Về đến nhà, trời đã không còn sớm nữa. Parker đưa Bạch Tinh Tinh vào phòng ngủ, rồi quay người đi vào bếp, chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Bạch Tinh Tinh mặc quần áo mỏng manh đi ngoài trời gió lạnh suốt một quãng đường, người run lên cầm cập, không khí ấm áp trong phòng ngủ cũng không thể lập tức làm cô hết run rẩy.
Cô nhặt chăn, quấn quanh người, rồi ngồi phịch xuống chiếc giường đất nóng hổi.
Vinson ôm An An đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, thấy cô xanh cả mặt, vội dùng đôi bàn tay to ôm lấy khuôn mặt cô.
Lòng bàn tay Vinson lạnh như băng, khiến anh cảm giác trái tim mình cũng như bị đóng băng.
“Sao lại lạnh như vậy? Áo khoác của em đâu?”
“Cho Rắn Con rồi.” Bạch Tinh Tinh trả lời.
An An nằm trên giường đất, nhìn Bạch Tinh Tinh, chu chu cái miệng nhỏ màu hồng nhạt.
Bạch Tinh Tinh cười nói: “An An đói rồi phải không, mẹ cho con b.ú liền đây.”
Cô đặt tay lên giường đất sưởi ấm một chút, rồi run rẩy cởi áo, không ngờ lại không còn chút sức lực nào, đến cả dây lưng cũng không kéo ra được, khi cô chuẩn bị dùng sức để giữ tay ổn định thì tay lại run như bị trúng gió.
Cảm giác này có chút kỳ lạ, Bạch Tinh Tinh kinh ngạc thốt lên “Ê”.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vinson đau lòng vô cùng, lập tức giúp cô c** q**n áo, rồi bế An An đặt vào lòng cô.
Quả nhiên, Bạch Tinh Tinh cũng không ôm nổi con mình, chỉ đành để Vinson ôm An An cho bú.
Bạch Tinh Tinh dứt khoát làm biếng, không thèm quản, cô đặt tay lên phiến đá để sưởi ấm, ngượng ngùng nói: “Bên ngoài đúng là hơi lạnh thật.”
“Biết lạnh còn cho quần áo người khác.” Vinson mặt sa sầm, sắc mặt tuy không khác thường ngày là bao, nhưng Bạch Tinh Tinh vẫn nghe ra sự không vui của anh.
“Cái đó, Rắn Con hóa hình rồi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Vinson kinh ngạc: “Cái gì?”
“Chúng ta trùng hợp nhìn thấy, thấy nó nhỏ bé như vậy, lại không thể về nhà, thật sự làm em đau lòng lắm.” Bạch Tinh Tinh rũ hàng lông mày xuống, ngước mắt nhìn Vinson: “Anh đừng nói em, nếu có lại một lần nữa, em vẫn sẽ đưa quần áo cho nó.”
Vinson thở dài, bất đắc dĩ xoa đầu Bạch Tinh Tinh, “Lần sau anh có thể mang cho nó.”
Bạch Tinh Tinh lè lưỡi, “Lần sau nhớ nhé.”
Mu bàn tay đang đặt trên phiến đá bị một vật gì đó mềm mại, xù lông quét qua, Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra là cái đuôi của Vinson.
Trong mắt Bạch Tinh Tinh lóe lên tia tinh nghịch, cô lén lút nâng tay lên, đột nhiên nắm chặt lấy cái đuôi trắng toát, thô to đó.
Khoảnh khắc này, Bạch Tinh Tinh cảm giác thân thể đang dựa vào mình đột nhiên rung lên một cái, cô cúi đầu, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Ha ha ha ha… Không ngờ Vinson cũng giống như Parker, đây là khu vực mẫn cảm chung của thú nhân họ mèo sao?
“Sao thế?” Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Vinson, giả vờ vô tội hỏi.
“Không… Không có gì.” Giọng nói vốn trầm thấp của Vinson càng trở nên thấp hơn, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ làm bộ tùy ý giật giật cái đuôi.
Đương nhiên, hành động của anh đã bị Bạch Tinh Tinh vô tình trấn áp.
Cái tính cách lầm lì như khúc gỗ của Vinson thật thú vị, Bạch Tinh Tinh c.ắ.n chặt môi dưới, đề phòng mình lỡ bật cười thành tiếng, cô càng thêm nghiêm trọng mà trêu đùa cái đuôi của Vinson.
Lập tức, cơ thể Vinson trở nên cứng đờ hơn.
“Cái đuôi của anh to ghê!”
Bạch Tinh Tinh đối diện với cái đuôi Vinson, lấy đỉnh đầu đối diện với mặt Vinson, khóe miệng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, vô lương tâm mà cong lên.
“Ọc ọc” một tiếng, Bạch Tinh Tinh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ phía trên.
Ô… Chơi nữa là có chuyện rồi.
Bạch Tinh Tinh đang chuẩn bị buông ra, thì lưng cô bị một bàn tay to đè lại, khiến cơ thể cô nhào vào n.g.ự.c Vinson.
Giữa hai người, kẹp một cô bé An An đang ăn uống rất ngon lành.