Bởi vì bắt được một con mồi màu mỡ, bữa sáng dùng nhiều chút thời gian.
Parker ở trong sông mò được một con trai sông lớn bằng chậu rửa mặt, dùng vỏ trai hà làm nồi, thế mà cũng luyện ra được mỡ.
Mùi mỡ thơm bay khắp nhà, Bạch Tinh Tinh ngồi xổm bên đống lửa, nước miếng chảy ròng.
“Không có muối, chỉ có thể tạm ăn một bữa.” Parker nói, một tay lật miếng thịt nạc đang nướng, một tay cầm gậy gỗ khuấy chảo mỡ.
“Vẫn rất thơm mà.” Bạch Tinh Tinh hít một ngụm nước bọt, thật sự nhịn không được, đứng dậy chạy đến ngoài phòng, tùy tiện bẻ một cành cây trở về.
Tùy tiện xoa xoa cành cây, bẻ thành hai đoạn, coi như đũa thò vào chảo mỡ.
“Tôi nếm thử trước.” Bạch Tinh Tinh gắp ra một khối tóp mỡ phồng lên nước luộc, lập tức muốn bỏ vào miệng.
Parker nói: “Cẩn thận nóng.”
“Ừm.” Bạch Tinh Tinh đáp, liên tục thổi hai hơi, sau đó gấp không chờ nổi c.ắ.n một miếng nhỏ.
Răng đều bị bỏng, Bạch Tinh Tinh vừa hít khí vừa ăn, tóp mỡ vừa thơm vừa giòn, thật sự siêu mỹ vị, nếu có muối thì hoàn hảo.
“Ngon không?” Parker mong đợi hỏi.
Bạch Tinh Tinh không ngừng gật đầu, đưa miếng tóp mỡ còn lại đến bên miệng Parker.
Parker “Gào ô” một tiếng ngậm vào miệng, cũng ăn thấy ngon.
“Chúng ta trước kia đều là trực tiếp nướng, mỡ tích ra có thể làm ngọn lửa bốc lên, hoàn toàn bao bọc lấy đồ ăn. Ăn xong, đống lửa đều có mùi thơm của mỡ, mặt đất đều là mỡ trơn.”
Parker nói, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Khi đó cho rằng mỡ trên mặt đất càng nhiều càng tốt, hiện tại nghĩ lại, thật là lãng phí.”
Bạch Tinh Tinh đồng tình gật đầu, “Bất quá cảm giác các anh ăn như vậy cũng rất hoành tráng, tôi cũng hơi muốn xem thử.”
“Cái này không được, nhiều mỡ như vậy, ta muốn giữ lại cho em nấu thịt.” Parker lập tức nói.
Bạch Tinh Tinh cười cười: “Tôi cũng chỉ là nói thôi, anh muốn nướng như vậy tôi cũng không muốn.”
Curtis ở một bên trông An An, Bạch Tinh Tinh liếc hắn một cái, lại gắp một khối tóp mỡ, kiên nhẫn thổi tóp mỡ đến ấm áp, mới đi đến bên cạnh Curtis.
“Anh cũng nếm thử, ăn rất ngon.”
Curtis thấy Bạch Tinh Tinh đầy mặt mong đợi, rất nể tình c.ắ.n vào miệng.
“Thế nào?”
Bạch Tinh Tinh chớp chớp mắt nhìn Curtis, sau khi Curtis “Ừm” một tiếng, trên mặt em nở một nụ cười rạng rỡ.
Mùi thơm của mỡ làm An An cũng nâng đôi mắt lên, quay đầu nhìn khắp nơi.
Bạch Tinh Tinh khúc khích cười, chấm chấm vào cái mũi nhỏ An An nói: “Con cũng muốn ăn à? Không được nha, mới có hai cái răng, chờ con mọc đủ răng mới cho con ăn thịt.”
Em còn nhớ rõ đám báo con khi còn nhỏ vì ăn thịt mà bị tiêu chảy, hổ con đều sẽ tiêu hóa không tốt, thư con đương nhiên cần phải chăm sóc càng thêm cẩn thận.
Nhưng An An đối với mùi hương này yêu sâu sắc, ngửi được mùi hương từ miệng mẹ đang nói chuyện toát ra, l.i.ế.m l**m môi, duỗi tay đi bắt miệng mẹ.
Bạch Tinh Tinh tức khắc không nỡ, do dự một lát, đưa cành cây dính một chút mỡ đến bên miệng An An.
An An c.ắ.n cành cây l.i.ế.m m*t mùi ngon.
Thịt nướng cũng chín, Bạch Tinh Tinh chạy nhanh trở lại bên đống lửa cùng ăn.
Phần thịt nạc Thụ Trùng rất ít, chỉ đủ Bạch Tinh Tinh một người ăn, nhưng lại trơn mềm, như là thịt được nấu với bột sống, vừa non lại vừa tươi.
Ăn một miếng thịt nướng, nhai hai miếng tóp mỡ, dù không có muối, Bạch Tinh Tinh cũng ăn rất thỏa mãn.
Parker cũng luyện hết tất cả mỡ, được đầy hai vỏ trai hà mỡ. Tóp mỡ cũng dùng lá cây bao lên, đóng gói chuẩn bị mang về nhà.
Hai nồi mỡ đang sôi không tiện mang, Parker nói với Curtis: “Anh mang Tinh Tinh cùng An An đi trước, ta tự mình trở về.”