Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 124

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tạ Hộ si ngốc nhìn chằm chằm Thẩm Hấp, nàng có thể hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của phu quân,  không phải bởi vì nàng có đầu óc nhạy bén mà bởi vì nàng đã biết trước.

“Nàng chưa bao giờ hỏi ta, vì sao ta cùng Thẩm Diệp là đôi phụ tử mà nháo đến nỗi hết tố cáo lại ám sát? Nàng đã nhìn ra vấn đề rồi phải không?”

Thẩm Hấp không biết suy nghĩ cái gì, ôm Tạ Hộ vào ngực, trong lòng quả nhiên bình tĩnh lại. Sau khi ngắm nhìn gương mặt thuần tịnh luôn mang cho hắn cảm giác tốt đẹp nhất, không biết 'ma xui quỷ khiến' thế nào mà Thẩm Hấp đột nhiên lại muốn chia sẻ hết thảy bí mật với nàng.

Tạ Hộ ngồi quỳ trên giường La Hán mặt đối mặt với phu quân, bị ánh mắt thâm thúy của chàng thu hút,  không hề giấu giếm nói ra: “Thiếp nhận ra được, phu quân và Quốc Công. . . không phải phụ tử.”

Thẩm Hấp không nói gì, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Tạ Hộ một hồi lâu, sau đó mới cúi đầu nở nụ cười rồi gật đầu xác nhận: “Không sai, ta và Thẩm Diệp đích xác không phải phụ tử. Thời điểm nương gả cho hắn cũng đã có thai. Thân phụ của ta . . . nàng có đoán được là ai không?”

Trong mắt Thẩm Hấp có chút chờ đợi, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn tự phong bế mình, chưa từng có một người nào có thể làm hắn yên tâm để kể ra bí mật này, hiện giờ dường như hắn đã tìm được rồi.

Tạ Hộ hít sâu một hơi, có chút do dự, nhưng cuối cùng không làm Thẩm Hấp thất vọng, trầm giọng nói: “Thiếp nghĩ thiếp đã biết. Thân phụ của phu quân là Hoàng Thượng phải không? Chính vì vậy nên phu quân mới nhất quyết khảo trúng Trạng Nguyên, chỉ vì để gặp Hoàng Thượng một lần, đúng hay không?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Hấp dần dần cứng lại, yên lặng gật đầu: “Phải. A Đồng của ta thật thông minh. Nói cho ta nghe, hiện tại nàng có cảm giác gì, cảm thấy ta may mắn sao?”

Thanh âm Thẩm Hấp có chút run rẩy, đây là chân tướng hắn chôn dấu nhiều năm, không ngờ vào ngày hôm nay - ngay tại thời khắc mà không ai dự đoán được - lại bị vạch trần. Tuy rằng hắn đã sớm nghĩ kỹ trong đầu muốn đem chuyện này nói cho A Đồng biết, chính là rốt cuộc vẫn cứ suy đi ngẫm lại, không thể đi đến quyết định cuối cùng. Chính là tình huống hôm nay không hiểu vì sao hắn lại buột miệng tùy ý lộ ra, nói cho nàng bí mật này.

Nàng sẽ có nhận xét gì về hắn? Thẩm Hấp thật sự rất muốn biết đáp án.

Tạ Hộ duỗi thẳng lưng, ôm Thẩm Hấp vào lòng, khó được dùng tư thế như vậy để an ủi phu quân: “Thiếp không cảm thấy phu quân may mắn, chuyện này có gì tốt mà may mắn? Làm thân phụ mà ngài chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của phu quân, chàng muốn gặp mặt ngài thì phải tốn mười năm gian khổ học tập, dùng hết toàn lực mới nhìn được một lần.”

Thẩm Hấp chôn mặt trong hõm vai của nàng, chóp mũi hít vào hương thơm thân thể của nàng, rầu rĩ hỏi: “Vậy nàng cảm thấy ta đáng thương sao?”

Tạ Hộ cũng lắc đầu: “Không, thiếp cũng không cảm thấy phu quân đáng thương. Đâu có gì mà phải đáng thương, mỗi người không có cách gì lựa chọn thân phụ thân mẫu của mình. Nếu có thể lựa chọn, làm sao chúng ta biết như thế nào để tuyển chọn bọn họ - sinh hạ là một chuyện, nuôi lớn lại là một chuyện - ai bảo đảm được mình lựa chọn chính xác để có thể thương hại người khác đây chứ?”

Thẩm Hấp nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong cái ôm ấm áp, cảm thụ được nhịp tim vững vàng của nàng. Thời khắc này, hắn dường như có thể cảm giác được nội tâm cường đại của nàng, loại cường đại này không hề liên quan trực tiếp đến thể chất và năng lực nhưng kỳ diệu thay lại có thể an ủi hắn, làm hắn cảm giác được trên đời này vẫn có người làm bạn với hắn, có người hiểu được nội tâm của hắn, có người mang đến tia nắng ấm áp nhất trên thế gian để sưởi ấm tâm hồn cô độc của hắn.

Tạ Hộ ôm Thẩm Hấp, ở bên tai phu quân nhẹ giọng thầm thì: “Trong lòng thiếp phu quân là đệ nhất, trên đời này không có bất luận kẻ nào tôn quý hơn phu quân. Trước đây thiếp không thể ngờ kiếp này sẽ trở thành thê tử của chàng. Thiếp không phải người hoàn hảo, cũng không làm được chuyện gì vĩ đại, cho nên thiếp không biết mình có phúc phận để bồi phu quân đi tới chặng đường cuối cùng của cuộc đời hay không. Nhưng mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần thiếp còn sống, thiếp sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ rời xa chàng.”

Thẩm Hấp không nói gì, chỉ có vòng tay càng lúc càng buộc chặt.

Đôi phu thê cứ thế mà ôm dính lấy nhau, ôm tới nửa đêm mới bị một trận ục ục trong bụng Tạ Hộ đánh tỉnh.

Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ lính quýnh không khỏi bật cười, hôn một cái trên tràn nàng rồi nói: “Thực xin lỗi, ta vậy mà lại quên mất, thê nhi già trẻ đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều. Ta đi gọi người nấu hai chén mì ngật đáp.”

(Diện ngật đáp 面疙瘩: là món gnocchi của Trung Quốc, không biết edit ra sao nên giữ nguyên tên. Món này làm từ bột cắt ra thành từng miếng rồi cho vào súp, có thể thêm thịt, trứng, rau cải, cà chua, dấm đỏ tùy thích)

(Chú thích thêm. Mình vừa được bạn ThaThinhThienHa chỉ dẫn nói

面: miến nghĩa là mì, 疙瘩

: ngật đáp nghĩa là viên, cuộn. Vì thế mình sẽ sửa lại thành mì ngật đáp)

Tạ Hộ cảm thấy hành vi của mình đã làm hỏng mất khoảnh khắc tâm sự về đêm một cách thẳng thắn thành khẩn tuyệt đẹp của hai người, nàng phải nên cố gắng nhịn xuống mới đúng, chỉ là . . . vẫn nhịn không được. Lúc Thẩm Hấp sắp bước ra khỏi phòng còn gọi với theo: “Thiếp muốn ăn  hồng mì ngật đáp, tốt nhất thêm hai miếng trứng.”

Thẩm Hấp cười gật đầu: “Đã biết, nàng mau nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, trong chốc lát ta bưng vào cho nàng ăn.”

Nói xong, Thẩm Hấp liền khoác áo ngoài ra khỏi phòng, Hoa Ý và Trúc Tình khoác áo ngoài từ phòng kề đi ra, hỏi Thẩm Hấp có sai bảo gì không. Thẩm Hấp chỉ kêu các nàng về phòng, chính mình đón gió đi đến phòng bếp.

Tạ Hộ tự động từ trên giường bò dậy, mặc xong y phục ngồi xuống nhuyễn tháp chờ ăn, trong lòng xúc cảm trào dâng.

Rốt cuộc phu quân đã chịu chia sẻ bí mật với nàng. Hôm nay phu quân thổ lộ cho nàng bí mật liên quan đến sinh tử, vậy chứng tỏ phu quân đã hoàn toàn tín nhiệm nàng rồi. Mà nàng cũng đã nói rõ tình cảm của nàng đối với phu quân, để chàng có thể biết minh xác tâm ý của nàng.

Sự đột phá này thật khiến nàng cảm thấy vui sướng vô cùng. Hồi tưởng lại thời điểm vừa mới gả cho phu quân, nàng chỉ nghĩ phải hầu hạ phu quân thật tốt, thậm chí còn tranh việc với bốn nha hoàn hầu hạ phu quân trước kia. Thẳng đến sau này, nàng chậm rãi phát hiện phu quân thật lòng dành tình cảm cho nàng, cũng dần dần bị lạc vào một mảnh tình nàng luôn luôn mơ ước mà chưa bao giờ được nếm thử. Đến lúc đó nàng đã nghĩ rằng, nàng không ngại nếu chỉ có thể bồi phu quân mười năm, chờ đến khi chàng đăng cơ thì cho dù nàng bị vứt bỏ cũng không oán không hối hận. Nhưng càng ngày nàng càng phát hiện một cách rõ ràng -- -- nàng đã thật sự yêu rồi. Lúc này nếu có người hỏi nàng, tâm của nàng dành cho phu quân có phải vẫn chỉ dừng lại ở mười năm kỳ hạn như nàng đã từng nghĩ hay không? Nếu sau mười năm, khi phu quân đã đăng cơ rồi không cần nàng nữa, vậy nàng vẫn sẽ bình tĩnh tiếp thu như lúc trước sao?

Không, nàng biết chắc nàng sẽ không. Chỉ có không yêu mới có thể bình tĩnh, còn một khi đã chân chính yêu rồi, nữ nhân nào sẽ không có tâm độc chiếm nam nhân mình yêu đâu chứ?

Giống như là Vân thị, lúc trước Vân thị dạy nàng về chuyện phải độc chiếm nam nhân, vân vân. . . Tạ Hộ chỉ nghe như gió thoảng qua tai, nghe xong rồi để đó rồi tính sau, cảm thấy ý tưởng của Vân thị có vấn đề. Chỉ là hiện giờ, nàng lại thật sự có thể lý giải tâm tình của Vân thị. Cả đời bà đã đem trái tim phó thác cho Tạ Cận, bà có thể bao dung bất kỳ khuyết điểm gì của cha nàng; đời trước Tạ Cận không hề có thành tựu, cả đời là một người tầm thường, Vân thị vẫn vui vẻ chịu đựng cùng tiến cùng thoái, có thể thấy được bà thật sự yêu cha nàng đến độ nào. Hiện giờ, Tạ Hộ và Vân thị đã có cùng một quan điểm.

Mặc kệ trong tương lai phu quân sẽ làm cái gì, làm khất cái, làm đại quan hay làm Đế vương, những thân phận đó dưới mắt của nàng không hề là chướng ngại. Nàng chỉ cần con người của phu quân, không quan hệ đến thân phận của chàng, nàng muốn độc chiếm, không cho phép nữ nhân khác tới gần chàng. Tạ Hộ nghĩ thầm, với tham vọng độc chiếm của nàng thì cho đến khi phu quân đăng cơ nàng phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến nếu sự tình xảy ra đời trước sẽ lập lại, phu quân đăng cơ dĩ nhiên phải sắc phong hậu cung, chờ đến ngày đó, nàng thật sự sẽ gởi thân nơi cửa Phật cả đời chứ không bao giờ đồng ý chia sẻ phu quân với nữ nhân khác.

*

Đăng tại Wattpad

*

Thẩm Hấp bưng hai chén mì ngật đáp đi vào, xoay người đóng cửa lại, thấy Tạ Hộ đã chuẩn bị tốt án kỷ trên nhuyễn tháp liền cầm khay đi qua.

Tạ Hộ xuống giường tiếp nhận khay đặt lên án kỷ, sau đó ân cần cởi bỏ áo choàng cho Thẩm Hấp, kéo chàng ngồi xuống nhuyễn tháp, hai người ngồi đối diện nhau qua án kỷ.

Trước mặt mỗi người đặt chén mì ngật đáp, chén của Thẩm Hấp chỉ có canh suông phía trên điểm xuyết một ít lá cải, còn chén của Tạ Hộ chính là hồng mì ngật đáp, phía trên không chỉ có thịt có rau dưa, còn có hai miếng trứng nàng yêu cầu, nhìn thế nào cũng thấy ngon lành hơn nhiều so với chén của Thẩm Hấp.

Tạ Hộ thắc mắc hỏi: “Ủa, vì sao phu quân lại ăn mì ngật đáp với canh suông?”

Thẩm Hấp cười cười trả lời: “Ta đã đáp ứng Phật Tổ, chỉ cần nàng và hài tử bình an, sau này ta liền ăn chay niệm Phật thanh tu. Làm sao có thể ăn thịt được chứ?”

Tạ Hộ nhớ tới mấy ngày nay ở trên bàn cơm, Thẩm Hấp xác thật chỉ ăn một ít rau cải, mỗi lần nàng gắp thịt cho phu quân đều bị chàng lắc đầu cự tuyệt, không ngờ hóa ra là vì chuyện như vậy hay sao?

Tạ Hộ cúi đầu nhìn nhìn chén của mình, đột nhiên cảm thấy rất áy náy. Thẩm Hấp thấy nàng chần chờ chưa ăn, liền duỗi tay nhét đôi đũa vào tay nàng thúc giục: “Nhanh ăn đi, để nguội không thể ăn nữa đâu.”

“Chỉ là . . .”

“Không có 'chỉ là' gì hết! Đây là ước định của ta cùng Phật Tổ, không phải lỗi của nàng, ta cam tâm tình nguyện. Nhanh ăn đi! Trong bụng còn có một tiểu nhân đang chờ đấy.” Thẩm Hấp tự mình gắp một đũa mì ngật đáp đưa đến bên miệng Tạ Hộ. Tạ Hộ nghe mùi thơm mở miệng ra, ăn vài miếng rồi ngẩng đầu bàn với Thẩm Hấp: “Phu quân, thiếp biết chùa Bạch Mã có một vị cao tăng làm thức ăn chay ngon đặc biệt. Chờ thêm một đoạn thời gian khi thiếp có thể đi lại, thiếp sẽ tới chùa Bạch Mã tìm vị cao tăng kia. Sau này thiếp và phu quân sẽ cùng nhau ăn chay, chuyện chàng đáp ứng với Phật Tổ thì thiếp và chàng cùng nhau làm.”

Tạ Hộ nói xong lời này mới cảm thấy trong lòng hơi dễ chịu hơn chút.

Thẩm Hấp thấy nàng đề nghị như vậy, không khỏi mỉm cười gạt đi: “Như vậy sao được, trong bụng nàng có hài tử, ăn đồ chay không đủ chất đâu.”

Tạ Hộ ngẫm lại cũng đúng, bèn nói thêm: “Vậy . . . chờ khi thiếp sinh xong hài tử?”

Thẩm Hấp tiếp tục lắc đầu: “Vậy cũng không được, sinh xong hài tử thân mình mất sức rất nhiều, ăn chay thì làm sao dưỡng thân thể?”

“Vậy . . . chờ sau khi thiếp dưỡng thân thể xong?” Tạ Hộ lại lui một bước.

Lúc này Thẩm Hấp không cùng nàng tranh cãi nữa, cong môi cười cười. Tạ Hộ lại ăn một lát, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề khác bèn hỏi Thẩm Hấp: “Đúng rồi, phu quân phải thanh tu, còn phải ăn chay, vậy . . . chuyện phòng the . . . cũng phải kiêng cữ luôn sao?"

Thời điểm Tạ Hộ nêu ra thắc mắc này, dường như chôn vùi cả gương mặt vào chén. Thẩm Hấp đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, đặc biệt quyết đoán lắc đầu tuyên bố: “Ăn chay là ăn chay, thanh tu là thanh tu, nối dõi tông đường nhất định phải cần.” 😂

“. . .”

Tạ Hộ vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn nhìn nam nhân vừa đính chính chuyện này một cách rõ ràng với lời lẽ chính đáng, trong lòng toát ra mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 124
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...