ ơ, nhưng trong lòng đã sớm sóng gió mãnh liệt.

Nó thật sự không đủ tư cách làm một con thú biến dị.

Sao nó có thể tùy tiện tiếp thu đồ vật người khác đưa như vậy, đã thế còn cười xán lạnh như vậy.

Triệu Lợi Binh theo bản năng xoa xoa đầu của nó, cầm thịt xiên nướng chuẩn bị đưa qua! !

Ngay sau đó cảm giác rét lạnh sống lưng ập tới.

Triệu Lợi Binh hơi dừng tay, khẩn trương quay đầu: "Nguyên, nguyên soái?"

Otis vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con thú biến dị này giao cho ta chăm sóc, ngươi phụ trách con sói kia đi.

"

Triệu Lợi Binh lập tức đã hiểu: "Ta biết rồi.

"

Quý Vô Tu liếc mắt về phía thịt Triệu Lợi Binh đã nướng tốt, duỗi trảo liền chuẩn bị lấy, Otis vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, đem thịt nướng dịch sang một bên.

Quý Vô Tu lập tức tức đến xù lông, vẻ mặt ta biết ta đánh không lại ngươi nhưng ta rất hung dữ đấy.

Otis không nói gì, vẻ mặt nghiêm nghị, đưa thịt nướng tốt đưa qua: "Ăn đi.

"

[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, nội tâm hoạt động không rõ, ngài đạt được 233 điểm bán manh.

]

Quý Vô Tu tự động làm lơ giọng nói của hệ thống, liếc liếc mắt nhìn thịt nướng rõ ràng hơi bị cháy đen, lập tức mặt đầy ghét bỏ.

Y vẫn muốn ăn thịt Triệu Lợi Binh nướng, y dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Lợi Binh, không ngừng phát ra tiếng kêu non nớt.

Vẻ mặt Otis dần dần trở nên nghiêm túc, trong lòng lại lần nữa nổi lên sóng gió.

Vì sao nó lại làm nũng với người khác, còn kêu mềm mại như vậy.

Lại chưa từng làm như vậy đối với mình.

Otis ghen tị không thôi.

Mà bên này, Triệu Lợi Binh bị vẻ mặt manh cho sung huyết, lại lần nữa cống hiến cho Quý Vô Tu 250 điểm bán manh.

Quý Vô Tu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Lợi Binh.

Mặc dù biết thú biến dị nghe không hiểu tiếng của con người, nhưng vì ánh mắt của đầu thú biến dị này quá mức linh tính, khiến Triệu Lợi Binh có chút bất đắc dĩ, không nhịn được đành ôn tồn giải thích: "Ta thật không thể cho ngươi, thịt này phải cho sói bạc.

"

Giống như thú cưng trên trái đất, biết rõ thú cưng nghe không hiểu tiếng người, nhưng vẫn có rất nhiều người cứ thích tán nhảm với thú cứng.

Quý Vô Tu không nói nên lời.

Người này ỷ vào thú biến dị nghe không hiểu tiếng người, nói ra những lời nói dối không đáng tin như vậy.

Otis lạnh mặt, đón Quý Vô Tu qua, quơ quơ thịt nướng: "Lại đây.

"

Quý Vô Tu liếc nhìn xiên thịt, xác nhận không bị nướng cháy sau đó mới miến cưỡng bước lại gần, ngồi cạnh Otis, không chút khách khí vươn móng vuốt, dáng vẻ mau đưa cho ta đi.

Otis đưa thịt nướng qua, khi Quý Vô Tu chuẩn bị lấy thì lại lập tức lại lùi tay về, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn làm việc gì to tát vậy.

Quý Vô Tu: "???"

Rốt cục có cho hay không?

Otis lại lần nữa đưa thịt nướng qua, đôi mắt đen nhánh tràn đầy trầm tĩnh, nhưng không ai biết trong lòng hắn đã sớm sóng gió mãnh liệt.

Vì sao nó còn không làm nũng với mình?

Làm nũng rồi ta sẽ cho thịt ăn

Vẫn không có! !

Không có.

Tâm trạng nặng nề.

Quý Vô Tu không biết Otis muốn làm gì, thậm chí có chút tức giận.

Cũng may hệ thống ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: [Ký chủ, ngài rắc thính một cái là được rồi.

]

Quý Vô Tu lập tức phản bác nói: "Manh điểm của người này không giống những người khác, ta rắc cũng vô dụng thôi.

"

Hệ thống ý vị thâm trường: [Nhưng căn cứ theo hành vi cử chỉ của hắn, ta phân tích được, có lẽ hắn đang đợi ngươi làm nũng.

]

Quý Vô Tu: "Thật hay giả?"

Y nhịn không được liếc nhìn Otis, vẫn có chút không thể tin nổi.

Nhưng Otis vẫn luôn giơ thịt xiên, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.

Quý Vô Tu chỉ có thể thật cẩn thận đặt móng vuốt lên cánh tay Otis, thử phát ra tiếng làm nũng: "A ô?"

Áo Đế Tư nghiêm trang đưa thịt nướng qua, xoa xoa đầu Quý Vô Tu, thận trọng nói: "Ngoan.

"

[Tinh! Ngài bán manh khiến nhân loại trước mắt cảm thấy tâm tình sung sướng, trái tim dao động kịch liệt đến mức không thể kiểm tra đo lường, ngài thành công đạt được +520 điểm bán manh.

]

Quý Vô Tu vẻ mặt không thể tả nổi.

Cứ cảm thấy người này có vẻ coi mình là chó.

Nhưng cũng may thịt xiên đã tới tay, y đắc ý bắt đầu ăn, tâm tình vô cùng sung sướng, dù sao từ khi xuyên qua tới giờ, cuối cùng y cũng được ăn xiên nướng, thật sự quá không dễ dàng.

Otis mím môi, lại lặng lẽ nhếch khóe môi, tâm tình càng thêm sung sướng không thôi.

Người đang chứng kiến từ đầu tới đuôi, tâm trạng của Triệu Lợi Binh: "! ! "

Nguyên soái hắn rốt cuộc làm sao vậy?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 84
Chương 85
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153: Sói? Chó!
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171: Con sâu đáng thương nhất trong lịch sử
Chương 171
Chương 172: Một thế giới khác
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...