Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 32

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Năm mười lăm Cảnh Diệu, mùng mười tháng chạp.

Bầu trời trong xanh.

Yến Hạc Lâm chậm chạp leo lên Minh Giác Tự.

Lão phu nhân Anh quốc công vốn cùng hắn cười cùng hắn leo, bà vừa đi vừa nói chuyện thú vị mà Yến Hạc Lâm không biết trong một hai năm gần đây, kết quả đang nói nói, đột nhiên dừng lại.

Tôn nhi trước kia bước đi như bay đã thở hổn hển tụt lại phía sau bà.

Thấy bà quay người nhìn sang, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với bà.

"Tổ mẫu, tôn nhi nghỉ một chút."

Nước mắt của Lão phu nhân Anh quốc công không nhịn được nữa, chảy tràn mi, bà vội vàng giả vờ bị bụi bay vào, lau lau nước mắt, cười nói: "Hôm nay gió thật lớn."

Yến Hạc Lâm cũng không dám nghỉ ngơi nữa, lại cắn răng đi về phía trước mấy bước, trấn an nói: "Tổ mẫu, thân thể chậm rãi điều dưỡng là được, tuyệt đối không thể đau buồn như thế đâu."

.wattpad.com/user/thilathila

Lão phu nhân Anh quốc công vỗ tay hắn: "Tổ mẫu không khóc, chỉ là gió lớn quá thôi."

Yến Hạc Lâm cười lên, dìu bà chầm chậm đi vào Minh Giác Tự.

Nhóm nha hoàn gã sai vặt ở phía sau tiến lên, thay áo choàng dày dặn hơn cho hai chủ tử.

Chủ trì đã chờ ở cửa từ lâu, thấy Yến Hạc Lâm và Lão phu nhân đến, lập tức hành một cái đại lễ.

Yến Hạc Lâm đỡ ông dậy: "Chủ trì không cần như vậy đâu ạ."

Chủ trì lại nói: "Tướng quân xứng đáng."

Lão phu nhân cảm thấy bên ngoài gió lớn, sợ Yến Hạc Lâm lạnh, liền nói: "Vào điện thắp hương cho Bồ Tát trước đi đã."

Chủ trì dẫn hai người đi vào bên trong, bên trong có chừng trăm vị hòa thượng, ăn mặc trang trọng, cùng nhau niệm kinh cho hắn.

Yến Hạc Lâm đi đến Thiên Đức Điện trước.

Chỗ đó thờ phụng hai ngọn đèn Trường Minh của hắn.

Dựa theo quy củ, hắn phải đích thân dập tắt hai ngọn đèn này mới được.

Chuyện thiên cổ, không thiếu chuyện lạ.

Chết đi rồi mà sống lại như hắn cũng có, phật môn đã sớm có tiền lệ.

Chủ trì nói: "Đèn sáng là đường luân hồi, đèn tắt cũng là đường luân hồi.

Người sống, thì không cần luân hồi."

Yến Hạc Lâm gật gật đầu, nhận lấy nghiền vàng mà chủ trì đưa tới, từ từ đè nhẹ nhàng xuống ngọn đèn Trường Minh thứ nhất, dập tắt ngọn lửa trên bấc đèn.

Ánh mắt của hắn lại dừng ở ngọn đèn thứ hai.

Đây là đèn mà cô nương nhà hắn đốt cho hắn.

Nàng cực kỳ nghèo, còn có hơi keo kiệt, nhưng vẫn mua đèn lưu ly cho hắn.

Năm mà hắn mất tích đó, đang là thời điểm loạn lạc.

Hẳn là nàng không có bạc tích góp.

Cho nên cái đèn lưu ly này, hẳn là nàng đã phải thêu vô số cái hà bao để bán mới có thể mua được, mới có thể thờ cúng trong chùa được.

Tay hắn khẽ run, tiếp tục giơ nghiền vàng lên đặt trên bấc đèn của nó, sau đó đè xuống.

Ngọn lửa đang cháy đã tắt, hóa thành một làn khói.

Tất cả mọi người vui mừng, chủ trì đi lên chúc hắn khỏe mạnh bình an, tiểu sa di đưa lên cho hắn một viên tiêu tai quả: "Ăn rồi là có thể tiêu trừ hết tất cả tai hoạ."

.wattpad.com/user/thilathila

Còn có hòa thượng chuyên môn bắt đầu niệm kinh bình an ….

Đây hẳn là tổ mẫu cố ý thu xếp cho hắn, bà không trông mong hắn kiến công lập nghiệp nữa, mà là còn sống.

Yến Hạc Lâm thở dài một tiếng.

Lão phu nhân Anh quốc công đang vui mừng, trong lòng cầu xin Phật tổ để cho tôn nhi sống lâu trăm tuổi, ai ngờ nghe được một tiếng thở dài này của hắn.

Bà hỏi: "Sao vậy?"

Yến Hạc Lâm cười nói: "Không có việc gì đâu ạ… chỉ là, chỉ là tổ mẫu nói xem, đều đốt đèn, cung phụng tiền dầu đèn, sao hòa thượng trong miếu lại không đốt đèn chứ?"

Còn phải để người ta đánh đến tận cửa mới đốt đèn, thiếu đạo đức biết bao.

Đó là bạc mà nàng thêu hà bao liên tục ngày đêm bán lấy tiền góp lại, tham bạc của nàng, nàng sẽ phải tức giận đến mức nào.

Trong ngực hắn có hơi thở gấp không đi ra được, chậm rì rì dựa vào cây cột trong Thiên Đức Điện ngồi xuống, ngồi ở trong miếu lớn, nghĩ đến ngôi miếu nhỏ lụp xụp kia.

Hắn không cần hỏi, không cần đoán, cũng có thể biết hắn được nàng thờ cúng ở nơi nào.

Vân Châu bão cát lớn, lại nghèo, không có núi cao tươi đẹp gì, tất nhiên miếu thờ cũng không rực rỡ.

Hắn từng theo nàng đi đến ngôi miếu đó một chuyến.

Lúc trở về từ trận chiến thứ nhất, đã chết không ít người.

Ngày đó đúng lúc nàng xách giỏ đi cúng tế a nương và a tỷ, hắn nhìn thấy, nên cũng đi theo.

Nàng nói: "Tướng quân, đám hòa thượng trong miếu này tham bạc, vậy mà lại bán đèn lưu ly.

A tỷ ta nói rồi… người chết rồi, đốt cái gì mà không giống nhau.

Nhất định là bọn họ lừa gạt tiền đấy."

"Vậy nàng đốt đèn gì?"

"Đèn lưu ly."

Nàng dừng một chút, thở dài: "Không có cách nào mà, ta chưa chết bao giờ, a tỷ cũng không báo mộng nói cho ta biết rốt cuộc ở địa phủ có nhận đèn lưu ly hay không, ta chỉ có thể chọn tin thôi."

Đây là một cô nương sống vô tư, thẳng thắn, kiên định thực tế nỗ lực sống.

Nàng là người không có lương tâm, lại là người đầy lương tâm.

Nàng cũng chọn mua đèn lưu ly cho hắn, lựa chọn tin tưởng lời nói dối của hòa thượng.

Yến Hạc Lâm móc một viên thuốc từ trong lòng ngực ra uống, cười cười trước ánh mắt lo lắng của tổ mẫu: "Chỉ là… chỉ là khí huyết không đủ nhỉ? Con đi ra ngoài hít thở không khí."

Lão phu nhân Anh quốc công cố nhịn không khóc, thở dài một tiếng, rồi sau đó đưa hắn đi đến trai xá: "Con nghỉ ngơi cho tốt, dù hôm nay không về cũng không có sao, chỉ cần con không có việc gì."

Yến Hạc Lâm áy náy: "Tổ mẫu, để cho người lo lắng rồi."

Lão phu nhân Anh quốc công lắc đầu: "Lúc con sinh ra, cha con luôn muốn đặt tên cho con là Thiên Lân, ta nói tên dễ nghe thì dễ nghe, nhưng quá nặng, không ép được."

[Thiên Lân: 天: Thiên: trời; 麟: Lân: kỳ lân]

"Tốt hơn là gọi Hạc Lâm, Hạc Lâm, Hạc Linh, nếu con có tuổi giống hạc thì tốt rồi, hạc trường thọ mà."

[鹤: Hạc: con hạc

临: Lâm: gần, đến, sắp…

龄: Linh: tuổi, tuổi thọ,..

Hạc Linh: tuổi hạc: Ý nói sự trường thọ và tuổi già, 90 tuổi trở lên được gọi là hạc linh]

"Chỉ cần con sống lâu trăm tuổi, những thứ khác đều không quan trọng."

Yến Hạc Lâm khẽ gật đầu: "Tổ mẫu, con sẽ sống lâu trăm tuổi."

Lão phu nhân Anh quốc công lau lau nước mắt: "Con nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đại điện đốt thêm mấy nén hương."

Đợi bà đi rồi, tiếng ho khan bị Yến Hạc Lâm đè nén rốt cuộc đã ho đi ra.

Thịnh Trường Dực đi ra từ phía sau bức tường, vào cửa, sưởi ấm ở cửa một chút rồi mới đi vào.

"Tướng quân, còn có thể nói chuyện?"

Yến Hạc Lâm ngước mắt, nhìn Thịnh Trường Dực một cái.

Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh, trên đầu chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vấn tóc, mặt trắng môi đỏ, dáng người cao ráo.

Bên hông hắn không đeo ngọc bội và túi thơm giống những vương tôn khác, mà giắt một cái loan đao.

Hắn nhớ rõ, vị Thế tử gia này giỏi nhất là dùng cung, nhưng cũng giỏi dùng đại đao.

Dáng vẻ, khí phách phong độ như vậy, đều là kiểu mà cô nương nhà hắn thích.

Hắn lại ho khan một tiếng, gật đầu: "Có thể."

"Mời Thế tử nói."

Thịnh Trường Dực liếc hắn một cái, ném một lọ thuốc trong qua: "Cái này là bí dược của phủ Vân Vương, không biết có ích hay không, tướng quân cầm về cho đại phu xem thử lại uống đi."

Con người hắn lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt, cũng không hề nhiều lời, sau khi ném thuốc qua, thì trực tiếp hỏi: "Chuyện mẫu thân và tiểu muội của Tùy Du Chuẩn, ngươi điều tra được bao nhiêu?"

.wattpad.com/user/thilathila

Yến Hạc Lâm lại hỏi: "Ngài muốn giết hắn sao?"

Thịnh Trường Dực giọng nói trầm thấp: "Năm nay không giết được, muộn nhất là sang năm đi."

Yến Hạc Lâm cười lên: "Phải, năm nay sắp qua ngay rồi."

Hắn khó khăn xê dịch thân mình, nói: "Là Thái tử và Hoàng Hậu."

Chỉ một câu nói này, Yến Hạc Lâm không cần nhiều lời, Thịnh Trường Dực đã hiểu.

Con mắt hắn u ám, bình luận: "Ngu xuẩn."

Yến Hạc Lâm nhìn hắn chằm chằm: "Hôm nay ngài đến không phải chỉ vì Tùy gia nhỉ?"

Thịnh Trường Dực sửa lại tay áo lại một chút: "Tướng quân, ta kính trọng ngươi, ngươi có lời gì, cứ việc nói ra là được."

Yến Hạc Lâm: "Ta muốn hỏi..."

Hắn cười cười: "Ta muốn hỏi, có lẽ Thế tử cũng sẽ không trả lời."

Thịnh Trường Dực: "Ngươi nói cứ nói… ngươi vốn là võ tướng, nói chuyện không cần dong dong dài dài."

Yến Hạc Lâm sững sờ, rồi sau đó gật gật đầu: "Lời này, Tùy Du Chuẩn cũng từng mắng ta, nói ta giống đám văn nhân cổ hủ trên triều đình, phải tam tiến tam xuất, ngược lại mất đi cái điểm nói không vòng vo của nhóm võ tướng.

Hắn lại ho khan một tiếng, hỏi: "Kinh đô biến hoá kỳ lạ biến đổi thất thường, việc đời không chắc chắn.

Mà nay, bệ hạ tuổi già, sức khỏe ngày càng lụn bại, ta dẫn đầu đại quân đánh Đại Kim, nhưng lại xuất hiện kẻ phản bội, đến nay bệ hạ và ta vẫn chưa tìm được kẻ phản loạn, chỉ có thể đẩy những người tham dự năm đó ra khỏi quyền cầm quân hoàn toàn, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài."

"Hiện giờ, Thái tử và Hoàng Hậu không có được lực nâng của Tùy Gia, sợ là bất ổn, nhưng Hoàng tử khác trên triều đình cũng không tính là người chủ có tài năng trí tuệ hơn người."

"...!Ta muốn hỏi Thế tử, nếu như triều đình thay đổi, phủ Vân Vương sẽ trộn lẫn trong đó sao? Thế tử là người có trí tuệ năng lực trác tuyệt như thế, sẽ chọn ai là quân chủ đây?"

Hắn nói đến đây, dứt khoát nói thẳng: "Ngài muốn làm Tùy Du Chuẩn chết đi, một là hắn đụng chạm đến ngài, hai là muốn lợi dụng cái chết của hắn làm gì đó nhỉ?"

Thịnh Trường Dực lại cau mày nói: "Câu hỏi thứ nhất của ngươi, là phủ Vân Vương, cái đó là chuyện của phụ thân ta, không phải chuyện của ta, ta không có cách nào để nói."

"Câu hỏi thứ hai của ngươi, mặc dù hiện tại ta và ngươi tạm thời kết thành đồng minh, nhưng cũng không cách nào báo cho biết."

"Câu hỏi thứ ba của ngươi, ta nghĩ, trong lòng ngươi cũng có đáp án."

Hắn nói xong, chắp tay cáo biệt: "Tướng quân dưỡng thương đi, ngày đông săn gặp lại."

Yến Hạc Lâm mở to hai mắt nhìn, đến lúc không còn thấy bóng dáng Thịnh Trường Dực nữa, vẫn chưa kịp phản ứng.

Hắn chép miệng, rồi sau đó đột nhiên cười lên: "Không ngờ tới, Thế tử vậy mà lại là người như vậy"

Hắn lắc đầu: "Nói cũng như chưa nói, lại bảo ta hỏi cái gì chứ."

Hắn nằm ở trên giường, nghĩ thầm, tính tình như vậy, cũng vừa đúng là kiểu mà cô nương thích.

Có thể phòng thủ có thể rút lui, trầm ổn đáng tin cậy.

Đây thật đúng là một đối thủ mạnh.

Đông săn, hẳn là hắn sẽ gặp được cô nương, đến lúc đó, cũng nên từ từ tới gần, nói chuyện rõ ràng với nàng.

Hắn vẫn không cam lòng, khó lòng buông bỏ.

Hắn muốn hỏi một chút, chỗ nàng lo lắng, nếu hắn giải quyết xong rồi, thì có thể làm nàng yên tâm một chút hay không?

Hắn đã trằn trọc nhiều ngày, một là không dám đi quấy rầy nàng, tránh làm cho nàng lo lắng, hai lại không cam lòng từ bỏ, cũng chỉ có thể duy trì nguyên trạng.

Nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể gần thêm một bước đây?

Hắn nhắm mắt lại, lại bắt đầu ho khan.

Lão phu nhân Anh quốc công nghe thấy tiếng ho, vội vàng tiến đến, nói: "Ta mới vừa đốt hương trước mặt từng vị thần linh, sao vẫn ho chứ?"

Bà oán trách: "Con vì nước vì dân, vậy mà thần linh lại không phù hộ."

Yến Hạc Lâm trấn an: "không có việc gì, không có việc gì đâu ạ, thần linh không bảo vệ, tổ mẫu bảo vệ con."

Lão phu nhân Anh quốc công vẫn luôn kìm nén, vừa mới giải toả một ít lo âu, giờ phút này được khuyên, biết bản thân lỡ lời, nên lại đè sự nóng nảy xuống, nói: "Là tổ mẫu không tốt, hại con lo lắng rồi."

Bà thở dài: "Con ổn hơn chút nào không?"

Yến Hạc Lâm gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi ạ, tổ mẫu, chúng ta về đi nhỉ?"

Lão phu nhân Anh quốc công: "Cũng được, lúc xuống núi chúng ta ngồi kiệu nhé?"

Lúc đến cậy mạnh, khi về cậy mạnh cũng vô dụng, Yến Hạc Lâm nhìn hai tay cùng hai chân vô lực, ngơ ngẩn gật đầu: "Được ạ."

Được khiêng vào kiệu, được khiêng một mạch về phủ Anh quốc công, được khiêng về viện, phòng, trên giường.

Cửa được đóng lại, bên trong phòng tối om.

Yến Hạc Lâm cảm thấy có chút không thở nổi, hắn lại gian nan bò dậy, vươn tay, từ từ mở cửa sổ ra.

Một cơn gió thổi vào, hốc mắt hắn đỏ lên vì lạnh, lạnh đến nỗi khiến hắn rơi một hàng nước mắt.

Nô bộc đã sớm nghe thấy tiếng, vội vàng tiến vào: "Tướng quân… người muốn làm cái gì tiểu nhân làm là được, người tuyệt đối đừng di chuyển mà."

Yến Hạc Lâm bỏ tay về lại trong chăn, cười nói: "Không có gì, không có gì."

"Chỉ là gió nổi rồi.".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái gọi là cha và con gái
Chương 2
Chương 2: Cái gọi là ly biệt
Chương 3
Chương 3: Đã đến kinh đô
Chương 4
Chương 4: Một nhà biểu di mẫu
Chương 5
Chương 5: Phó Lý
Chương 6
Chương 6: Phó Lý người ấy sự ấy
Chương 7
Chương 7: Chẳng qua là nàng ấy đá gãy chân con thôi!
Chương 8
Chương 8: Lá gan càng lúc càng lớn, vết thương càng ngày càng nặng.
Chương 9
Chương 9: Đồ trang sức trong Vân Vương phủ nhiều, chất đống cũng vô ích, vừa khéo cho nàng đeo.
Chương 10
Chương 10: Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét.
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 16: Trường đình phụ tuyết, thiên hôn địa bạch.
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 19: Ta cũng không phải là anh hùng nữa
Chương 20
Chương 21
Chương 21: Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn, tốt nhất đừng đụng
Chương 22
Chương 23
Chương 23: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Đông thú chi tranh (1)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 48: "Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Muội hiểu lầm rồi, Vân Vương thế tử là người tốt
Chương 51
Chương 51: Tổ mẫu muốn cầu hôn nàng cho ta
Chương 52
Chương 53
Chương 53: Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, đã có tình lang
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Nếu là cầu thân… Nàng còn chưa kịp báo cho Ngũ phu nhân biết đâu
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Hoà ly (xong)
Chương 72
Chương 72
Chương 73: "Tiểu Sơn Phong, ta sắp chết rồi, nàng nhìn ta xem, ta sạch sẽ chưa?"
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 32
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...