Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 72

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Việc này bất ngờ không kịp đề phòng, lại dùng thế sét đánh lôi đình mà đến, mãi đến sau khi mọi việc đã kết thúc rồi mà Nam Lăng Hầu vẫn chưa trở lại bình thường được. Ngược lại là Đại phu nhân biết rõ tính tình của Ngũ phu nhân, nói ra lời này thì là thật sự sẽ không có đường lui để xoay xở nữa.

Bà vốn muốn khuyên một chút, nhưng lời đã đến bên miệng lại chỉ còn sự bất đắc dĩ, Nam Lăng Hầu còn muốn nói nữa, lần đầu tiên bà nổi nóng, kéo người về đại phòng, thậm chí còn xách đám tiểu bối đã xem đến ngơ ngác rời đi.

Nam Lăng Hầu vừa về phòng đã uống gấp một ly trà nguội, bực tức nói: "Sao phu nhân cũng không hiểu chuyện! Cũng không biết khuyên một chút, một mực kéo ta đi... Những lời của bọn họ trong cơn giận vẫn có thể khuyên nhủ lại. Ầy! Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ hòa ly như vậy sao?"

Lại nói tiếp: "Ngũ đệ muội cũng ghê gớm quá, chẳng những muốn Ngũ đệ chọn giữa muội ấy và Liễu thị, bảo Ngũ đệ nói ra lời tuyệt tình như thế, còn để cho Liễu thị ở sau bình phong xem, nghe... giết người chẳng qua là đầu chạm xuống đất thôi, muội ấy đây là hủy hoại tinh thần đấy."

Đại phu nhân xoè hai tay ra, trợn trắng mắt liếc nhìn ông ấy: "Vậy phải thế nào? Đệ muội đã sắp bị độc chết rồi, đệ ấy còn không nỡ bỏ thiếp thất kia đâu. Hễ đổi thành một người khác, loại thiếp thất này cho dù có thai hay không có thai thì đều phải đánh chết bán đi rồi, chỉ có Ngũ đệ là còn che chở nàng ta thôi!"

Nam Lăng Hầu nghe thấy hai chữ "độc chết," trái lại khí thế yếu đi một chút, nói: "Sau cùng không phải đã nói sẽ bỏ mẹ giữ con rồi sao?"

Đại phu nhân cười nhạt: "Cuối cùng Liễu di nương đi ra, không phải Ngũ đệ lại do dự sao?"

Nam Lăng Hầu thở dài thật sâu một tiếng: "Những cái khác Ngũ đệ còn được, chỉ là cứ ngã trên một cái chữ tình, một thiếp thất mà thôi, chẳng qua là cái thứ đồ chơi, sao phải để ý, ta thấy lần này đệ ấy không thể về Bình Châu nữa rồi."

"Năm đó là vì ở bên Ngũ đệ muội mới cắt đứt con đường khác rồi đi Bình Châu, hiện giờ lại muốn vì một thiếp thất mà cắt đứt con đường Bình Châu."

Sau đó chắp tay sau lưng nói: "Nhưng không quay lại cũng được, đã lớn như vậy rồi, tùy đệ ấy đi đi. Cái thư viện nhỏ kia chẳng hề hữu dụng gì, còn không bằng ở nhà nghiên cứu học vấn."

Đối với ấu đệ này, từ trước đến nay ông không xen vào được... Nếu xen vào được thì lúc trước cũng sẽ không để cho ông ta cưới Ngũ phu nhân.

Ông mắng nói: "Phu nhân nói xem, đệ ấy giày vò cả đời, lần này giày vò luôn cả bản thân mình vào rồi!"

Đại phu nhân chẳng hề muốn phụ họa, chỉ nói: "Hầu gia, còn có một chuyện, Hầu gia tuyệt đối đừng nhúng tay... Ngũ đệ bằng lòng để cho đệ muội mang cửa hàng của Ngũ phòng đi vậy thì cứ mang đi, ta không có gì để nói."

Nam Lăng Hầu lại không so đo những thứ này: "Ngũ đệ muội là người tốt, sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như thế, ta há có thể không biết. Những vật kia cuối cùng chẳng qua là đến dưới danh nghĩa của Minh Nhụy và Minh Thiện, đều là con cháu Ban gia, không có gì không tốt cả."

Ông chưa đến nỗi so đo những thứ này. Tỉnh táo lại, lại khiến cho Nam Lăng Hầu nghĩ tới một chuyện khác, ông nhíu mày: "Nhưng mà hoà ly như vậy, quá mất mặt, e là nhà chúng ta sẽ trở thành trò cười của mọi người."

Đại phu nhân thì lại không thèm để ý: "Hầu gia, lúc đầu bọn họ ở bên nhau thì đã bị toàn bộ kinh đô chê cười rồi. Hiện giờ bọn họ hòa ly, chẳng qua là lại để cho người kinh đô chê cười lần nữa thôi, không có gì ghê gớm cả."

Nam Lăng Hầu đi tới đi lui trong phòng, trước không nói gì, rồi sau đó nói: "Phu nhân, phu nhân có cảm thấy chuyện hôm nay vô cùng trùng hợp hay không? Đang yên lành, sao người nhà họ Liễu lại đến kinh đô, sao lại gặp được bà tử bị đuổi đi kia, sao lại còn đụng phải Lật phu nhân có mặt ở đó chứ?"

Đại phu nhân: "Vậy thì đi điều tra xem."

Bà nheo mắt lại, nói tiếp: "Nhưng cho dù là gì, cho dù là ai đó gài bẫy. Hay hoặc là là trời ban lương duyên rồi trời lại thu hồi, hoàn toàn ngẫu nhiên, hiện giờ Ngũ đệ và Ngũ đệ muội đã đưa ra quyết định hòa ly rồi thì chúng ta đừng nhúng tay vào."

Bà thở dài: "Phu thê lúc còn trẻ càng ân ái thì đến lúc này trông càng thê lương. Cũng không phải trẻ con nữa, bọn họ có suy tính của bọn họ. Chúng ta mà nhúng tay thì lại khiến cho bọn họ càng thêm mất mặt."

Còn không bằng như bà và Nam Lăng Hầu, ngay từ đầu đã kính trọng nhau như khách, lúc sắp già thì cái gì đều đã thông suốt cả rồi.

Nam Lăng Hầu lại thở dài liên tục ba tiếng: "Thôi thôi, ta cũng là người đã nhìn cả một đường mà họ đã đi qua, hiện giờ rơi vào nông nỗi như thế này, thật sự khiến cho người ta phải thổn thức."

Lại đập mạnh tay xuống bàn, căm hận nói: "Liễu thị kia, cho dù như thế nào thì ta cũng sẽ không để cho nàng ta và đứa nhỏ trong bụng lộ diện ở kinh đô."

Đại phu nhân trầm mặc một trong phút chốc, cả buổi mới nói: "Chước Hoa vốn không thèm để ý tới nàng ta, từ đầu đến cuối, cái muội ấy quan tâm đều không phải là Liễu di nương, nhưng nam nhân các người lại cho là muội ấy chỉ để ý Liễu thị."

Đây mới điều bi ai nhất."

........................

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái gọi là cha và con gái
Chương 2
Chương 2: Cái gọi là ly biệt
Chương 3
Chương 3: Đã đến kinh đô
Chương 4
Chương 4: Một nhà biểu di mẫu
Chương 5
Chương 5: Phó Lý
Chương 6
Chương 6: Phó Lý người ấy sự ấy
Chương 7
Chương 7: Chẳng qua là nàng ấy đá gãy chân con thôi!
Chương 8
Chương 8: Lá gan càng lúc càng lớn, vết thương càng ngày càng nặng.
Chương 9
Chương 9: Đồ trang sức trong Vân Vương phủ nhiều, chất đống cũng vô ích, vừa khéo cho nàng đeo.
Chương 10
Chương 10: Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét.
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 16: Trường đình phụ tuyết, thiên hôn địa bạch.
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 19: Ta cũng không phải là anh hùng nữa
Chương 20
Chương 21
Chương 21: Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn, tốt nhất đừng đụng
Chương 22
Chương 23
Chương 23: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Đông thú chi tranh (1)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 48: "Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Muội hiểu lầm rồi, Vân Vương thế tử là người tốt
Chương 51
Chương 51: Tổ mẫu muốn cầu hôn nàng cho ta
Chương 52
Chương 53
Chương 53: Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, đã có tình lang
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Nếu là cầu thân… Nàng còn chưa kịp báo cho Ngũ phu nhân biết đâu
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Hoà ly (xong)
Chương 72
Chương 72
Chương 73: "Tiểu Sơn Phong, ta sắp chết rồi, nàng nhìn ta xem, ta sạch sẽ chưa?"
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...