Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 50

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edited by Bà Còm in Wattpad

Cô nương Tạ gia đương nhiên không biết Hình thị đi Định Quốc Công phủ nghe Lão thái quân nói gì đó, chỉ biết sau khi Hình thị trở về liền không còn nhắc đến chuyện muốn cô nương Tạ gia đi Thẩm gia . . . cọ cưới . . .

Gần đây Tạ Thiều bận đến nỗi sắp phát điên. Chuyện làm ăn của Phúc Nguyên lâu càng ngày càng tốt, thanh danh càng lúc càng lớn; chi nhánh Đa Bảo các ở kinh thành cũng đã mở xong, công việc cần xử lý mỗi ngày nhiều không kể xiết, bận đến độ đã nhiều ngày không về nhà. Tạ Cận nhiều lần tìm nhi tử đều không thấy đâu, cuối cùng nổi lửa lớn mới lôi được Tạ Thiều từ bên ngoài trở về.

Hai phụ nhi ở thư phòng trao đổi suốt một ngày, cơm cũng không ra ăn. Kỳ này thực ngoài ý muốn, Tạ Thiều lại không bị đòn. Thật ra cho dù Vân thị không nói cho Tạ Cận, Tạ Cận vẫn có thể đoán được cái gọi là tiền riêng của Vân thị là từ nơi nào tới. Tuy rằng ông không tán thành nhi tử kinh doanh vì sợ nhi tử bỏ phế việc học rồi làm chuyện không đàng hoàng, nhưng hiện giờ Tạ Thiều đã có thể tự suy nghĩ cho bản thân, tự mình theo đuổi mục tiêu của chính mình, Tạ Cận làm phụ thân cũng không thể hoàn toàn phủ định tương lai nhi tử tự chọn. Rốt cuộc chất lượng sinh hoạt của toàn bộ nhị phòng có thể được nâng cao, nói cho cùng cũng có liên hệ chặt chẽ với việc kinh doanh của Tạ Thiều. Chỉ là Tạ Cận cũng phải ân cần dạy bảo nhi tử một phen, dù gì địa vị của thương nhân cũng không cao, nếu muốn làm thì cũng nên chuyển từ sáng vào tối, cũng là nghĩ cho con đường làm quan sau này của Tạ Thiều -- nếu trong tương lai đối thủ lôi chuyện kinh doanh của Tạ Thiều ra để công kích, vậy thì sẽ giảm bớt chút phiền phức.

Tạ Cận phân tích lợi hại khiến cho Tạ Thiều rất có cảm xúc. Mấy ngày nay bận rộn cũng làm hắn hoàn toàn hiểu được, loại chuyện kinh doanh này cũng không nhất thiết phải tự tay làm lấy toàn bộ. Nếu không thể bồi dưỡng được thủ hạ đáng tin cậy, vậy thì con đường kinh doanh của hắn khẳng định không thể khuếch trương được. Hơn nữa vì tương lai mà suy xét, đích xác phải nên từ sáng chuyển vào tối mới đúng.

Tạ Thiều trước tiên tìm Tạ Hộ bàn bạc với nàng chuyện này. Tuy rằng Tạ Hộ cũng không quản Tạ Thiều kinh doanh như thế nào, nhưng đối với đề nghị của Tạ Cận cũng rất tán thành. Bởi vì xét lại tình thế hiện thời, thể theo bản lĩnh của Tạ Cận, tương lai tất nhiên còn sẽ tấn chức; nếu cất giấu một quả bom như Tạ Thiều, thật không biết khi đó sẽ có ảnh hưởng không tốt gì.

Hai huynh muội bàn xong chính sự, Tạ Thiều dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, ngồi lại trong viện Tạ Hộ kêu gã tùy tùng Ngô Triệu tới sai khiến: “Mấy ngày nay vội quá nên đã quên, đi về phòng ta lấy bao lụa màu lam đem lại đây cho Ngũ cô nương.”

Ngô Triệu lĩnh mệnh rời đi, Tạ Hộ khó hiểu: “Bao lụa gì thế? Còn chưa tới thời điểm chia hoa hồng mà.”

Tạ Thiều liếc Tạ Hộ một cái: “Muội chỉ biết chia hoa hồng! Không phải, là có người đưa đồ cho muội, vẫn luôn đặt ở chỗ ta. Mấy ngày nay vội quá nên đã quên chưa đem lại đây cho muội, bây giờ mới nhớ ra.”

“Ai đưa đồ cho muội thế?" Tạ Hộ bật cười. Biểu tình của Tạ Thiều lại thật xuất sắc, vừa hưng phấn vừa bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lộ ra tiếc nuối, nghiêm mặt phun ra hai chữ trả lời Tạ Hộ: “Thẩm Đại.” Tạ Thiều lại thở dài: “Ta nhớ đã nói với muội chuyện này lâu rồi, không phải đã nhắc muội đừng trêu chọc gì đến vị đó sao? Lúc trước nói cho muội nghe tin đồn kia, mười phần thì có tám chín phần là thật sự rồi, chính mắt ta đã nhìn thấy.”

Tạ Hộ phải mất nửa ngày mới biết được Tạ Thiều nói đến vấn đề gì, ngẩn người hỏi: “Ca ca chính mắt nhìn thấy?”

Nàng biết Tạ Thiều khẳng định đang nhắc đến vụ chủ tử "Không được", Tạ Hộ không để trong lòng, chỉ là tò mò làm sao Tạ Thiều có thể chính mắt nhìn thấy?

Ghé sát vào tai Tạ Hộ, Tạ Thiều thần bí hề hề thầm thì: “Có một hôm ta cùng một đám người đi xã giao, đến . . . Hoa lâu. Tất cả mọi người đều ôm ấp cô nương, chỉ có Thẩm Đại cư xử như Liễu Hạ Huệ, một chút cũng không động. Nếu không phải thân mình Thẩm Đại có vấn đề, vậy thì khẳng định huynh ấy không thích nữ nhân! Ta nói cho muội biết, từ sau ngày ấy, ngay cả ta cũng không dám tái kiến Thẩm Đại, trừ phi thật sự cần thiết.”

“. . .”

Tạ Thiều lộ ra rất nhiều bí mật, tỷ như ca ca đã học xã giao, tỷ như xã giao của bọn họ là đi hoa lâu, Tạ Hộ nghe xong nheo mắt lại, chọn một vấn đề không thể lý giải nhất hỏi lại: “Vì sao ca ca lại không dám gặp Thẩm Đại?”

Tạ Thiều nhìn tiểu muội muội ngây thơ nhà mình, lòng đầy căm phẫn nói: “Muội ngốc thế! Nếu Thẩm Đại thật sự không thích nữ nhân, vậy ta gặp huynh ấy . . . khụ khụ."

Nghe xong phỏng đoán của ca ca, Tạ Hộ thiếu chút nữa té xỉu. Nếu chủ tử biết được lý do ca ca trở nên xa cách, chỉ sợ thêm mấy cái Quy Nghĩa Hầu phủ cũng không đủ cho chủ tử xì hơi hả giận!

Ngô Triệu nhanh nhẹn đem tay nải lại đây, bao phục bằng lụa màu lam, bên trong nặng trĩu. Tạ Thiều tiếp nhận bao phục đặt trên bàn đá ở giữa đình hóng gió, chỉ vào nói với Tạ Hộ: “Đây, Thẩm Đại gởi sách cho muội, nói lần trước muội chưa đọc xong. Mệt huynh ấy trí nhớ thật tốt, hai năm trước muội đọc sách gì mà vẫn còn nhớ rõ.”

Tạ Thiều đương nhiên không biết vụ nàng xâm nhập Thọ Toàn đường lần thứ hai. Tạ Hộ cũng không tính nói cho ca ca biết, vì thế yên lặng mở bao phục ra, nhìn thấy bên trong có ước chừng hơn mười quyển sách được sắp xếp chỉnh tề, mỗi một quyển đều là bản độc nhất. Không biết vì sao vành tai nàng đột nhiên đỏ lên, mà chứng bịnh đỏ mặt dường như có thể lây lan, dần dần tiến lên trên má rồi lan xuống tới cổ . . .

“Không phải chỉ có mấy quyển sách thôi sao, muội đỏ mặt gì chứ? Còn nói muội không để ý tới huynh ấy.”

Tạ Hộ cuống quít xoay người, đôi tay bưng kín gương mặt, trong đầu không xua đi được hình ảnh hôm ấy ở thư phòng. Tạ Thiều không biết nội tình, chỉ ở một bên bất đắc dĩ đỡ trán.

Thân muội muội này rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có khả năng cũng chưa minh bạch chuyện hắn nói về Thẩm Đại là ý gì. Thôi thôi, dù sao xét về gia thế của bọn họ hiện giờ, thế nào cũng trèo không tới Thẩm Đại Lang; chờ đến khi muội muội lớn hơn một chút, hắn lại nói đến chuyện này thật rõ ràng với nàng. Ai cũng có một thời tuổi trẻ mà không phạm phải hồ đồ đâu chứ? Chỉ cần kết quả không xấu, hiện tại cứ để muội muội mơ mộng cũng không sao. Nữ hài tử mà, thật giống như lúc trước lưu luyến si mê Lý Trăn, vậy mà nhìn thấy Thẩm Hấp thì chẳng phải đã quên Lý Trăn không còn một mảnh sao? Tương lai chờ nàng tìm được phu quân định mệnh thì đương nhiên cũng sẽ quên mất Thẩm Hấp.

Tưởng tượng như vậy, Tạ Thiều thành công tự an ủi chính mình.

*

Đăng tại Wattpad

*

Vào ngày mười sáu tháng ba là đại thọ sáu mươi của Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ.

Tĩnh An Hầu Lý Du là Đại học sĩ của Quang Hoa các, nhất phẩm văn thần, cũng là đệ nhất công thần dưới trướng của Tả Hữu Thừa tướng, văn tài nổi bật, là đại học giả uyên thâm đương thời. Lý gia có nề nếp gia đình nghiêm cẩn, hậu nhân tuy không đông đảo nhưng mỗi vị đều có tài. Đại công tử Lý Trăn năm trước thi Đình, thi lần đầu tiên đã đoạt được Thám hoa lang, hiện giờ đã vào Hàn Lâm Viện làm biên tu, nhận được sự ưa thích của Thánh thượng, đãi ngộ so với Trạng Nguyên Thẩm Đại Lang cùng khoa thi có thể nói là 'một trời một vực'. Hai người đều là hậu nhân thế gia, đều là đích trưởng tử, nhưng Thánh thượng lại chấm trúng Thám Hoa Lý Trăn, gạt Trạng Nguyên sang một bên, nói cho oai là muốn  rèn luyện Trạng Nguyên để chờ thời, nhưng thật sự ai cũng nhìn ra được, đây chỉ là lời Thánh thượng thoái thác cho xong.

Bởi vì phần vinh sủng này mà sau kỳ thi Đình, quan đồ của Lý Trăn có thể nói là 'thuận gió xuôi dòng'. Thậm chí mọi người sớm nhìn trúng con hắc mã này sẽ vượt lên phía trước, có không ít nội các lão thần muốn tung ra chiêu trò dụ dỗ, hy vọng có thể thu hắn vào dưới cánh chim. Khổ nỗi hắn lại là môn sinh của Thiên tử, hơn nữa còn được Thánh ý, vì thế các đạo nhân mã mới không dám biểu hiện tranh đoạt quá gay gắt, nhưng tất cả đều ngắm nghía, chờ đợi vị Lý Thám Hoa này làm ra lựa chọn.

Tạ Hộ và mọi người Tạ gia cùng đi vào Tĩnh An Hầu phủ, sau khi thỉnh an Lão phu nhân thì theo thông lệ được ban thưởng. Tạ Hộ ngồi một mình ở vườn hoa bên trong khách uyển. Tòa khách uyển này tên là Thanh Phong cư, hơn hai mươi năm sau nơi này chính là chỗ Lý Trăn nghênh thú Tạ Hộ, chẳng qua sân viện này trước sau chỉ có một mình Tạ Hộ cư trú, sau khi Lý Trăn cưới nàng thì không còn bước vào chỗ này. Không ngờ nơi này ở hai mươi năm trước là chỗ dùng để tiếp đón khách nhân, có thể thấy được năm đó Lý Trăn cưới nàng mang theo bao nhiêu sự không tình nguyện, ngay cả chủ viện cũng không muốn để cho nàng cư trú.

Tĩnh An Hầu phủ so với Định Quốc Công phủ thua hai cấp, diện tích đương nhiên không lớn như Quốc Công phủ, khách khứa tới dự cũng không nhiều như vậy. Hơn phân nửa khách khứa là môn sinh của Tĩnh An Hầu và đồng liêu, phần còn lại chính là một ít thế gia giao hảo.

Yến hội giữa trưa là lúc khách nam và khách nữ phân biệt mà ngồi, ở trong sảnh đường bày bình phong ngọc để ngăn cách. Lý Trăn mặc hoa bào đỏ tía theo sau Tĩnh An Hầu Lý Du đi kính rượu cho khách khứa. Bên phía khách nữ cũng có vài vị yêu cầu chiếu cố, Lý Du bẩm báo xong cũng liền qua bên phía khách nữ.

Lý Trăn theo sát phía sau, đi đến bàn của nữ quyến Tạ gia theo bản năng liếc mắt nhìn quanh một vòng gặp được Tạ Hộ. Lý Trăn thấy nàng tư dung càng thêm thanh lệ, khuôn mặt toát ra vẻ thanh nhã bắt mắt khó có thể miêu tả, toàn thân lộ ra khí chất lịch sự tao nhã như u lan. Hôm nay Tạ Hộ mặc bộ xiêm y hoa văn cát tường màu bạc, càng khiến cho dung nhan của nàng thêm cao quý tỏa sáng như ánh trăng.

Tạ Hộ tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt của Lý Trăn bèn ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Lý Trăn cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, chén rượu trong tay sánh ra gây nên một trận rối loạn nhỏ. Lý Trăn tiếp nhận khăn người hầu đưa cho, lau  tay xong lại thấy Tạ Hộ vẫn còn nhìn hắn, không nhịn được lộ ra một nụ cười ôn hòa, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước kính rượu.

Nụ cười kia khiến cho Tạ Hộ không thể hiểu được, khiến cho Tạ Hành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tạ Hộ. Tạ Ngọc thò tay dưới bàn kéo tay nàng ta một cái mới làm cho Tạ Hành lấy lại tinh thần, từ chỗ ngồi đứng lên đi về hướng Lão phu nhân Tĩnh An Hầu.

Lúc mọi người còn chưa biết Tạ Hành rốt cuộc muốn làm gì, chỉ thấy nàng ta uyển chuyển bái lạy trước mặt Lão phu nhân, giọng nói thanh thúy như tiếng hót của chim hoàng oanh cất lên: “Kính chúc Lão phu nhân hoa đản vui vẻ, chúc Lão phu nhân hàng năm ngày này đều như sáng nay. Tiểu nữ thường ngày được Đại công tử chỉ điểm cầm nghệ, cảm thấy học hành có chút thành tựu. Đại công tử như là sư phụ của tiểu nữ, ngài là tổ mẫu của Đại công tử nên hôm nay tiểu nữ nguyện lấy cầm nghệ học được từ Đại công tử vì Lão phu nhân đàn một khúc để biểu lộ tâm ý. Mong Lão phu nhân thành toàn.”

Lời này vừa nói ra khiến cho toàn sảnh bị kinh ngạc.

Tạ Hộ dùng ánh mắt "Nhìn thấy nhân tài" ngắm nghía Tạ Hành. Nàng ta dùng lời nói không chỉ gộp luôn Lý Trăn vào, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người tỏ tình với Lý Trăn. Thật quá lớn mật, quá mặt dày, thực sự quăng rớt Tạ Hộ xa mấy con phố.

Bất quá, Tạ Hộ càng không ngờ tới chính là, phát ngôn lớn mật của Tạ Hành còn chưa phải cao trào, lời nói kế tiếp hướng về Tạ Hộ mới là tột đỉnh: "Thỉnh cầu Ngũ muội cùng ta đàn tấu được không? Bởi vì ta muốn đàn khúc cầm tiêu hợp tấu, phần chủ âm ta sẽ đánh đàn, thỉnh cầu Ngũ muội thay ta thổi phần phó âm, tốt không?”

Trước mắt bao người Tạ Hành lại yêu cầu uyển chuyển khẩn thiết như vậy, dù cho Tạ Hộ có lòng cự tuyệt cũng không chịu nổi bao nhiêu ánh mắt chờ xem náo nhiệt, đành phải căng da đầu đồng ý.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 50
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...